Mê Đô còn sống (2)
Trong đêm.
Mộ Tuyết nhìn điện thoại, vẻ mặt tươi cười.
Sáng mai Lục Thủy sẽ ghé qua.
Tới từ hôn sao?
Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, cảm thấy rất không có khả năng.
Thời gian quá gần, rất dễ ảnh hưởng tới tình huống xung quanh, cho nên Lục Thiếu gia hẳn là có những chuyện khác muốn làm.
Mộ Tuyết nhìn Tổ địa một chút.
Có thể là tới vì Tổ địa.
Sau đó, nàng lấy cuốn sổ ra.
‘Đến thăm vợ cả chỉ là thuận tiện. Ghi lại.’
Ghi xong, nàng liền cất cuốn sổ đi.
Sau đó dỗ dành Nhã Lâm nằm ngủ bên cạnh.
Hôm nay Nhã Lâm ngủ cùng nàng.
“Tỷ tỷ.” Nhã Lâm đột nhiên mở mắt ra, tò mò hỏi:
“Tỷ tỷ xuất giá, có phải là không cần chúng ta nữa không?”
“Xuất giá rồi, về sau Nhã Lâm sẽ có thể một chỗ để chơi.” Mộ Tuyết nhẹ giọng cười nói.
Nhã Lâm ôm lấy tay Mộ Tuyết, nói:
“Vậy tỷ tỷ sẽ không bỏ đi, đúng không?”
“Ừm, sẽ không.” Mộ Tuyết dùng một tay khác xoa đầu Nhã Lâm.
“Vậy ta có thể tiếp tục giấu đồ ăn vặt cho tỷ tỷ được không?” Nhã Lâm hỏi.
“Vậy phải đảm bảo hạn sử dụng dài một chút nha.” Mộ Tuyết cười đáp.
“Được.” Nhã Lâm gật đầu, sau đó bắt đầu đi ngủ.
Mộ Tuyết cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Thực sự không được thì để lại một trận pháp Không Gian, để Nhã Lâm và Nhã Nguyệt có thể đi thẳng tới tiểu trấn Thu Vân.
Ở Lục gia khả năng cao là không được.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Mộ Tuyết nhìn sang một cái, sau đó nghe thấy giọng nói cẩn thận từng li từng tí của Trà Trà:
“Chị dâu, là ta.”
Mộ Tuyết đi mở cửa, sau đó nhìn thấy Đông Phương Trà Trà cùng Nhã Nguyệt có chút sợ sệt đứng ở cửa ra vào.
“Nhã Nguyệt xem phim kinh dị xong không dám ngủ, chạy tới tìm ta.
Ta cảm thấy trẻ con xem xong cũng dám ngủ, sau đó ta cùng Nhã Nguyệt xem lại một lần nói với nàng rằng không đáng sợ chút nào.” Đông Phương Trà Trà nhìn Mộ Tuyết, lập tức giải thích:
“Nhưng sau đó ta phát hiện Nhã Nguyệt nói đúng, quá kinh khủng.”
Mộ Tuyết: “...”
Đây là xem phim kinh dị gì rồi?
Cuối cùng, bốn người chen chúc trên một cái giường.
Mộ Tuyết thật ra cũng không thấy tệ, thật vui vẻ.
…
Sáng sớm hôm sau.
Lục Thủy đi xuống xe lửa.
Ha!
Cuối cùng cũng đã trở lại cuộc sống bình thường, hơn nửa tháng vừa rồi cũng không biết đã làm những cái gì.
Chạy ngược chạy xuôi, không chút rảnh rỗi.
Phát thiếp mời cũng cảm thấy phiền phức.
Đột nhiên phát hiện, quen biết ít người cũng có chỗ tốt.
Chính là không phải chạy nhiều.
Cũng không thể mong đợi phát thêm vài người thì sẽ thu thêm nhiều tiền mừng, dựa vào đó phát tài đi?
