Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1315 - Chương 1315: Thần Vực Của Lục Gia (3)

Chương 1315: Thần Vực của Lục gia (3) Chương 1315: Thần Vực của Lục gia (3)

Thần Vực của Lục gia (3)

Dưới đại điện.

“Gặp qua Tam trưởng lão.”

Lục Thủy cúi đầu cung kính nói.

Lúc này, người đang ngồi ở phía trên cùng của đại điện là, Tam trưởng lão với khuôn mặt bị người ta thiếu 5 triệu.

Chỉ cần vẫn luôn ổn định ở mức 5 triệu là có thể qua ải.

Chỉ cần không tới mấy chục triệu thì sẽ không cần phải tiếp nhận hình phạt.

“Đã phát thiệp mời xong rồi à?”

Giọng nói uy nghiêm của Tam trưởng lão vang lên.

“Vâng.”

Lục Thủy cúi đầu nói.

“Có xảy ra chuyện gì không?”

Tam trưởng lão nói.

“Không có.”

Lục Thủy lắc đầu.

“Rất tốt, trước khi đại hôn kết thúc, ngươi không được phép đi ra khỏi phạm vi Thu Vân Trấn, không thành vấn đề chứ?”

Tam trưởng lão hỏi Lục Thủy.

“Không thành vấn đề.”

Lục Thủy cúi đầu, chuyện này đúng thật là không thành vấn đề gì cả.

Có vấn đề thì cũng không ra ngoài được.

Cho nên, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

“Trong khoảng thời gian này, sẽ có rất nhiều người tới Thu Vân Trấn, đừng làm ra chuyện gì quá phức tạp.

Có vấn đề gì không?”

Tam trưởng lão tiếp tục hỏi.

“Không có vấn đề.”

Lục Thủy nói.

Vấn đề phức tạp này chính là chuyện mất mặt.

Chỉ cần đừng làm ra mấy chuyện mất mặt, thì những thứ khác chỉ là phù du, không đáng nhắc tới.

Ví dụ như việc xông vào Phong Sương Hà.

“Người được mời chưa chắc đã quen thuộc với Lục gia, loại sự tình này cần phải báo với cha mẹ ngươi, hoặc là để cho Chân Võ và Chân Linh đi xử lý.

Hiểu chưa?”

Tam trưởng lão nói.

“Đã hiểu.”

Lục Thủy gật đầu.

Tam trưởng lão lại hỏi thêm hai câu nữa, sau đó để cho Lục Thủy rời đi.

Khuôn mặt bị thiếu 5 triệu không thay đổi gì nhiều.

Cũng chẳng chú ý tới tu vi của Lục Thủy, càng không an bài bất kỳ lịch luyện nào cả.

Đại hôn sắp diễn ra rồi, tất cả đều phải lấy đại hôn làm chủ.

Đây là nhận thức chung của ba vị trưởng lão.

“Đây là người mà hắn chọn, không đến mức sẽ quậy ra chuyện xấu gì.”

Tam trưởng lão nhin Lục Thủy.

Mấy tháng nay, Lục Thủy mạnh hơn rất nhiều so với trước kia, hắn biết tất cả là do Mộ Tuyết.

Hy vọng hắn có thể tiếp tục duy trì.

Nhưng mà, bọn họ càng thích mở thưởng hơn.

Hắn cũng hy vọng Lục Thủy sẽ cố gắng nhiều hơn nữa ở phương diện này.

Không có yêu cầu gì khác, một trăm năm mở hai lần là được.

“Nói tới đây, hôn lễ lần này, có lẽ sẽ là lần náo nhiệt nhất.”

Tam trưởng lão nhìn ra bên ngoài, nói thầm.

Bởi vì chiến dịch trước đó, cho nên danh vọng của Lục gia đã cao hơn một chút.

Cũng không ít người muốn tới.

Đương nhiên, bọn họ cũng không phất thêm thiệp mời, vẫn phát như bình thường, không có hợp tác, thì dù đó là thế lực đỉnh cấp, cũng sẽ không mời.

Nhưng mà, lão tổ của những thế lực đỉnh cấp kia thì phải phát.

Còn việc, bọn họ có tới hay không…

Không ai biết cả.

Ít nhất thì như mọi lần có lẽ tiền bối Xảo Vân Tông sẽ không tới, lần này thì không thể nói trước được.

Lục Thủy rời khỏi đại điện.

Lần này, Tam trưởng lão thật là dễ nói chuyện, nhưng mà số tiền bị thiếu vẫn không giảm bớt một chút nào cả.

5 triệu vẫn là 5 triệu.

“Xem ra, sắp thành hôn rồi cho nên có đặc quyền.”

