Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1312 - Chương 1312: Vận Khí Của Các Ngươi Thật Tốt (3)

Chương 1312: Vận khí của các ngươi thật tốt (3) Chương 1312: Vận khí của các ngươi thật tốt (3)

Vận khí của các ngươi thật tốt (3)

Buổi chiều.

Lục Thủy và Mộ Tuyết đang đi trên đường phố.

Chân Võ Chân Linh, mấy người Đông Phương Trà Trà đi theo phía sau.

Bởi vì Lục Thủy muốn rời đi, bọn họ không đi theo không được.

Nếu không đến lúc đó chỉ có một mình Mộ Tuyết, người bình thường nhiều khi sẽ không tiện.

Nhất là khi xung quanh có không ít tu chân giả.

“Lục Thiếu gia, lần này đi rồi có phải sẽ không ra ngoài nữa hay không?” Trên đường, Mộ Tuyết hỏi Lục Thủy.

“Ừm.” Lục Thủy gật đầu nói.

“Nếu ra, thì đại khái chính là đi đón Mộ Tiểu thư.”

“Vậy Lục Thiếu gia có chạy tới Thần Vực của Nha Thần không?” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, hỏi.

“...”

Đây không phải là chờ bị bắt sao?

Đúng là khí tiết tuổi già khó giữ.

Sau đó, Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, trong lòng cũng bắt đầu có suy nghĩ hai người cùng phê bình nhau, vấn đề này có vẻ như cũng không quá lớn.

Mộ Tuyết lui về phía sau hai bước, sau đó nói:

“Lục Thiếu gia, nếu chàng kéo ta xuống nước, ta sẽ…”

“Mộ Tiểu thư định làm gì?” Lục Thủy tò mò hỏi.

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, rơi vào trầm tư.

“Liền…” Mộ Tuyết cuối cùng nghĩ tới cái gì, sau đó lấy cuốn sổ ra:

“Trước hết ghi lại đã.”

“...” Không có gì mới mẻ.

Còn không bằng dùng con tin uy hiếp.

“Không có cách nào nha, ai bảo ta thích đối tốt với Lục Thiếu gia chứ, Lục Thiếu gia có thích đối tốt với ta không?” Mộ Tuyết cười hỏi.

Lúc này, nàng lại đi tới cạnh Lục Thủy.

“Mộ Tiểu thư xem cuốn sổ, kết toán có bao nhiêu nợ?” Lục Thủy tò mò hỏi.

“Hôm nay đặc biệt, tổng 18.000 quyền, bốn bỏ năm lên, 20.000 quyền.” Mộ Tuyết tươi cười nói.

“...”

“Mộ Tiểu thư vì sao không bốn bỏ năm lên chút nữa, đổi thành không quyền?” Lục Thủy hỏi.

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nói:

“Lục Thiếu gia có phải thấy ta đọc ít sách, đầu óc không dùng được không?”

“..., có thể là ta bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, đầu óc không dùng được.”

Một lát sau.

Lục Thủy vẫy tay tạm biệt Mộ Tuyết.

Đông Phương Tra Tra bên cạnh Mộ Tuyết cũng vẫy tay không ngừng.

Giống như đang nói, cuối cùng biểu đệ Lục Thủy cũng đi.

Chị dâu là của chúng ta.

Aiz!

Rất muốn đánh nàng một trận rồi mới về.

Đáng tiếc, không có thời gian.

Sau đó, Lục Thủy đi lên xe lửa.

Lần tiếp theo đến, hẳn là tới đón Mộ Tuyết.

Trên lý thuyết là sẽ không tới nữa, ở tiếp trước cũng không có tới, mà là mở cổng không gian để Mộ Tuyết đi qua.

Hắn đứng trước cổng không gian chờ.

Lúc nhìn thấy Mộ Tuyết, hắn đã cảm thấy thành thân thật tốt.

“...”

Bị Mộ Tuyết làm mê muội đến thần hồn điên đảo, thật không có tiền đồ.

Nhất là sau khi biết Mộ Tuyết là hạng người gì, hắn thậm chí một chút suy nghĩ nhảy ra cũng không có.

