Vận khí của các ngươi thật tốt (1)
Buổi chiều.
Cách trời tối còn một lúc.
Lục Thủy rời khỏi Tổ địa Mộ gia, tìm được Mộ Tuyết.
“Lục Thiếu gia đánh cờ thắng nhanh vậy sao?”
Mộ Tuyết đi theo Lục Thủy, rời khỏi sân nhỏ của dì Đường.
“Ừm, cha vợ không có tiền gì, ta đành chừa cho cha một chút.” Lục Thủy chững chạc đàng hoàng gật đầu.
“Lục Thiếu gia, lần sau có bịa gì thì đứng đắn một chút, cha vẫn có rất nhiều tiền.
Đúng rồi, lát nữa chúng ta sẽ đi đâu?” Mộ Tuyết đi bên cạnh Lục Thủy, nhẹ giọng hỏi.
Đương nhiên, không cần đặc biệt đi đâu, tùy tiện tìm một chỗ đi dạo một vòng là được rồi.
Dù sao thì chỉ cần có Lục Thủy bên cạnh, nàng liền vui vẻ.
Có điều nếu như quá tệ…
Nàng có thể động thủ biến chỗ đó tốt hơn.
Dù sao thì cũng không biết khi nào đầu óc Lục Thủy chập mạch.
“Đưa Mộ Tiểu thư đến một nơi khá tốt.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nói khẽ:
“Mộ Tiểu thư chắc chắn chưa từng nhìn thấy.”
Mộ Tuyết nghi hoặc.
Không hỏi nhiều, chỉ đi theo Lục Thủy.
Hai người rời khỏi Mộ gia, đi xuống sườn núi, tới thôn trấn.
Không hề dừng lại, Lục Thủy dẫn theo Mộ Tuyết một đường đi tới một nơi ít người qua lại.
Tại một nơi không có người, Lục Thủy kéo Mộ Tuyết đi qua cổng không gian.
…
Núi Đông Lâm.
Hứa Phương nhìn hoa một chút, xác định không có vấn đề gì xong liền trở về.
Trồng một vườn hoa ở lưng chừng núi này cũng không có cái gì.
Có điều đây là thứ bọn họ đã đồng ý.
Hơn nữa căn cứ vào lời nói của Chân Thần, đây cũng là chìa khóa giúp con gái của hắn có thể khỏi hẳn trong tương lai.
Trở lại nơi ở của mình, Hứa Phương nhìn thấy con gái đang tự cầm đao chẻ củi.
Hắn giật nảy mình, lập tức chạy tới.
Vốn định ngăn lại, nhưng hắn hơi do dự, cuối cùng chỉ nói khẽ:
“Mẹ đâu rồi?”
“Cha, cha nhìn này, con bổ được rất nhiều củi.” Hứa Tiểu Hồng vẻ mặt hưng phấn nhìn cha của mình.
Giống như đang chờ được khen.
“Rất lợi hại, có điều trẻ con thì vẫn nên chú tâm chuyện đọc sách hơn nha.” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh.
Là giọng nữ.
Hứa Phương giật mình.
Lập tức nhìn sang bên cạnh, lúc này, hắn nhìn thấy bên đó chẳng biết từ lúc nào có một nam một nữ đi tới.
“Đông, Đông Phương Thiếu gia?” Hứa Phương kinh ngạc nhìn Lục Thủy.
Đúng vậy, người tới chính là Lục Thủy và Mộ Tuyết.
Người vừa rồi lên tiếng chính là Mộ Tuyết.
“Gọi ta là Lục Thủy đi.” Lục Thủy nói thẳng.
Lúc không có người, gọi Đông Phương thì được.
Nhưng có Mộ Tuyết ở đây, cứ có cảm giác không thích hợp.
“Lục Thiếu gia, đây là…” Hứa Phương lập tức đổi giọng, sau đó nhìn sang Mộ Tuyết bên cạnh.
