Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1307 - Chương 1307: Mê Đô Còn Sống (1)

Chương 1307: Mê Đô còn sống (1) Chương 1307: Mê Đô còn sống (1)

Mê Đô còn sống (1)

Lục Thủy rời khỏi chỗ Thạch Minh.

Hắn đã nói rất rõ ràng, tiếp theo Thạch Minh sẽ làm thế nào, hắn cũng không biết.

Có điều những chuyện này cũng là nghe Mộ Tuyết nói, rất khiến người ta bất ngờ.

Hai người kia thế mà lại đồng thời gặp vợ chồng bọn hắn.

Hắn đồng ý cho Thạch Minh cách chữa thương, Mộ Tuyết bên kia cũng cho, có điều là cho hai chọn một.

Theo như Mộ Tuyết nói, lúc sư tỷ Thạch Minh rời đi cũng không đưa ra lựa chọn, sau đó vì lí do gì lại chọn chống lại vận rủi thì không biết.

Bọn hắn đương nhiên cũng không đi hỏi.

Không cần biết đó là bị động, hay chủ động đưa ra lựa chọn.

Cuối cùng, nàng vẫn có được cả hai thứ.

Vận khí đúng là không tệ.

Có điều trước khi vận khí này đến, nàng đã phải xui xẻo mấy chục năm.

Coi như là khổ tận cam lai đi.

Có vài người người dù có đợi đến cuối cùng cũng chỉ là khổ, không đợi được đến ngọt ngào.

Cho nên, đã rất may mắn.

Nếu như bỏ lỡ, nếu như không trân quý, có lẽ loại may mắn này sẽ không bao giờ tới lần nữa.

Đương nhiên, lựa chọn của người khác, Lục Thủy xưa nay sẽ không can thiệp vào.

Dù sao thì bất kể là lựa chọn gì đều cũng sẽ phải trả cái giá tương ứng.

Ví dụ như Nha Thần của hắn, bởi vì là một cuồng tín đồ, khi bị Nha Thần cắn, có đôi khi hắn còn có cảm giác vui vẻ.

Quá méo mó.

Tuổi trẻ khi đó, không phải là như thế.

Trước khi gặp được Mộ Tuyết, mặc dù có chút chuunibyou, mặc dù có chút ngu xuẩn, mặc dù…

Được rồi, trước kia còn không bằng bây giờ.

Có điều trước kia thế nhưng cũng không có nữ nhân nào có thể khiến hắn có suy nghĩ dư thừa gì.

Người có thể khiến hắn quay đầu lại cũng không có.

Chỉ có Mộ Tuyết, hắn nhìn một cái liền thích.

Lắc đầu, Lục Thủy lúc này đã xuất hiện ở địa giới ma tu, trong một cái chợ nhỏ.

Những người bày quầy bán hàng đều là tu chân giả, phần lớn là ma tu.

“Có biết đây bán gì không?

Không biết thì lui sang chỗ khác, để người biết tới.” Giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông trung niên vang lên.

Người đàn ông trung niên này đang đứng trước một quầy hàng, trên quầy không có nhiều đồ vật.

Mặc dù nhìn hơi bình thường, nhưng cẩn thận nhìn kĩ lại cảm thấy có chút bất phàm.

Trong đó có một cái hồ lô tương đối hút mắt.

Người trẻ tuổi bị chủ quán nói kia có chút không nhịn được, cuối cùng vẫn quay đầu rời đi.

Lục Thủy ngồi xổm xuống trước gian hàng, nhìn bảo vật, có chút tò mò nói:

“Tiền bối, tiền bối bán thế nào mà mãi cũng chỉ có những vật này thôi vậy?”

Ma tu Thì Hạ ở đối diện khi nhìn thấy Lục Thủy, gương mặt bình thản trước đó lập tức trở nên nghiêm túc.

“Lưu… Đông Phương đạo hữu?” Ma tu Thì Hạ hơi khó tin nói, người này sao lại tới đây?

