Thần Vực của Lục gia (1)
Dưới gốc đại thụ.
“Cẩu gia vẫn yêu ta, ta đã hỏi Cửu rồi.”
Cẩu Tử dựa lên trên người của Cẩu Ngạo Thiên ăn đùi gà nói.
“Hàm răng của ta có thể tốt lên, Cửu đã nói như thế đó.”
Nha Đông tiên nhân đã ăn xong đùi gà, bọn họ dự định sẽ nghỉ ngơi một chút.
“Các ngươi đều ở đây à?”
Giọng nói của Lục Thủy vang lên từ phía sau bọn họ.
Cẩu Ngạo Thiên nhìn Lục Thủy, nó cảm thấy có chút khó hiểu, đây chẳng phải là thiếu gia hay sao?
Lục Thủy cũng nhìn sang Cẩu Ngạo Thiên, hắn nhăn mày lại.
Con chó này, cả người đều là lông, còn vô cùng chói sáng:
“Con chó này thật là nhiều thịt.”
“Gâu gâu!”
Cẩu Ngạo Thiên bị dọa nhảy dựng lên.
Sau đó, nó chạy tới trốn vào sau lưng của Nha Đông tiên nhân.
Nha Đông tiên nhân an ủi nó, sau đó để cho Cẩu Ngạo Thiên quay về.
Cẩu Ngạo Thiên như được đại xá, nhanh chân chạy, thật là kinh khủng, thiếu gia muốn ăn thịt nó.
Sau này nó nên ăn ít thịt lại mới được, để thịt có thể ít đi một chút.
Lục Thủy hơi nghi hoặc, tại sao con chó đó lại chạy?
Khen nó thịt nhiều, tại sao nó lại không vui?
Dù cho nó có ở lại thì bản thiếu gia cũng đâu có ăn nó.
“Lục tiểu hữu, có chuyện gì quan trọng muốn làm sao?”
Nha Đông tiên nhân tò mò hỏi.
“Gâu gâu!”
Cẩu Tử lập tức đi tới bên cạnh Lục Thủy, ngoắt ngoắt cái đuôi:
“Cẩu gia muốn làm gì hả?
Thân là cẩu cháu trai của Cẩu gia, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Lục Thủy:
“...”
Lần nào hắn cũng cảm thấy nó đang chửi mình.
Cũng chẳng biết là ai đã nuôi nó lớn lên thành bộ dạng như thế này.
Chắc chắn tám phần là có liên quan tới Kiếm Nhất.
“Cho các ngươi cái này.”
Lục Thủy lấy hai tấm thiệp mời ra, đưa một tấm cho Nha Đông tiên nhân, còn một ấm khác thì đặt xuống trước mặt Cẩu Tử.
“Gâu gâu!”
Cẩu Tử hưng phấn kêu lên.
Suýt chút nữa là lăn lộn trên mặt đất luôn rồi.
Cẩu gia yêu nó, thừa nhận nó là chó nhà.
Nha Đông tiên nhân nhìn thiệp mời, sau đó gật đầu nói:
“Giữa tháng, xem ra trong khoảng thời gian này Lục thiếu gia rất bận rộn.”
“Không hẳn, người nhà ta khá là quen thuộc với quá trình này, cho nên chỉ cần phối hợp với bọn họ là được rồi.”
Lục Thủy nói.
“Chúng ta chắc chắn sẽ tới đúng giờ.”
Nha Đông tiên nhân lập tức nói.
Lục Thủy khẽ gật đầu, sau đó hắn tạm biệt Nha Đông tiên nhân.
Hắn tìm một vị khác nữa.
Trên người của hắn cũng chỉ còn lại duy nhất một tấm thiệp mời, thiệp mời của Cửu.
Cái này không cần phải đưa ra, tùy tiện tìm một chỗ rồi cất kỹ là được.
Cho Cửu tự mình tới lấy, Cửu chắc chắn biết.
Nhưng mà…
Không quá lễ phép.
Mất lễ nghi.
Dù hắn không có lễ nghi gì, nhưng mà đúng là không thích hợp cho lắm.
Sau khi Lục Thủy rời đi, Cẩu Tử lập tức nói với Nha Đông tiên nhân:
“Mau tới đây giúp ta nhìn xem Cẩu gia viết tên ta là gì, có phải là cẩu cháu trai hay không.”
Nha Đông tiên nhân ngồi xuống, cầm thiệp mời nhìn.
Sau đó, hắn nói đúng sự thật:
“Lục Thủy tiểu huynh đệ viết tên của đại hộ tiểu huynh đệ là, Cẩu Tử.”
“Gâu!”
Gương mặt của Cẩu Tử tràn đầy vẻ si mê:
“Tên mà Cẩu gia đặt cho ta vừa đơn giản vừa tuyệt vời.
Ta thích cái tên này.
Cái tên này sẽ đi theo ta cả đời này, đó là sự yêu thích mà Cẩu gia dành cho ta.”
Nha Đông tiên nhân đứng lên nói:
“Đại hộ tiểu huynh đệ muốn cất thiệp mời đi không?”
“Đương nhiên, ta muốn giữ nó.”
Cẩu Tử cắn lấy thiệp mời, sau đó thiệp mời biến mất.
Không biết là đã đi tới chỗ nào.
Nha Đông tiên nhân đương nhiên là không quan tâm tới chuyện này rồi.
Đại hộ tiểu huynh đệ nói thế nào đi nữa, thì nó cũng là cường giả Đại Đạo Thiên Thành.
Hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc.