Người này hắn không biết.
Không biết có quan hệ thế nào với Lục Thủy.
Đương nhiên, cái tên này, hắn cũng tương đối lạ lẫm.
“Là vị hôn thê của ta.” Nói rồi, Lục Thủy liền lấy ra thiếp mời đưa cho Hứa Phương.
“Là Thiếu Phu nhân sao?” Hứa Phương đưa tay nhận lấy thiếp mời.
Hứa Tiểu Hồng đang trốn sau lưng Hứa Phương, lần đầu tiên nhìn thấy vật này liền có chút tò mò.
Rất nhanh sau đó, Hứa Phương đã đọc được nội dung thiếp mời.
“Giữa tháng này các ngươi có rảnh không?” Lục Thủy hỏi.
“Rảnh.” Hứa Phương lập tức gật đầu.
Sao lại không rảnh?
Hôn lễ của Lưu Hỏa, hai người dù thế nào cũng nên đi xem một chút.
“Tới, để tỷ tỷ ngắm chút nào.” Mộ Tuyết ngoắc ngoắc tay với Hứa Tiểu Hồng đang ngó dáo dác.
Hứa Tiểu Hồng nhìn Mộ Tuyết một chút, lại nhìn cha mình một chút.
Giống như muốn cha đồng ý.
“Đi đi.” Hứa Phương đương nhiên không nói gì thêm.
Lưu Hỏa sẽ hại con gái hắn sao?
Nếu như sẽ, thì có phản kháng thế nào cũng phí công, hơn nữa, mạng con gái của hắn là Lưu Hỏa giữ lại.
Hứa Tiểu Hồng đi đến trước mặt Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết vươn tay, xoa xoa đầu Hứa Tiểu Hồng, sau đó ngồi xổm xuống.
Nàng khẽ chạm vào eo Hứa Tiểu Hồng, nói:
“Chỗ này có đau không?”
“A, có, có đau một chút chút.” Vẻ mặt Hứa Tiểu Hồng lộ ra sự đau đớn, nhưng lại cố nén lại, đáp.
Chỉ đau nhức chút xíu, không phải cực kỳ đau.
Mộ Tuyết mỉm cười, sau đó tử khí nháy mắt xuất hiện trong tay nàng.
Tiếp đó, tử khí tràn vào trong thân thể Hứa Tiểu Hồng, giống như hồng thủy nghiền ép tất cả.
Một tiếng gì như tiếng kêu rên vang lên từ trong thân thể Hứa Tiểu Hồng, chỉ là không bao lâu sau, âm thanh đó đã biến mất.
Tất cả đều đã bị tử khí nghiền ép.
Chỉ trong vài giây, tử khí biến mất.
Mộ Tuyết lại đụng đụng vào vị trí trước đó, hỏi:
“Bây giờ thế nào? Còn đau không?”
Hứa Tiểu Hồng lúc đầu nhắm mắt nhẫn nhịn chịu đau, giờ đột nhiên sửng sốt.
Nàng mở to mắt ngạc nhiên nhìn vị trí Mộ Tuyết ấn tay lên, sau đó cũng tự đưa tay lên ấn thử, hoảng sợ nói:
“Không đau, không đau một chút nào.”
“Tiểu Hồng thật là dũng cảm.” Mộ Tuyết cười nói:
“Nhưng mà, trẻ con không nên học chẻ củi, nên đi đọc sách mới đúng.
Nếu không về sau lập gia đình, chồng mới chỉ đọc sách hai năm cũng sẽ nói ngươi không đọc sách, nói ngươi mù chữ.”
Lục Thủy: “...”
Đang mắng chửi ai đấy?
“Nhưng mà…” Hứa Tiểu Hồng hơi do dự.
“Nhưng muốn giúp cha mẹ đúng không?” Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi.
Hứa Tiểu Hồng gật đầu.