Là vì cái gì?

Lục Thủy ngẩng đầu nhìn ma tu Thì Hạ, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề:

“Tiền bối biết tên của ta sao?”

“Đông Phương Hạo Nguyệt?” Ma tu Thì Hạ không chắc đáp.

“Vậy là không biết rồi.” Lục Thủy lắc đầu thở dài, sau đó lấy ra thiếp mời, nói:

“Cái này cho tiền bối, rảnh thì nhớ tới.

Đừng có để lộ ra.”

Sau khi ma tu Thì Hạ nhận lấy thiếp mời, Lục Thủy liền đứng dậy rời đi, đi tìm ma tu Cát An cái đi.

Như vậy thì chỉ còn chút nữa là phát xong.

Còn lại Đạo Tông Kinh Hải.

Mấy người Minh phải tới Mộ gia phát, chỉ có thể qua đó một chuyến, sau đó tiếp tục chờ cưới Mộ Tuyết.

Trở về thuận tiện đưa thiếp mời cho Đau Răng Tiên Nhân.

Mà ma tu Thì Hạ khi nhìn thấy thiếp mời, cả người cứng đờ tại chỗ.

Lục gia, Lục Thủy?

Đây không phải Thiếu gia phế vật sao?

Lưu Hỏa tại sao lại phát thiếp mời hộ hắn?

Hắn ngẩng đầu nhìn Lưu Hỏa biến mất trong cánh cửa không gian, vẻ mặt không tin nổi.

‘Không thể nào?’

Hắn cảm thấy hẳn là thật, khó trách vừa rồi người đó lại hỏi hắn có biết tên thật của mình hay không.

Hóa ra, hóa ra đây mới là tên thật, đây mới là thân phật thật sự.

Nếu như cái này truyền ra tu chân giới thì sẽ khiến cho vô số người khiếp sợ.

Đáng tiếc, hắn sẽ không đi truyền ra ngoài.

Nếu không…

Hắn có thể sẽ phải sống ít đi một chút.

Ma tu Cát An vốn đang định tìm người nói chuyện buôn bán, chỉ là đang trên ngự kiếm phi hành thì gặp phải Lưu Hỏa.

“Đông Phương đạo hữu, sao lại đột nhiên tới đây?”

Ma tu Cát An tò mò nhìn Lục Thủy.

Đối phương bình thường sẽ không tới tìm hắn:

“Đông Phương đạo hữu có mối làm ăn nào sao?”

Lục Thủy nhìn ma tu Cát An, cũng hỏi vấn đề kia:

“Ngươi có vẻ như cũng không biết tên của ta.”

Chân Võ Chân Linh lấy ra pháp bảo phi hành để Thiếu gia tiện đứng hơn một chút, có điều bọn hắn cảm thấy ma tu Cát An sẽ chấn kinh.

“Đông Phương đạo hữu đang nói tới tên gì?” Ma tu Cát An có chút tò mò.

Nói đến, hắn thật đúng là không biết thân phận cụ thể của Đông Phương Hạo Nguyệt.

“Cái này cho ngươi, có điều đối với ngươi mà nói có thể là một trao đổi lỗ vốn.” Lục Thủy đưa thiếp mời ra.

Ma tu Cát An nhận lấy thiếp mời, ngạc nhiên.

Lưu Hỏa sắp thành hôn rồi?

Hắn mở thiếp mời ra, nhìn tới chỗ ghi tên người tân hôn thì ngây cả người.

Lục gia, Lục Thủy?

Đây không phải là con trai của Lục đại lão bản sao?

Hơn nữa, không phải nói Lục Thủy là Thiếu gia phế vật sao?

Giờ phút này, mồ hôi lạnh túa ra trên người ma tu Cát An, khó trách, khó trách Đại Tộc trưởng Lục gia cũng khủng bố như vậy.

Đây chính là người một nhà.

