Thần Vực của Lục gia (2)
Lục Thủy phát xong thiệp mời thì quay về nơi mình ở.
Hắn định đi vấn an cha mẹ.
Khi hắn đi qua, đúng lúc nhìn thấy Lục đại tộc trưởng và Tộc trưởng phu nhân đang dắt tay nhau đi dạo.
Bọn họ cũng nhìn thấy Lục Thủy.
Lúc này, Lục Thủy thấy Lục đại tộc trưởng đang chau mày lại.
Còn trên gương mặt của Tộc trưởng phu nhân thì lại tràn đầy ý cười.
Sau đó…
Ở con đường nhỏ phía sau, Lục Thủy đứng trong một cái vòng.
Mẹ nói rằng, hắn không được rời khỏi nó trước 12 giờ.
Lục Thủy:
“...”
Có cần thiết phải làm như thế này không?
Có lòng tốt với vấn an ia người, vậy mà hai người lại đối xử với hắn như thế này à?
Do có tài khoản phụ rồi, cho nên không thèm quan tâm tới tài khoản chính sao?
Ha ha.
Hai người cổ hủ.
Các ngươi có biết con trai của hai người mới thật sự là cường giả hay không hả.
Lục Thủy rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể lấy Thiên Địa Trận Văn ra đọc, góp nhặt Thiên Địa Chi Lực.
Sau này Thiên Địa Chi Lực có còn hữu dụng hay không?
Hình như chẳng có tác dụng gì cả.
Nhưng mà tích lũy nhiều lực lượng một chút cũng chẳng sao cả, đừng để tới lúc cần dùng lại không đủ Thiên Địa Chi Lực.
Hắn vẫn đang trong trạng thái bị gọt, phải dựa vào Thiên Địa Chi Lực để đọ sức với người khác.
Sau đó, Lục Thủy trực tiếp đọc sách từ trời tối tới hừng đông, hoàn toàn không hề có ý định rời đi.
Cũng không có ý muốn nghỉ ngơi.
Nhưng mà, đọc được phân nửa thì hắn lấy ghế dựa ra, ngồi xuống tiếp tục đọc sách.
Trời dần sáng lên.
Kỳ Khê đặt một cái bàn ở bên cạnh Lục Thủy, sau đó để một chút điểm tâm lên.
Sau đó yên lặng rời đi.
Nàng không biết thiếu gia muốn làm gì, chỉ có thể thông báo với phu nhân.
Hắn nhìn điểm tâm, cắn một cái, mày nhăn lại.
“Bữa sáng do mẹ làm, ai!”
Lục Thủy lắc đầu thở dài, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi Thiên Địa Trận Văn.
Rất nhanh, hắn đã nghe thấy một giọng nói khác phát ra từ phía đối diện:
“Bữa sáng do mẹ làm khó ăn tới mức đó à?
Con còn lắc đầu thở dài?”
Lục Thủy sửng sốt một chút, chẳng biết mẹ đã ngồi đối diện mình từ lúc nào.
“...”
Quên phòng bị cha mẹ.
“Tại sao mẹ lại đột nhiên tới đây?”
Lục Thủy đặt sách xuống.
Nói xong, hắn còn thuận tiện đặt thêm một miếng điểm tâm vào trong miệng, mặt không hề đổi sắc mà nhai mấy cái, sau đó nuốt xuống.
“Ngươi biết mình đang ở chỗ nào không?”
Đông Phương Lê Âm nâng má nhìn Lục Thủy.
Lục Thủy sửng sốt một chút, sau đó…
Quên trở về.
“Bây giờ ta sẽ đi về.”
Hắn nói xong liền đứng dậy định quay trở về.
“Ngồi xuống trước đi.”
Đông Phương Lê Âm ngăn Lục Thủy lại.
“Còn có chuyện gì nữa hả mẹ?”
Lục Thủy hỏi.
“Mẹ dẫn em gái của ngươi tới thăm ngươi, ngươi không muốn chào hỏi em gái mình một tiếng à?”
Đông Phương Lê Âm hỏi.
Lục thủy:
“...”
Mẹ, ngươi bệnh, hay là ta bệnh?
“Mẹ, Lục Lai Sự còn chưa có chào đời.”
Lục Thủy nói.
Với lại, nàng mới mấy tháng kia chứ?
Một tháng.
Nàng biết cái gì?
Có biết người anh của nàng phải chạy ngược chạy xuôi vì nàng, cực kỳ mệt mỏi hay không?
Nàng không biết.
“Lục Lai Sự?”
Đông Phương Lê Âm tò mò hỏi Lục Thủy:
“Ngươi đặt tên cho em gái của ngươi?”
“Mẹ, ngươi cảm thấy cái tên này như thế nào?”
Lục Thủy ngồi xuống, hỏi ý kiến của mẹ hắn.
Cái tên này cực kỳ hay.
“Có ngụ ý gì không?”
Đông Phương Lê Âm tò mò hỏi.
“Đây là một lời chúc phúc.”
Lục Thủy nghiêm túc nói:
“Lục Lai Sự đối ứng với Nhị trưởng lão - Lục Hữu Đình.