Thiếu tiền hắn có thể bán hai quyển sách kia, thoải mái kiếm tiền.
Xuống xe, Lục Thủy liền thấy Mộ Tuyết đang đứng trên sân ga nhìn hắn.
Trên mặt mang ý cười ôn hòa.
Dường như đợi đã lâu.
Bên cạnh không có ai.
Hẳn là đã trở về trước.
“Mộ Tiểu thư tới từ mấy giờ vậy?” Lục Thủy đi tới trước mặt Mộ Tuyết, nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, hình như là lúc trời còn chưa sáng.” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nói:
“Sớm hơn một chút, liền có thể nhìn thấy Lục Thiếu gia sớm hơn một chút.”
“Vậy đúng ra nên ngủ sớm dậy muộn.” Lục Thủy cùng Mộ Tuyết đi ra khỏi nhà ga:
“Như vậy, khi Mộ Tiểu thư tỉnh lại liền có thể trực tiếp nhìn thấy ta.”
“Nhưng ta thích chờ đợi Lục Thiếu gia trở về.” Mộ Tuyết đưa tay ra sau lưng, từ ưu nhã thành sáng chói:
“Như vậy liền có thể để Lục Thiếu gia nhìn thấy cái váy ta đặc biệt diện hôm nay, nhưng Lục Thiếu gia lại không khen ta.”
“Đó là bởi vì Mộ Tiểu thư quá đẹp, ánh mắt của ta liền dừng lại trong mắt Mộ Tiểu thư.” Lục Thủy nhẹ nhàng nói.
“Nhưng Lục Thiếu gia cũng không khen mắt ta đẹp, cũng không khen dáng dấp ta đẹp.” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nói.
“Mộ Tiểu thư có biết thất thần là gì không?”
“Lục Thiếu gia như vậy sao?”
“Đúng, là dáng vẻ ta nhìn Mộ Tiểu thư.”
“Ta không biết, Lục Thiếu gia khen ta đi.
Váy, giày, kiểu tóc, đều là vì Lục Thiếu gia mà đặc biệt ăn diện, chính là để được Lục Thiếu gia khen.”
“...”
“Khen đi.”
“Mộ Tiểu thư thật xinh đẹp.”
“Quá đơn giản, thêm vài từ đi.”
Lục Thủy dừng lại, nhìn Mộ Tuyết, nói:
“Mộ Tiểu thư, cười lên một chút.”
Đối với lời Lục Thủy nói, Mộ Tuyết không từ chối, nàng nhìn Lục Thủy, lộ ra một nụ cười thật tươi.
Giờ phút này, Mộ Tuyết như tỏa ra hào quang sáng chói.
Lục Thủy nhẹ giọng nói:
“Mộ Tiểu thư đã từng nghe qua một câu thơ như này chưa?”
“Câu nào?” Mộ Tuyết tò mò hỏi.
“Chúng lý yên nhiên thông nhất cố, nhân gian nhan sắc như trần thổ*.”
*Nguyên văn: 众里嫣然通一顾,人间颜色如尘土 (Ngoảng đầu tìm người đẹp trong đám đông, nhan sắc nhân gian như bụi trần.)
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, vẫn giữ nụ cười.
…
“Nơi này chính là nhà của ta, ta đưa Lục Thiếu gia đi xem một vòng.”
Mộ Tuyết dẫn theo Lục Thủy tới sân nhỏ của mình.
“Cây ở hậu viện vẫn còn tốt chứ?” Lục Thủy hỏi.
Cây này đã cất kỹ rất lâu, luôn không có cơ hội tới xem.
“Chắc chắn vẫn rất tốt.” Mộ Tuyết kéo Lục Thủy đi ra hậu viện.
Khi hai người tới hậu viện thì mấy người Đông Phương Trà Trà bỗng thò đầu ra từ sân nhỏ.
Đông Phương Trà Trà ở phía trên cùng, Nhã Nguyệt ở giữa, Nhã Lâm ở dưới cùng.
