Vận khí của các ngươi thật tốt (2)
“Lục Thiếu gia, sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện chỗ này?”
Đi trên đường núi, Mộ Tuyết nắm tay Lục Thủy hỏi.
Nàng không nhớ rõ chuyện chỗ này, lúc tới nơi mới nghĩ tới.
“Lần trước bị Tam Trưởng lão phái đi, ngoài ý muốn nghe thấy tên nơi này, sau đó liền theo đến đây.” Lục Thủy nắm lấy tay Mộ Tuyết, quay đầu nhìn nàng nói:
“Đây đều là để tạ ơn Mộ Tiểu thư.
Nếu không phải Mộ Tiểu thư chế giễu ta, ta cũng sẽ không đặc biệt chạy tới đây.”
“Nói bậy.” Mộ Tuyết tiến lên trước một bước, kéo tay Lục Thủy, nói:
“Ta chế giễu Lục Thiếu gia lúc nào chứ?
Thích còn không kịp.”
“Thích và chễ giễu, không mâu thuẫn.” Lục Thủy mở miệng nói.
Mộ Tuyết trừng Lục Thủy một cái, tiếp tục nói:
“Đánh Lục Thiếu gia và thích cũng không mâu thuẫn, cho nên Lục Thiếu gia thật dễ nói chuyện.”
Lục Thủy dẫn theo Mộ Tuyết bước lên một bước, vượt qua đoạn đường núi khúc khuỷu.
Lại đi thêm một lát nữa thì dừng lại.
“Đến nơi rồi.” Lục Thủy chỉ về phía dưới.
Mộ Tuyết nhìn theo phía Lục Thủy chỉ.
Giờ phút này, đập vào mắt nàng là một biển hoa phủ khắp nửa sườn núi, tú lệ lóa mắt, mênh mông rộng lớn.
Gió nhẹ thổi qua, hương hoa thanh mát bao phủ một vùng.
Thấm vào ruột gan.
Mộ Tuyết ngắm biển hoa, nắm chặt tay Lục Thủy, gọi một tiếng:
“Lục Thiếu gia.”
“Ừ.” Lục Thủy đáp lại.
“Ta thích chàng.” Mộ Tuyết vừa cười vừa nói.
“Ta cũng thích Mộ Tiểu thư.” Lục Thủy nhẹ giọng đáp.
“Lục Thiếu gia có thể hôn ta.” Mộ Tuyết lại nói.
“Không phải nên quỳ hai gối xuống đất cầu hôn sao?” Lục Thủy hỏi.
“Ý của Lục Thiếu gia là, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, nên đi xuống mồ nhanh đi sao?” Mộ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Thủy, nghiến răng.
“Mộ Tiểu thư thật hài hước.” Lục Thủy quay người nhìn thẳng vào mắt Mộ Tuyết, chân thành nói:
“Vậy Mộ Tiểu thư có nguyện ý đi cùng ta vào trong cái lồng giam không có tự do này không?”
Mộ Tuyết ôm lấy Lục Thủy, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ:
“Ta nguyện ý.
Bởi vì đó không phải là lồng giam, đó là thế giới của ta.”
Lục Thủy cúi đầu tới gần Mộ Tuyết.
Lúc này, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, giống như không dám quấy nhiễu cặp tình nhân.
Ánh trăng hiện lên trên bầu trời, vài làn mây mỏng che khuất mặt trăng.
Nhưng đang cùng nói, không nhìn thấy, không nhìn thấy.
Đóa hoa nở cũng cúi đầu, bắt đầu khép lại.
Thật xấu hổ.
…
Trong đêm.
Lục Thủy và Mộ Tuyết ngồi trên sườn núi.
“Ta nói nơi này có biển hoa, nàng còn không tin.”
Lục Thủy nhẹ vuốt mái tóc Mộ Tuyết trong ngực, mùi thơm nhàn nhạt phảng phất quanh mũi.
“Lục Thiếu gia nói chuyện thật không có trước có sau.
Khi đó rõ ràng còn chưa có biển hoa.” Mộ Tuyết nhìn mặt trăng tròn đã lên cao, nói.
“Mộ Tiểu thư nghĩ tiêu cực quá rồi, đây không phải là biển hoa sao?
Cũng chứng tỏ, điều ta nói chính là sự thật.
Ta đọc sách nhiều, sẽ không lừa gạt Mộ Tiểu thư.” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết: “...”
“Lục Thiếu gia có phải đang ghét bỏ ta đọc sách ít hay không?” Mộ Tuyết hỏi.
“Không có, ta chỉ đang khoe khoang ta đọc sách nhiều.” Lục Thủy trả lời.
“...”
Mộ Tuyết không hề nghĩ ngợi, trực tiếp quay đầu bổ nhào vào trong ngực Lục Thủy.
Há miệng cắn.
Lục Thủy: “...”
Một lát sau.
“Hừ!” Mộ Tuyết buông Lục Thủy ra, tức giận nói:
“Lục Thiếu gia hay là trở về mà triệu hoán Nha Thần đi, ta không muốn ngươi.”