“Biểu đệ Lục Thủy trở về rồi, có phải chúng ta có thể đi thám hiểm rồi hay không?” Đông Phương Trà Trà quay sang hỏi người bên cạnh.

Bên cạnh đương nhiên là Mộ Tuyết và Nhã Lâm Nhã Nguyệt.

“Muốn thám hiểm chỗ nào?” Mộ Tuyết tò mò hỏi.

Mộ gia không nhỏ, nhưng còn lâu mới lớn bằng Lục gia.

Đã lâu như vậy rồi, Trà Trà hẳn đã thám hiểm xong hết rồi mới đúng.

Đông Phương Trà Trà nhìn xung quanh một vòng, sau đó lấy ra một cái đĩa CD, trên đó viết ‘Yên Tĩnh Lĩnh’:

“Chúng ta đến ngọn núi này thám hiểm một chút, trảm yêu trừ ma.”

Mộ Tuyết: “...”

Đây là niên đại nào?

“Vậy tối nay chúng ta cùng ngủ.” Nhã Nguyệt lập tức nói.

Mộ Tuyết: “...”

Đã nhát gan còn thích xem.

Sau đó.

Đông Phương Trà Trà trừng mắt nhìn:

“Có vẻ như rất bình thường mà, chúng ta đổi núi khác đi.

Ngọn núi này không tốt lắm.”

Nhã Nguyệt: “...”

Lục Thủy về Lục gia cần hơn một ngày.

Chạng vạng tối ngày hôm sau, Lục Thủy một bước đạp xuống con phố ở tiểu trấn Thu Vân.

Trời coi như còn sớm.

“Bây giờ là mùng 5, cách ngày thành hôn chỉ còn 9 ngày.

9 ngày có thể làm gì đây?”

Lục Thủy nghĩ nghĩ, cảm thấy 9 ngày này có thể đến Băng Sương Hà một chuyến.

Nghe nói bên kia xuất hiện một con đường thông xuống dưới sông.

Lần này đi náo ra chuyện gì Tam Trưởng lão cũng sẽ không thể trừng phạt hắn đi?

Dù sao cũng sắp thành hôn, chuyện khác hoãn chút là được.

Có điều cũng phải đợi một hai ngày.

Ngày mai phải gặp Tam Trưởng lão, hôm nay còn phải đi phát chỗ thiếp mời còn lại.

“Kiều Dã ở đây sao?” Lục Thủy hỏi Chân Võ Chân Linh.

Nhìn xung quanh một vòng, Lục Thủy phát hiện ở tiểu trấn hình như có nhiều người hơn trước.

Khả năng là có liên quan tới cửa đá, cộng thêm đại hôn sắp tới.

A, còn có người nhặt rác.

Bên ngoài phế tích có vết tích Đại Đạo, rất nhiều người muốn nhặt, như vậy sẽ có khả năng đốn ngộ nhất định.

Đối với tu luyện ngộ đạo sẽ có chỗ hữu ích.

Đây cũng là cách Lục gia xử lý dấu vết Đại Đạo, cứ giữ lại xung quanh sẽ không thể khôi phục.

Cũng may không ảnh hưởng tới hôn lễ, Lục gia cũng không vội khôi phục.

Nếu không hôn lễ sẽ có thể không kịp.

Trừ khi Đại Trưởng lão ra tay.

Nhất cử bình định…

Có thể sao?

Đương nhiên là có thể.

Không có thứ gì có thể ngăn cản việc hắn thành hôn, việc mở thưởng của mấy vị Trưởng lão cũng không biết đã mong chờ bao lâu.

A, có thể mới chỉ có hai mươi năm.

Từ sau khi hắn sinh ra mới nghĩ tới việc mở thưởng lần nữa.

Cũng vì việc mở thưởng này cho nên mới cấp bách tổ chức hôn lễ cho hắn.

Lục Thủy cảm thấy mình cũng là người hiếu thuận, vì việc mở thưởng mà vẫn luôn cố gắng.

Đáng tiếc, kiếp trước không mở được.

Kiếp này cho đến bây giờ vẫn trong trạng thái thất bại, nhưng luôn có cảm giác có thể thành công.

Hắn sẽ nghĩ cách, cùng lắm thì lại mở mật thất.