“Được rồi, chị dâu không ở đây, để ta vào cứu Đậu Nha ra.” Đông Phương Trà Trà nói khẽ:
“Các ngươi giúp ta canh gác, phòng ngừa bọn họ đánh lén ta.”
“Trà Trà tỷ tỷ yên tâm đi.” Nhã Nguyệt lập tức nói.
“Ta còn có Hỏa Vân Thú và Thủy Vân Thú, bọn chúng sẽ đánh trận đầu.”
Nhã Lâm ôm Hỏa Vân Thú, nói.
Hương Dụ, Đinh Lương, Chân Võ Chân Linh, bốn người cứ như vậy nhìn ba vị Tiểu thư đang cố gắng triển khai kế hoạch.
Để giải cứu thứ sáng sớm đã bị rơi ở trong, Đậu Nha.
Rất nhiệt huyết.
Nhất là khi nhìn Trà Trà Tiểu thư, ánh mắt như muốn nổi lửa.
Sức mạnh kia, bọn hắn căn bản chưa từng được chứng kiến.
Trà Trà Tiểu thư thật sự lợi hại.
Xưa nay ít người đi.
Chân Võ Chân Linh cũng không so sánh Trà Trà Tiểu thư với Thiếu gia và Thiếu Phu nhân của bọn hắn.
Có cảm giác…
Như không phải người cùng thời đại.
Rõ ràng chỉ kém một tuổi.
Thiếu Phu nhân nhỏ hơn Thiếu gia một tuổi, Trà Trà Tiểu thư nhỏ hơn Thiếu Phu nhân một tuổi.
…
“Mộ Tiểu thư, Đông Phương Tra Tra hình như đang chạy vào phòng nàng kìa.” Lục Thủy đang ở hậu viện bỗng nhìn thấy đằng trước có một vệt sáng lao vào trong phòng Mộ Tuyết, rất lộ liễu.
“Có lẽ tối qua vào phòng ta ngủ đã đánh rơi cái gì.” Mộ Tuyết đương nhiên cũng nhìn thấy.
“Vậy tối nay thì sao?” Lục Thủy đi tới trước cây táo, tò mò hỏi:
“Các nàng đêm nay sẽ không lại chạy tới phòng Mộ Tiểu thư ngủ chứ?”
“Lục Thiếu gia muốn làm cái gì?” Mộ Tuyết cười cười nhìn Lục Thủy.
“Muốn cùng Mộ Tiểu thư thức đêm đọc sách, nếu không lúc có người hỏi Mộ Tiểu thư có đọc sách hay không, Mộ Tiểu thư lại phải nói rằng mình chưa từng đọc sách.” Lục Thủy thở dài một tiếng:
“Nhỡ đâu bị nói là mù chữ.”
Mộ Tuyết: “...”
Nàng cất bước đi tới bên cạnh Lục Thủy, sau đó liên tiếp đạp hai lần:
“Lục Thiếu gia, lần sau không biết nói chuyện thì đừng nói chuyện.”
Lục Thủy đau đớn.
Hắn ngồi xuống, xoa xoa bàn chân.
“Buổi chiều Mộ Tiểu thư có kế hoạch gì chưa?” Đổi chủ đề đi.
“Lục Thiếu gia thì sao? Muốn tìm cha đánh cờ sao?” Mộ Tuyết hỏi.
“Ừm.” Lục Thủy gật gật đầu, nghiêm túc nói:
“Ta có thể khiến cha vợ thua, gả Mộ Tuyết cho ta.”
“Vậy Lục Thiếu gia thua lỗ rồi.” Mộ Tuyết bĩu môi nói:
“Bởi vì ta vốn chính là của Lục Thiếu gia.”
“Không lỗ.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, cười nói:
“Ai bảo ta thích Mộ Tiểu thư chứ.”
Mộ Tuyết hừ một tiếng, từ bỏ việc ghi sổ.