Dừng một chút, Mộ Tuyết lại tiếp tục nói:
“Đúng rồi, triệu hoán Nha Thần cần bảy dấu răng, bây giờ mới có năm cái, để ta cho Lục Thiếu gia thêm hai cái.”
Lục Thủy hoảng hốt nói:
“Không được, không được, Nha Thần gần đây tâm tình tốt, năm cái là có thể triệu hoán được.”
“Ồ…, Nha Thần thích Lục Thiếu gia như thế sao?” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nói:
“Là ta thích Lục Thiếu gia nhiều hơn, hay là Nha Thần thích Lục Thiếu gia nhiều hơn?”
“Là ta thích Mộ Tiểu thư nhiều hơn.” Lục Thủy lập tức đáp.
“Hừ!”
— —
Sáng sớm hôm sau.
Lục Thủy ngồi trong sân nhỏ đọc sách, tối hôm qua hắn đã trở về triệu hoán Nha Thần.
Nha Thần trở về hắn liền ra đây xem sách.
Vẫn là đọc sách vui hơn, đòn trả đòn, Nha Thần còn không vui.
Ha ha.
Tối hôm qua nhất định là Nha Thần giả.
Có điều hôm nay sẽ phải trở về, trở về rồi sẽ không thể triệu hoán Nha Thần được nữa.
Khu vực Lục gia, dư chấn không gian rất dễ bị phát hiện.
Cái này rất nguy hiểm.
Nhất là khi còn có Cửu ở đó.
Nhị Trưởng lão sao có thể để người nguy hiểm như vậy ở trong Lục gia chứ?
Thật ra còn có thể ở đây thêm hai ngày, nhưng trong nhà sẽ thúc giục.
Bảo hắn trở về, chờ ngày đại hôn.
Cũng không phải lần đầu, có cái gì mà chuẩn bị?
Ừm, câu này không dám nói ra ngoài miệng.
Cho nên vẫn là ngoan ngoãn trở về đi, đại khái còn phải nghe Tam Trưởng lão dạy dỗ một lần.
Lâu như vậy cũng không thấy mặt đâu.
Một lát sau, Lục Thủy liền cất sách đi, sau đó đi về phía phòng bếp.
Lúc này đại khái là thời gian Mộ Tuyết làm bữa sáng.
Trong phòng bếp.
“Lục Thiếu gia sao lại tới đây?”
Mộ Tuyết vốn đang vo gạo nhìn Lục Thủy đi tới, hơi bất ngờ.
Trên mặt nàng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Mộ Tiểu thư không phải để ta học một chút sao?” Lục Thủy đi tới bên cạnh Mộ Tuyết, nói.
Mộ Tuyết hơi kiễng chân lên, nhìn thẳng vào mắt Lục Thủy, nói:
“Ta phát hiện chiều cao của ta và Lục Thiếu gia không quá chênh lệch.”
Lục Thủy hơi cúi về phía trước, đụng nhẹ lên miệng Mộ Tuyết một cái, rồi lập tức tách ra, nói:
“Vẫn kém một chút.”
Mộ Tuyết cười cười, vui vẻ đi chuẩn bị bữa sáng.
“Vậy Lục Thiếu gia tự nhìn mà học đi, học không được ta sẽ làm cho Lục Thiếu gia ăn, học được ta cũng sẽ làm cho Lục Thiếu gia ăn.”
Lục Thủy: “...”
Cho nên còn không bằng ngồi xem Thiên Địa Trận Văn.
Có điều hắn vẫn ngồi xuống một bên nhìn Mộ Tuyết, ngẫu nhiên sẽ giúp một chút.
Đương nhiên, không để tâm đến bữa sáng, hắn chỉ đơn thuần nhìn Mộ Tuyết.
Có cái gì đẹp mắt?
Cũng không biết có cái gì đẹp mắt, rõ ràng đã nhìn không biết bao lâu, nhưng chính là thấy thuận mắt.
Động tác, hình dáng, ăn mặc, không có lấy một điểm khiến hắn ngứa mắt.
“Chị dâu…” Lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên có một cái đầu nhỏ thò vào.
Lục Thủy nhìn sang, rốt cuộc cũng nhìn thấy thứ không vừa mắt.
“A chị dâu không có ở đây.” Cái đầu nhỏ vừa thò ra lại rụt trở về.
Lục Thủy: “...”
Mộ Tuyết: “...”
Cộc cộc cộc!
Tiếng bước chân dồn dập chạy đi.
Phụt!
Mộ Tuyết cười ra tiếng:
“Lục Thiếu gia, có vẻ Trà Trà vừa bị Lục Thiếu gia hù chạy.”
“Ta cảm thấy chỉ một mình ta thì không đủ để dọa chạy Đông Phương Tra Tra.” Lục Thủy bình tĩnh nói.
“Hừ.” Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng.
“Lục Thiếu gia nhìn cho kỹ, học nghệ phải chuyên chú.”