Trừ khi đánh bại được ta (1)
Cũng không biết ai là người viết chín năm giáo dục bắt buộc này.
Lục Thủy đang nghĩ không biết bản thân có nên đi xem thử hay không.
Lỡ đâu là Mê Đô viết thì sao?
Sau này gặp cũng dễ tiếp tục đục nước béo cò hơn.
Lục Thủy do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định không xem, trở thành Mê Đô xong rồi thì chẳng làm gì được nữa cả, ngày nào cũng chỉ biết viết sách thôi là có ý gì hả?
Sau đó, Lục Thủy nhìn sang những bức ảnh ở bên cạnh.
Muốn nhìn thử những bức ảnh mà Chân Thần Duy Nhất để lại là cái gì.
Trên bức ảnh có hai người, một thanh niên đăng dắt tay một người có hơi nhút nhát - Chân Thần Duy Nhất.
“Là pháp thuật lưu ảnh.”
Người thanh niên này khá là đẹp trai, trên người còn mang theo kiếm ý.
Chân Thần Duy Nhất có hơi sợ hãi, cầu viện phía trước.
“Đại trưởng lão?”
Lục Thủy nhìn bức ảnh, không khỏi cảm thấy bất ngờ:
“Thoạt nhìn thì đây có lẽ là Đại trưởng lão lúc trẻ.
Vậy người đã giúp bọn họ lưu giữ lại là ai?”
Lục Thủy suy tư một chút, chắc chắn không phải là Tam trưởng lão, cũng không thể là Nhị trưởng lão.
Rất lâu trước đây, Đại trưởng lão chỉ là Nhị trưởng lão.
Cho nên…
Người lưu lại bức ảnh này là Đại trưởng lão trước kia.
Chỉ có Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão là từng gặp người này, Tam trưởng lão cũng chưa gặp qua.
“Có điều, tại sao Chân Thần Duy Nhất lại chụp ảnh chung với Đại trưởng lão?”
Sau đó, Lục Thủy nhìn tiếp những bức hình khác, hắn phát hiện Chân Thần Duy Nhất còn chụp ảnh chung với những người khác nữa.
Khá là gần với lúc trước cũng là chụp chung với một vị thanh niên, nhưng mà không phải là Đại trưởng lão.
Lần này, Chân Thần Duy Nhất bay trên không trung, dường như nàng rất thích người thanh niên này.
Nàng vẫn nhìn về phía trước, nhưng trông vô cùng vui vẻ.
Lục Thủy suy tư một chút, hắn nghĩ tới một khả năng.
“Sẽ không phải là đang bàn giao chứ?”
Lục Thủy cẩn thận quan sát, không tìm ra được bức ảnh chụp chung nào giữa nàng và Nhị trưởng lão.
Vậy có nghĩa là, những bức ảnh chụp chung ở đây, tất cả đều là Đại trưởng lão?
Hoặc là người sắp trở thành Đại trưởng lão?
Bức ảnh chụp chung với Đại trưởng lão được đặt ở vị trí rõ ràng nhất, là do chỉ còn có Đại trưởng lão là còn sống thôi sao?
Nhất thời, Lục Thủy nghĩ tới những món đồ chơi ở bên ngoài, có lẽ đó là những món đồ do Đại trưởng lão Lục gia các đời trước tặng.
Vậy thực ra, Chân Thần Duy Nhất chính là người đã chứng kiến sự thay đổi của các đời Đại trưởng lão Lục gia.
“Khiến người ta cảm thấy có chút kỳ lạ.”
Nhưng mà, cũng coi như là một chuyện tốt, quen biết càng nhiều người, thì cũng sẽ nhìn thấy càng nhiều chuyện sinh tử.
Sau đó, Lục Thủy định tìm kiếm trong ngăn kéo.
Nhưng mà, khi tay hắn vừa mới chạm tới thì liền ngừng lại.