“Nhưng mà, việc đón người vẫn nên giao cho Chân Võ và Chân Linh.

Hứa Phương nhất gia, những người bên Lam Dạ Quốc, Danh Dữ Trọng, còn có cả Thâm Hải Thủy Long nữa, bọn họ không biết đường.

À, còn có cả Ma Tu Huyết Trần nữa.”

Thiên Cơ không tới.

Minh Nguyệt cũng sẽ không tới, tới không được.

Kiếm Nhất thì đã không còn nữa rồi.

Cơ Tầm có lẽ sẽ tới.

Nhưng mà, ngoại trừ Lam Dạ Quốc ra, thì những người này có lẽ đều có thể liên lạc được với Chân Võ và Chân Linh, chuyện này không thành vấn đề gì cả.

Lục Thủy suy nghĩ một chút, không còn chuyện gì mà hắn cần phải bận tâm nữa.

“Nếu vậy thì vào trong Phong Sương Hà xem một chút đi.”

Lục Thủy nghĩ xong liền đi tới Phong Sương Hà.

Một lúc sau.

Lục Thủy đã đi tới bên cạnh Phong Sương Hà.

Hàn khí cũng theo đó mà tới.

Hắn không biết rõ ở dưới đó có cái gì, nhưng chắc chắn rằng ở dưới đó có một nơi gì đó.

Thần Vực của Chân Thần Duy Nhất.

Còn về việc Chân Thần Duy Nhất có ở đó hay không, Lục Thủy không dám khẳng định, nàng có ở đó cũng chẳng sao cả.

Lục Thủy cất bước đi vào bên trong.

Rất nhanh sau đó hắn đã đi tới trước Điếu Ngư Đài.

Hắn không hề dừng lại, tiếp tục đi vào bên trong, dù sao thì hắn vẫn chưa thấy được thông đạo đi xuống phía dưới.

Việc Mộ Tuyết nói Đông Phương Tra Tra thấy được có lẽ không phải là giả.

Mặc dù Đông Phương Tra Tra khiến cho người ta cảm thấy không được vừa mắt cho lắm, nhưng mà nàng sẽ không lừa người khác.

Lục Thủy tiếp tục đi về phía trước.

Đi một lúc rất lâu mới dừng lại.

Nơi này có một ao chứa nước hình bầu dục.

Là ngã rẽ của Băng Sương Hà.

Ở biên giới của ngã rẽ này, dòng nước không hề di chuyển nữa, giống như bị thứ gì ngăn cách lại vậy.

Sau khi đi qua sẽ nhìn thấy một thông đạo đang bị chặn lại.

Lục Thủy nhìn thông đạo, hắn biết đây chính là thông đạo mà Đông Phương Tra Tra đã nói.

Nàng thông minh đó chứ, không đi xuống dưới.

Dù sao thì đi vào rồi còn có thể đi ra hay không cũng là một vấn đề.

Trên thông đạo lấp lóe Thần Lực.

Sau khi đi vào bên trong sẽ bị vây ở trong Thần Lực.

Không biết là bẫy do ai làm ra.

Nhưng nếu có đủ thực lực, thì muốn đi ra cũng không phải là chuyện khó.

Ví dụ như Đại trưởng lão.

Nhị trưởng lão có lẽ cũng có thể.

Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, cất bước đi xuống thông đạo.

Lục Thủy đi dần xuống phía dưới Phong Sương Hà.

Trong nước mang theo hàn ý, trong veo một cách khác thường, nhìn qua lập tức có cảm giác như có thể trực tiếp nhìn thấy đáy sông.

Dường như có cung điện ở đây, xung quanh có rất nhiều con cá đang bơi lội.

Còn có những con cua lớn đang nhìn chằm chằm vào Lục Thủy, dường như có thể tấn công hắn bất cứ lúc nào.

Lục Thủy không thèm quan tâm tới bọn chúng, hắn càng bước xuống, thì bậc thang lại càng kéo dài ra thêm.

Dường như vẫn luôn chờ người tới.

Lục Thủy bước đi một cách chậm rãi, hắn từ tốn đi từng bước.

Một lúc sau.

Chân của Lục Thủy chạm xuống mặt đất.

Lúc này, hắn thấy được một toàn cung điện, nhìn qua không hề tầm thường một chút nào cả, nhưng lại vô cùng bình thường.

Nó cao hai tầng, có màn nước chặn dòng nước lại.

Đây chính là Thần Vực của Chân Thần Duy Nhất.

Lục Thủy đi trên mặt đất, giống như đình viện vậy.

Trên mặt đất bày một số món đồ chơi, có trống, có đu dây.

