Mê Đô còn sống (3)
Buổi chiều, Lục Thủy đi tới sân nhỏ của cha vợ, sau đó bị cha vợ mang đi.
Dì Đường nhìn Mộ Tuyết, nói:
“Lục Thiếu gia lần này ở lại bao lâu?”
“Ngày mai sẽ trở về, nói có thể sẽ bận rộn.” Mộ Tuyết lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng trả lời.
“Không nỡ à?” Dì Đường thử hỏi.
Mộ Tuyết lập tức lắc đầu:
“Dì Đường nói đùa rồi.”
Ai không nỡ hắn chứ, chỉ biết khiến cho người ta tức giận.
Hơn nữa…
Hơn mười ngày nữa, nàng sẽ gả đi.
Hay là cứ ở nhà cùng dì Đường, cùng Nhã Lâm Nhã Nguyệt.
Về phần cha, cứ để Lục Thiếu gia lo là được.
Cha vẫn không chào đón nàng như vậy.
Nàng cũng không thèm để ý.
“Nếu có con, thì muốn con trai hay con gái?” Dì Đường đổi chủ đề, nàng biết, Mộ Tuyết thật sự không nỡ.
“Con trai.” Mộ Tuyết lập tức trả lời, sau đó nói:
“Có điều phải giống con, đừng giống Lục Thiếu gia.”
Dì Đường nhìn Mộ Tuyết, hơi kinh ngạc.
Rất hưng phấn, rất kích động, là nghĩ từ rất lâu rồi sao?
Là nàng đánh giá thấp tình cảm Mộ Tuyết dành cho Lục Thiếu gia rồi.
Cảm giác, so với tình yêu cuồng nhiệt còn khoa trương hơn.
Vận khí của Lục Thiếu gia thật tốt.
Mặc dù không hiểu, nhưng dì Đường cũng không hỏi nhiều, chúc phúc là được.
“Vậy nếu là con gái thì sao?” Dì Đường hỏi.
“Con gái thì giống Nhã Nguyệt tương đối tốt, điềm đạm nho nhã, nhu thuận, khiến người ta yêu thương.” Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, nói.
“Trà Trà và Nhã Lâm không tốt sao?” Dì Đường cảm thấy Nhã Lâm rất tốt, Trà Trà thì càng không tệ.
Rất ngoan ngoãn, rất đáng yêu.
Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, tốt thì tốt.
Chính là tương đối đáng lo.
Nhã Lâm và Trà Trà hẳn là đều khó gả đi.
Nhất là Trà Trà.
Theo mấy đứa này một đời, cuối cùng cũng không có lấy chồng.
Không có việc gì liền đi độ kiếp, nếu không thì bị ném tới biên giới thế giới, giúp sinh vật bên kia phát triển…
Lại nói, không biết có phải do nàng và Lục Thủy làm hại hay không?
Một kiếp này phải trông chừng thật tốt, không để cho Lục Thủy ném Trà Trà tới biên giới thế giới nữa.
Như vậy không biết có thể gả đi hay không.
Ở kiếp trước cũng để Trà Trà đi xem mắt ,nhưng chính là không có tác dụng.
…
Trong lúc Mộ Tuyết đang cùng dì Đường thảo luận chuyện con cái, Lục Thủy và Mộ Trạch đã đi tới Tổ địa.
“Lục Thiếu gia đã tìm được vị trí chưa?” Mộ Trạch mở miệng dò hỏi.
Trước đó, hắn cũng nhìn thấy dị tượng trên bầu trời.
Lục Thủy khi đó ở ngay trước mắt tu chân giới mở ra Mê Vụ Chi Đô, sau đó tìm được chỗ của Minh.
“Ừm, tìm được rồi, có điều Minh ở sâu bên trong Mê Vụ Chi Đô, xung quanh có ba vị kia ở đó.” Lục Thủy đi tới trước Khởi Nguyên Thạch, nói:
“Cho nên tạm thời không thể đi qua.
Đợi ta tấn thăng Bát giai đi, cuối tháng này là được rồi.
Chờ xử lý tốt chuyện bên kia xong, Khởi Nguyên Thạch cuối cùng sẽ như thế nào cũng có thể nhìn thấy được.”
Chuyện này liên quan tới Mộ gia, cha vợ chắc chắn sẽ để ý.
“Nguyệt trước đó từng liên lạc với ta, nói Mộ gia có lẽ có chút quan hệ với bọn họ.
Nếu không thì sẽ không thể nhận được tin tức từ Minh.
Sở dĩ phải để sổ sách ở lại Khởi Nguyên Thạch là để cho chúng ta mỗi năm năm thử lại một lần, hiệu quả hẳn là giống như trước đó.” Mộ Trạch nói.
Hắn hiện tại có thể liên hệ với cả hai ben.
“Như vậy sao?” Lục Thủy gật gật đầu, có điều Mộ gia và Nguyệt tộc có quan hệ thế nào, hắn cũng không biết được.
“Chuyện ký ức của Minh, hắn gần đây có liên hệ với cha không?”
“Không có, Minh bên kia đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Nguyệt cũng có vẻ như không nhớ ra gì.” Mộ Trạch nói đại khái chuyện hai ngày qua.
Hắn vốn cho rằng Minh sẽ bảo hắn liên hệ với Lục Thủy trước.
Thế nhưng Minh không có bất kỳ động tĩnh gì, hắn thử đi cảm giác, lại phía bên kia còn yên tĩnh hơn so với trước đây.
Hắn cũng không dám chủ động liên lạc.