“Bọn hắn hẳn là còn đang đi làm.” Chân Võ nói.

Lục Thủy gật đầu, sau đó đi về phía siêu thị.

Hắn một đường đi vào bên trong, sau đó không bao lâu thì nhìn thấy Kiều Dã đang khuân đồ ở gần đó.

Mặc dù chỉ có một tay, nhưng dọn đồ làm việc cũng không có khó như vậy.

Dù sao thì ở đây cũng có thể sử dụng tu vi, cho nên sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Lục Thiếu gia?” Kiều Càn nhìn Lục Thủy đi tới, hơi kinhngajc.

“Lục Thiếu gia lần này cần mua cái gì?” Kiều Càn hỏi.

Siêu thị không nhỏ, Lục Thủy không phải người hay dạo siêu thị, không biết đồ ở đâu là chuyện bình thường.

Trước đây hắn cũng không biết.

Đồ đều để cho người ta sắp xếp.

Bây giờ..

Phần lớn đồ ở đây đều là hắn và Hoan Hoan để lên.

“Cũng không phải vậy.” Lục Thủy lắc đầu, sau đó lấy ra thiếp mời, nói:

“Đây là thiếp mời của các ngươi.”

Thấy Lục Thủy lấy ra thiếp mời, Kiều Càn hơi sửng sốt.

Thông qua Đông Phương tiên tử, hắn đã biết mình không có thiếp mời.

Sao giờ lại có rồi?

Hắn nhận lấy thiếp mời, nhìn xuống, sau đó…

Được rồi.

Đúng là không có.

“Chúng ta chắc chắn sẽ đến.” Kiều Càn lập tức nói.

Đương nhiên sẽ đi.

Nhưng có một vấn đề, hắn nên đưa một phần tiền, hay hai phần?

Cảm giác có chút thiệt thòi.

Sau đó, Lục Thủy rời khỏi siêu thị, hắn muốn đi tìm Đau Răng TIên Nhân và Cẩu Tử, cuối cùng đi tìm A Mãn.

Vẫn còn rất nhiều.

Kiều Càn cầm thiếp mời, sau đó lúc sắp tan làm, tìm thấy cô gái mập nhỏ.

Là ở phòng nghỉ.

“Hoan Hoan, lão công ngươi tới tìm ngươi.” Lập tức có nữ đồng nghiệp ồn ào báo.

“Không phải lão công, là chồng.” Một nữ đồng nghiệp khác lại mở miệng nói.

Lâm Hoan Hoan lập tức nhảy dựng lên, sau đó chạy tới trước mặt Kiều Càn.

“Cái này, nhiều thêm một tấm.” Kiều Càn đưa thiếp mời cho Lâm Hoan Hoan xem.

Lâm Hoan Hoan hơi kinh ngạc, vậy đến lúc đó bọn họ phải đưa hai phần tiền sao?

Không phải nói không có sao?

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Đây là thiếp mời sao? Của ai?”

Một vị tiên tử nhìn thiếp mời một chút, vừa vặn nhìn thấy Lâm Hoan Hoan mở ra.

Sau đó ngây cả ngời.

“Đây, đây là thiếp mời tới hôn lễ của Thiếu gia sao?

Trời ạ, các ngươi không phải có một tấm rồi sao? Sao lại có thêm một tấm nữa?

Đừng giải thích, bán cho ta được không?

Ta mua giá cao.”

“Các ngươi đi theo ông chủ, không phải cũng đi vào được sao?”

“Có thể đi vào, nhưng không giống, thân phận công nhân với thân phận khách mời là hoàn toàn khác biệt.

Khách quý khí chất hơn, chỗ ngồi cũng tốt.”

“Đúng vậy, chúng ta hoàn toàn không có loại cơ hội này, các ngươi thế mà còn buồn rầu.”

“Rất đắt.”

Lâm Hoan Hoan vì thế mà cực kỳ buồn rầu.

“Không nên không nên, đêm nay vợ chồng hai ngươi phải mời chúng ta ăn, hai tấm thiếp mời đó, phát điên mất.”

“Được trời ưu ái không sợ hãi, không giống như chúng ta phải bạo động.”

Bình Luận (0)
Comment