Lục Thủy đi qua, hắn dường như trông thấy một thất thải tiểu nữ hài đang hưng phấn gõ trống.

Khi đi ngang qua đu dây, hắn dường như nhìn thấy một tiểu nữ hài đang lắc lư ở trên đó.

Ngoại trừ âm thanh của trò đu dây, dường như không còn âm thanh nào khác nữa.

Nàng cô độc mà quan sát thủy cảnh xinh đẹp ở bên ngoài.

Rầm!

Một con rùa đen rơi từ màn nước xuống sân.

Nó bị lật người.

Đang giãy dụa lật lại.

Lục Thủy nhìn rùa đen, dường như nhìn thấy một tiểu nữ hài đang vui vẻ chạy tới giúp nó lật lại.

Sau đó, đưa nó ra ngoài.

Bên tai còn vang lên một câu nói:

“Nhân loại nên có ước nguyện, ta sẽ thỏa mãn họ.”

Lục Thủy đi tới bên cạnh rùa đen, giúp nó trở mình.

Rùa đen nhìn thấy Lục Thủy không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, nó có chút e ngại.

Khác với dự đoán của nó sao?

Lục Thủy không nghĩ nhiều, giúp nó xong thì ném nó ra bên ngoài.

Không nói cảm ơn mà còn bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

Sau đó, Lục Thủy đi về phía cung điện.

Hắn muốn xem thử xem Thần Vực này có cái gì.

Thần Vực vô cùng sạch sẽ, mọi thứ ở xung quanh cũng được xếp rất ngay ngắn.

Sau khi đi vào trong đại điện, thứ mà hắn nhìn thấy vẫn là đồ chơi, ngoài ra còn có một số thứ trông khá là đẹp.

Hoàn toàn không thể nào phân loại được những thứ này, chúng dường như chỉ là những món đồ chơi được Chân Thần Duy Nhất nhặt về khi đi ra ngoài mà thôi.

“Không có thứ gì đặc biệt cả.”

Lục Thủy đi tới cuối đại điện, ở đây có vài gian phòng.

Kẽo kẹt!

Lục Thủy mở một cách cửa ra.

Đập vào mắt hắn là một gian phòng vô cùng đơn giản.

Có một cái giường lớn khá xinh xắn, bên cạnh giường có một vài tấm ảnh và giá sách.

Lục Thủy đi tới bên cạnh giá sách, tùy tiện nhìn lướt qua, phát hiện có một quyển sách đang được mở ra.

Sách hướng dẫn vận dụng Thần Lục.

“Đây chẳng phải là quyển sách của Hải Tẫn Đầu kia sao?”

Bên cạnh còn có một quyển sổ.

“Cố lên! Thân là Chân Thần Duy Nhất Thiên Địa, tại sao phải sợ cuộc thi của nhân loại chứ?”

“Sau khi học xong, ta sẽ cho nhân loại ngu xuẩn biết được sự uy nghiêm của Chân Thần, không cho phép người khác khinh nhờn Chân Thần.”

“Bầu trời trong xanh ở bên ngoài cũng chẳng đẹp bằng Thần Vực, nhân loại ngu xuẩn làm sao tốt bằng những con cá chứ.”

“Ta không thích ở bên ngoài đâu, chỉ là muốn cho nhân loại vây khốn ta biết rằng, ta có thể ra ngoài bất cứ lúc nào ta muốn mà thôi.

Ta quay về là do lưu luyến những tôm cá ở nơi này, bọn chúng rất thích ta.”

“Ta đâu có hét lên đâu, tại sao lại có gió thổi tới…”

Lục Thủy nhìn những dòng chữ này, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hắn có thể tưởng tượng ra khung cảnh một vị tiểu nữ hài đang ngồi trước bàn, cắn bút bĩu môi.

Dường như một mình cũng có thể vô cùng vui vẻ.

“Bình thường hơn tưởng tượng rất nhiều, Chân Thần Duy Nhất cũng giống như một đứa bé bình thường vậy.”

Lục Thủy cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Sau đó, hắn lại xem một vài quyển sách khác, phát hiện chúng là chương trình giáo dục bắt buộc - chín năm thành thần.

Tổng cộng có 5 quyển.

Hình như thiếu mất 2 quyển.

Có một quyển ở chỗ của hắn, một quyển khác hình như đang ở chỗ của Đông Phương Tra Tra.

Hắn từng nghe Mộ Tuyết đề cập qua chuyện này một lần rồi.

Hắn vậy mà lại cùng một cấp với Đông Phương Tra Tra ư?

Cực kỳ nhục nhã.

Bình Luận (0)
Comment