Dù sao Minh cũng là người quen của ba vị kia.
Mà ba vị kia là ai?
Hắn không biết.
Nhưng hắn biết, đó là nhân vật đáng sợ, vượt qua toàn bộ tu chân giới.
“An tĩnh trở lại?” Lục Thủy đưa tay đặt lên trên Khởi Nguyên Thạch.
Rất nhanh sau đó liền phát hiện Minh dường như đã rơi vào giấc ngủ say.
Đang khôi phục sao?
Sau đó, Lục Thủy tiến vào bên trong Khởi Nguyên Thạch.
Vẫn là gian phòng kia, vẫn nhỏ như vậy, cánh cửa đối diện lại có chút tối đi.
Có điều phía trên vẫn có một điểm sáng nhỏ.
Hẳn là Minh để lại.
‘Là từ trước lúc hắn ngủ say sao?’
Lục Thủy đi tới trước cửa, muốn xem xem Minh để lại cái gì.
Có điều không dính tới bên ngoài, có thể sẽ có chút mơ hồ.
Rất nhanh sau đó, tay hắn chạm lên điểm sáng.
Ánh sáng lập tức biến mất.
Một câu nói vang lên trong tay hắn.
“Thứ Lục để cho ta thủ hộ chính là…”
Tiếng nói đột nhiên ngắt.
Lục Thủy: “...”
Chơi cái gì vậy?
Nếu như Minh không nói xong được câu này, hắn sẽ trực tiếp dùng sức mạnh thiên địa khiến Minh tỉnh lại.
Rất nhanh sau đó, tiếng nói lại lần nữa vang lên:
“Là Mê Đô còn sống.”
Lục Thủy chờ thêm một lát, cuối cùng không nghe thấy tiếng gì nữa.
Vậy, Mê Đô còn sống là cái gì?
Mê Đô, nghĩ như tên, là lỗ thủng của thế giới, từ đó sẽ đi ra người hoặc vật.
Loại vật này không nên tồn tại.
Cho nên nói là còn sống, cũng không phải còn sống theo nghĩa thường.
Lục Thủy lấy ra thiếp mời, đặt ở cửa ra vào.
Thuận tiện để lại một câu.
“Biết ngươi không rảnh, cho nên không cần đến.”
Để lại câu nói này vừa thiếp mời xong, Lục Thủy liền trực tiếp rời khỏi Khởi Nguyên Thạch.
Sau khi trở về Tổ địa Mộ gia, Lục Thủy nhảy lên, đáp xuống bên cạnh cha vợ.
“Lục Thiếu gia có phát hiện gì không?”
Lần này Lục Thủy đi ra tương đối sớm.
Hẳn là không có phát hiện gì.
“Có thì có, nhưng mà…” Lục Thủy quay đầu nhìn cha vợ, nói:
“Cần tiền bối cùng ta đi vào Mê Vụ Chi Đô mới có thể biết được.”
Mộ Trạch: “...”
Hắn cũng không nhất định phải biết.
Mê Vụ Chi Đô, đừng nói là hắn.
Ở tu chân giới thật sự có người dám đi vào sao?
Nghe nói ngay cả những cường giả của thế lực đỉnh cấp kia cũng không dám dính líu tới.
Hắn là đi chờ chết sao?
Có điều Minh liên quan quá sâu, hắn cũng biết.
Loại cấp bậc như hắn này, không thể biết được là chuyện bình thường.
Lục Thủy là ai?
Thiếu Tông chủ của Ẩn Thiên Tông, Lưu Hỏa, tồn tại trấn áp Chư Thiên.
Thiên địa không dám đối nghịch, thiên kiếp ngưng tụ thành kiếp, trở thành vũ khí trong tay hắn.
So sánh với người này, đây không phải tự rước lấy nhục sao?
“Lục Thiếu gia lần này cần ở lại mấy ngày?” Mộ Trạch hỏi.
“Xế chiều ngày mai sẽ trở về, về đến nhà hẳn cũng đã gần tới lúc thành hôn.
Trong nhà sẽ quản tương đối chặt.” Lục Thủy nói.
“Lục Thiếu gia thích Mộ Tuyết như vậy, vì sao lúc trước lại đến từ hôn?” Mộ Trạch hơi nghi hoặc chuyện này một chút.
Muốn giải đáp chuyện này.
“Ta đây không phải là không có đường lui sao?” Lục Thủy tức giận nói:
“Khi đó mấy người cũng dám ngược đãi Mộ Tuyết, nếu như ta không đến…”
A, Mộ Tuyết cũng sẽ không bị ngược đãi.
“Từ hôn cũng không phải quyết định của ta, hơn nữa…” Lục Thủy nhìn Mộ Trạch, nói:
“Thật ra bây giờ ta vẫn muốn lui.”
Mộ Trạch: “???”
“Tiền bối không hiểu.” Lục Thủy lắc đầu thở dài:
“Đáng tiếc bây giờ thời gian đã quá sát, hôn lễ sẽ dễ bị ảnh hưởng, nếu không đã muốn nhờ tiền bối hỗ trợ tìm lý do rồi.”
Mộ Trạch nghe được mấy câu, toát cả mồ hôi lạnh.
Cái này nếu như bị phát hiện, có phải hắn sẽ bị Lục gia căm thù hay không?
Có điều hắn vẫn không hiểu, Lục Thiếu gia rốt cuộc muốn làm gì.
“Lục Thiếu gia thật sự thích Mộ Tuyết sao?”
“Đương nhiên.”
Mộ Trạch biểu thị không thể hiểu nổi.