Thua thiệt hắn trước kia còn nghĩ tới việc đi tìm con trai Lục đại lão bản để làm ăn, suýt chút nữa đã tự hại chết chính mình.

Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Thủy.

Chỉ là ở chỗ đó đã sớm không còn bóng dáng Lục Thủy.

‘Lần làm ăn này kiếm lời rồi.’

Ma tu Cát An cất thiếp mời đi.

Chờ đến ngày thân phận Lục Thủy bại lộ, tấm thiếp mời này sẽ chính là danh dự của hắn.

Được Lưu Hỏa mời, còn chưa đủ danh dự sao?

Đáng tin cậy.

‘Đạo Tông, ngược lại chưa từng tới nơi này.’

Lục Thủy bước từng bước trên con đường nhỏ trong Đạo Tông.

Nơi này không có ai.

Chỉ có vài người tu vi không đủ cao.

Đại khái khoảng Nhị giai, Tam giai.

Bọn hắn không biết Lục Thủy, Lục Thủy đương nhiên cũng không biết bọn hắn.

Bọn hắn cũng không biết Lục Thủy rốt cuộc có phải đệ tử Đạo Tông hay không.

Cho nên ngầm thừa nhận là đúng.

Dù sao người này cũng trực tiếp mở cổng không gian đi vào, đã vượt qua được cửa lớn kia, lại nghênh ngang đi trên đường.

Nhìn thế nào cũng không phải kẻ cướp.

Không bao lâu sao, Lục Thủy nhìn thấy trong rừng cây có một sân tu luyện, mà trong sân là Kinh Hải đang hướng dẫn người khác tu luyện.

Mấy người Lục Thủy đi tới đương nhiên thu hút sự chú ý của bọn họ, chủ yếu là ở Đạo Tông không có một ai tùy hứng như vậy.

Hơn nữa đối phương còn không chỉ có một người.

Thoạt nhìn còn rất chuyên nghiệp.

Kinh Hải được người khác nhắc thì cũng nhìn qua, sau đó, cả người liền ngây ra.

Nhanh chóng đi tới hỏi thăm.

“Lục Thiếu gia muốn tìm ai?” Kinh Hải nhỏ giọng nói.

Lục Thủy vì sao lại tới không quan trọng, quan trọng là hắn muốn làm gì?

Không phải là có người của Đạo Tông chọc tới hắn đấy chứ?

Như vậy…

Sẽ rất phiền phức.

“Tới cho ngươi một thứ.” Nói rồi, Lục Thủy lấy thiếp mời ra, đưa cho Kinh Hải.

Kinh Hải nhận lấy thiếp mời, hắn biết đây là thiếp mời tới hôn lễ của Lục Thủy.

Có điều, hắn vẫn ngây cả người.

Lưu Hỏa ngàn dặm xa xôi đến tận Đạo Tông chỉ để phát thiếp mời cho hắn?

Trời ạ, đây là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào.

Nếu những người kia của Đạo Tông biết người đang đứng trước mặt hắn này là Lưu Hỏa, vậy thì…

Đơn giản là khó mà tưởng tượng nổi.

“Đa tạ Lục Thiếu gia, ta nhất sẽ đến sớm.” Kinh Hải mở miệng nói.

Rồi mới cầm lấy thiếp mời.

Hắn luôn muốn đi, nhưng không có cách nào có được thiếp mời.

Đạo Tông cũng không nhận được thiếp mời.

Lục Thủy khẽ gật đầu, sau đó nhìn quanh một vòng, nói:

“Đưa bọn ta dạo một vòng được chứ?”

Thiếp mời đã phát xong, đi dạo một vòng cũng không có gì.

Hơn nữa còn phải chờ xe đi Mộ gia.

Đến Mộ gia thì nên đi một cách bình thường.

“Được.” Kinh Hải lập tức đáp ứng.

Không cần biết Lục Thủy đã tới thế nào, bây giờ chính là hắn mang theo.

Bình Luận (0)
Comment