…
Lục thủy đi thẳng tới vườn linh dược, hắn không nhìn thấy A Mãn.
Sau đó, hắn liền đi tới viện tử của A Mãn.
A Mãn đã người đã từng lập công lớn, cho nên hắn có một cái viện tử cũng là chuyện bình thường.
Cây Chuyển Sinh thế mà lại do A Mãn cấy ghép.
Đương nhiên là vị trí của nó không thể nào nằm ở trong Lục gia được rồi.
Một lúc sau.
Lục Thủy đã đi tới tiểu viện của A Mãn, nhìn có khá là bình thường, có hàng rào vây quanh lấy viện tử, có gian phòng ở chính giữa.
Xung quanh là đồng ruộng, được trồng một vài loại linh dược thông thường.
Trong ruộng có một người trung niên bịt mắt, hắn đang cẩn thận quan sát linh dược.
Lục Thủy bước vào viện tử.
Tiếng bước chân cũng vì thế mà vang lên.
Cạch! Cạch!
A Mãn nghe thấy âm thanh thì nhìn về phía viện tử, hỏi:
“Có nhiệm vụ khẩn cấp gì sao?”
“Là ta.”
Lục Thủy nói khẽ.
A Mãn nghe thấy giọng nói của Lục Thủy, lập tức đứng lên.
Sau đó, hắn lau tay lên trên người, không thể để tay dơ đi gặp người khác được.
Nhất là khi người đó là loại người như Lục thiếu gia.
“Tại sao Lục thiếu gia lại đột nhiên tới đây?”
A Mãn nói xong thì lập tức đi tới cái bàn ở bên cạnh, nói:
“Lục thiếu gia có muốn ngồi một lát không?”
“Ừ, ngồi một chút.”
Lục Thủy khẽ gật đầu.
Hắn ngồi xuống bên cạnh cái bàn, nói:
“Ngươi cũng ngồi đi, đúng lúc ta có một số việc muốn nói với ngươi.”
“Vâng.”
A Mãn lập tức ngồi xuống.
Hắn có hơi thấp thỏm, bình thường Lục thiếu gia sẽ không tới tìm hắn.
Bây giờ không chỉ tìm, mà còn tự mình tới, chuyện này…
Hắn lo rằng sẽ có tin tức xấu gì đó.
Lục Thủy nói:
“Không cần phải quá bận tâm, không có chuyện gì xấu cả.
Chuyện mà ta đã đồng ý với ngươi, đương nhiên là sẽ không nuốt lời, không cần phải khẩn trương như thế.”
“Vâng.”
A Mãn gật đầu.
Vẫn khẩn trương như cũ.
Lục Thủy không để ý nữa, nói:
“Đã quen với chỗ này chưa?”
“Đã quen rồi.”
A Mãn lập tức gật đầu nói:
“Bọn họ đối xử với ta rất tốt, hơn nữa còn cho ta tiền công rất cao.
Làm tốt, còn sẽ được ban thưởng nữa.x
Bọn họ giúp ta tìm mảnh đất này, viện tử này cũng là do bọn họ giúp ta xây nên.
Bọn họ nói nó có hơi đơn sơ, nhưng mà ta rất thích nó.”
A Mãn dừng lại một chút, hỏi:
“Sau này…
Ta vẫn có thể tiếp tục ở lại đây để làm việc chứ?”
Lục Thủy đương nhiên biết sau này mà A Mãn nói là khi nào.
Là sau khi nhận tiểu nam hài về.
Lục Thủy không từ chối việc này:
“Nếu như ngươi tình nguyện thì có thể ở lại nơi này.
Nhưng mà, sau khi tiểu nam hài trở về, phải chờ một thời đại.
Một thời đại rất dài.
Nếu như ngươi có thể sống đến thời đại kia, Lục gia đương nhiên cũng có thể trường tồn tới thời đại đó.”
Mặc dù Lục gia vẫn trường tồn, nhưng mà càng về sau, Lục gia sẽ càng ngày càng không thể can thiệp tới chuyện của Tu Chân Giới.
Đây là quyết định của Lục Thủy.
Tuy rằng Đại trưởng lão đã từng can thiệp vào, nhưng mà lần đó Đại trưởng lão đã dùng mạng để can thiệp.
Sau đó, Đại trưởng lão không thể nào can thiệp vào bất kỳ chuyện gì ở Tu Chân Giới được nữa.
Những người khác đều có tư cách can thiệp vào một lần, nhưng mà ngoại trừ Đại trưởng lão, thì những người khác không thể nào ảnh hướng tới sự suy vong của toàn bộ Tu Chân Giới được.
“Ta có thể đợi.”
A Mãn lập tức gật đầu.
“Cho ngươi cái này.”
Lục Thủy không nói thêm nữa, hắn đưa thiệp mời qua.
A Mãn có thể cảm nhận được sự tồn tại của thiệp mời, hắn lập tức chà tay lên quần áo, sau đó mới đưa tay ra nhận lấy thiệp mời.
“Là thiệp mời đại hôn của ta, ngươi có lẽ đã nghe qua chuyện này rồi.
Giữa tháng.”
Lục Thủy nói.
“Ta hình như có thể tham gia.”
A Mãn lập tức nói.
“Việc có thể tham gia, và có được ta mời hay không là hai chuyện khác nhau.
Được rồi, ta không quấy rầy ngươi nữa.”
Lục Thủy nói xong liền đứng lên, quay người rời đi.
A Mãn chỉ có thể nhìn Lục Thủy rời đi.
Hắn chạm vào thiệp mời, sau đó cất kỹ thiệp mời.