Mẹ, ngươi nhìn xem, Đại trưởng lão là Lục Vo Vi, tam trưởng lão là Lục Bất Tranh, Nhị trưởng lão là Lục Hữu Đình, bây giờ có thêm Lục Lai Sự xuất thế nữa, nàng chắc chắn sẽ trở thành Tứ trưởng lão.
Vô hữu vô lai.
Hoàn mỹ.”
“Ngươi đang trù cho em gái của ngươi không gả đi được đó hả?”
Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Thủy rồi cười, sau đó vẻ mặt của nàng lập tức trầm xuống nói:
“Con trai lấy vợ rồi, nhưng vẫn không muốn thoát ra khỏi sự yêu thương của cha mẹ, cho nên chán ghét em gái của mình ư?
Nhưng mà, con trai lấy vợ rồi, không còn thời gian dành cho mấy lão nhân này nữa.
Chúng ta chỉ muốn có một tiểu khả ái để bồi bạn thôi cũng không được sao?”
Lục Thủy:
“...”
Ta chỉ giải thích về cái tên thôi mà…
“Mẹ, Tam trưởng lão gọi ta, ta đi trước đây.”
Lục Thủy lập tức đứng lên, chạy lấy người.
Nếu mà nghe tiếp nữa, hắn chắc chắn sẽ phải vào Phong Sương Hà để hối lỗi.
Nhưng mà, trước khi rời đi, hắn đặt một tấm thiệp mời xuống.
Lần này, Đông Phương Lê Âm không ngăn cản hắn nữa.
Nàng nhìn Lục Thủy rời đi, sau đó nếm thử một khối điểm tâm.
“Con trai không thích nó, không biết con gái có thích hay không.”
Đông Phương Lê Âm nâng má, trong mắt tràn đầy ý cười.
Sau đó, nàng nhìn thiệp mời, cảm thấy có chút hiếu kỳ, tại sao con trai nàng lại để lại một tấm thiệp mời?
Có điều, nàng vừa mới cầm lấy nó, thì lập tức có một đôi tay nhỏ nhận lấy thiệp mời.
Là Nhị trưởng lão.
Sau đó, Đông Phương Lê Âm thả thiệp mời ra, nàng nhéo một cái vào gương mặt của Nhị trưởng lão.
Bụp!
Tay nàng vừa mới chạm vào liền bị đẩy ra.
“Không biết lớn nhỏ.”
Nhị trưởng lão ngồi xuống, đưa tay ra nói:
“Tay.”
Đông Phương Lê Âm đưa tay ra, cẩn thận hỏi:
“Hôm nay Nhị trưởng lão không đi tìm những người khác sao?”
Nhị trưởng lão nhìn Đông Phương Lê Âm, nói:
“Không tìm.”
Vậy à, Đông Phương Lê Âm thở phào nhẹ nhõm, lần này con trai khá ngoan.
Nhưng mà, nàng phát hiện rằng thiệp mời bị Nhị trưởng lão cất đi, cũng không biết là thiệp mời dành cho ai.
Nàng cũng không quan tâm lắm.
Yên lặng chờ Nhị trưởng lão bắt mạch.
“Tiểu Tiểu Tiểu, ngươi hỏi Tiểu Tiểu Âm thử xem con gái của nàng có thể tên là Lục Lai Sự được không, ta cảm thấy cái tên này rất hay.”
Cửu nhìn thiệp mời xong thì lập tức nói.
Nàng không quan tâm tới cái thiệp mời này chút nào cả, tùy tiện ném vào chỗ nào đó.
“Tại sao lại đặt là Lục Lai Sự?”
Nhị trưởng lão hỏi thầm trong lòng.
“Lục Thủy nói rằng, ngươi tên là Lục Hữu Đình, em gái của hắn có thể tên là Lục Lai Sự.
Như thế thì Tứ trưởng lão mới có thể ra đời được.”
Cửu nói.
“À, hắn nói ra tên của ngươi, chúng ta đi đánh Tiểu Tiểu Cổ đi.”
Cửu bổ sung thêm một câu.
Nhị trưởng lão:
“...”
Cuối cùng nàng chỉ trả lời lại một câu:
“Lục Hữu Đình nghe hay hơn Lục Lai Sự.”
“Cũng dễ thương hơn Lục Lai Sự có phải hay không?”
Cửu hỏi.
Nhị trưởng lão:
“...”
…
Lục Thủy đi thẳng tới đại điện.
Hắn đặt thiệp mời ở chỗ kia, Cửu có lẽ sẽ tới lấy.
Người phát thiệp mời không phải hắn, nhưng mà có mẹ hắn ở đó.
Như thế thì cũng không xem là thất lễ.
Cửu sẽ không bảo Nhị trưởng lão lấy giúp nàng đó chứ?
Ừm, lấy dùm cũng không sao cả.
Hắn sắp trở thành vô địch thiên hạ rồi, Nhị trưởng lão cũng biết chuyện này, cho nên sẽ không ngăn cản việc hắn đi ra ngoài.