Lúc này, Nghiên Như đi ra khỏi phòng định nhìn con gái một chút, nàng vừa đi ra, cảnh tượng này liền đập vào mắt.
Vị cô nương kia, vừa chữa khỏi cho con gái nàng.
Là chữa khỏi hoàn toàn.
Hứa Phương cũng khó tin nhìn xem.
Nhìn lại, vợ của Lục Thiếu gia, phải là người bình thường mới đúng.
Nhưng sức mạnh màu tím vừa rồi của đối phương khiến hắn có chút e ngại.
Hoặc là nói không phải loại sức mạnh bình thường.
Tử khí?
Nhất thời, Hứa Phương sửng sốt, tử khí…
Tử Y Thần Nữ?
Đúng vậy, nếu như là Tử Y Thần Nữ, thì việc chữa khỏi cho con gái hắn căn bản không phải là nói chơi.
Lưu Hỏa Ẩn Thiên Tông, Tử Y Thần Nữ, chẳng lẽ là…
Hứa Phương cảm thấy mình vừa hiểu rõ chân tướng.
Lúc này, Hứa Tiểu Hồng cũng nhìn thấy mẹ mình đi ra, nàng lập tức chạy tới, nói:
“Mẹ ôm con một cái đi.”
Nghiên Như ôm lấy con gái mình, bởi vì trên người con có chỗ đau, cho nên nàng vẫn luôn không dám ôm.
“Chuyện này…” Hứa Phương bây giờ mới lấy lại tinh thần.
Hắn vốn định nói lời cảm tạ.
Lục Thủy lại trực tiếp ngăn lại:
“Tiền bối không cần để ý, đúng rồi, phía sau núi không có vấn đề gì chứ?”
“Không có.” Hứa Phương lập tức nói.
Vườn hoa phía sau núi, bọn hắn tự nhiên không dám bất cẩn.
Đã đồng ý rồi, bọn hắn sẽ chăm sóc thật tốt.
“Vậy không ở lại lâu nữa.” Nói rồi Lục Thủy liền kéo theo Mộ Tuyết đi về phía sau núi.
Mộ Tuyết khẽ gật đầu, tạm biệt một nhà Hứa Phương.
Một nhà ba người Hứa Phương nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết rời đi.
Nghiên Như ôm con gái đi tới bên cạnh Hứa Phương, nói khẽ:
“Có phải đời trước chúng ta đã làm được chuyện tốt lớn gì không?”
Hứa Phương gật đầu, khẽ đáp:
“Đúng vậy, nếu không sao có thể may mắn như thế chứ?”
“Vậy muốn con gái đi học không?” Nghiên Như hơi do dự.
Hứa Phương nhìn con gái của mình, sau đó nhẹ giọng nói:
“Đi đi, còn phải lớn lên, biết nhiều hơn về thế giới bên ngoài, trở nên mạnh hơn so với hai người ở đây chẻ củi.”
“Vậy để con gái bái nhập Bách Hoa Cốc đi, Sơ Vũ ở ngoài đọc sách, hẳn là có thể hỗ trợ tìm trường học.” Nghiên Như nghĩ nghĩ, lại nói:
“Nhưng không thể ở chỗ Sơ Vũ được, chúng ta tự mình tìm chỗ ở là được.”
Hứa Phương gật đầu, xác thực có thể.
Có điều, hắn có chút tò mò:
“Tại sao lại không thể ở chỗ Sơ Vũ?
Sơ Vũ nhìn như cũng không có để ý như vậy.”
“Bởi vì Sơ Vũ và Kiếm Lạc của Kiếm Nhất Phong ở cùng một chỗ, hai người đó đang bồi dưỡng tình cảm.
Tất cả mọi người ở Bách Hoa Cốc cũng sẽ không đồng ý để người thứ ba vào ở, quấy rầy tiến triển tình cảm của hai người đó.” Nghiên Như mở miệng giải thích.
“...” Hứa Phương đã hiểu.