“Tuy nói rằng đây là Thần Vực của Chân Thần Duy Nhất, tìm hiểu Thần Vực cũng không có gì sai cả.”
“Nhưng mà đây là gian phòng của Chân Thần Duy Nhất, ta lục lọi như thế này, có phải có hơi không tôn trọng trẻ em hay không?”
Lục Thủy thở dài, thu tay về.
Không động vào phòng của nàng nữa, đổi phòng.
Nếu như tiếp tục tìm kiếm, thì đúng là không thích hợp.
Hắn lại nhìn lên đống ảnh chụp, phát hiện có một tấm hình bị đè ở phía dưới.
Lục Thủy tò mò nhìn qua.
Phát hiện trên đó có ba người.
Một ông lão đang nằm ở trên giường, một tiểu nữ hài đang ngồi ở cạnh giường khóc, còn có một thất thải tiểu nữ hài đứng ở chính giữa cố gắng mỉm cười.
“Đây là…”
“Đây là bức hình Đại trưởng lão trước kia về cõi tiên sao?”
Lục Thủy đặt bức hình về vị trí cũ.
Dường như mối quan hệ giữa Đại trưởng lão trước kia và Chân Thần Duy Nhất rất tốt, lúc hắn rời đi, càng khiến cho Chân Thần đau buồn hơn.
Đại trưởng lão bây giờ thì khác, trực tiếp dùng sức mạnh của một người để trấn áp Chân Thần Duy Nhất.
Vô cùng nghiêm túc.
Đã không cho Chân Thần Duy Nhất ra ngoài rất nhiều năm rồi.
Gần đây mới được thả lỏng một chút.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó hắn lại cảm thấy có chút khó hiểu.
Nhìn hình thì có thể thấy được quan hệ giữa Chân Thần và Lục gia không hề bình thường, hơn nữa còn có các đời Đại trưởng lão quan sát.
Thời đại này, người quan sát nàng vẫn là một vị Đại trưởng lão cực kỳ mạnh.
Nếu vậy thì, tại sao sau này hắn chưa từng gặp Chân Thần Duy Nhất.
Thật sự có người có thể giết chết được Chân Thần Duy Nhất dưới sự giám hộ của Đại trưởng lão sao?
Lục Thủy không tin.
Dù sao thì cũng không ai có thể giết chết được hắn, Chân Thần Duy Nhất càng không thể nào bị giết chết được.
Thế nhưng, hắn thật sự chưa từng gặp Chân Thần Duy Nhất…
Ít nhất thì hắn không có ký ức về phương diện này.
Bỏ qua đi, không nghĩ tới nó nữa, đi qua những phòng khác xem thử đã.
Ở lại đây lâu, hắn đột nhiên có hơi bận tâm tới việc Chân Thần Duy Nhất sẽ chạy về, còn trùng hợp trông thấy hắn đang làm trộm nữa.
Không tốt cho lắm.
Cạch!
Lục Thủy lui ra khỏi cửa, tiện tay đóng cửa lại.
Đồ vật ở bên trong đó có lẽ không có giá trị gì, vẫn nên xem những phòng khác thì hơn.
Hy vọng có thể nhìn thấy được lai lịch của Chân Thần Duy Nhất.
Lục Thủy đi tới cánh cửa thứ hai.
Kẽo kẹt!
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt hắn là vô số giá sách.
Có điều, trên giá sách đặt rất nhiều thứ kỳ lạ, nhưng mà những thứ đó dường như đều bị nhiễm Thần Lực.
Cho dù là đồ vật bình thường đi nữa, thì khi bị nhiễm Thần Lực trong thời gian dài, cũng sẽ trở thành Thần Khí.
Lục Thủy quan sát chúng, những món ở bên trong cùng có khí tức Thần Lực rõ ràng nhất.
Niên đại cũng xa xưa nhất.
Đây là một căn phòng trưng bày rất nhiều giá sách.
Sau khi bước vào trong, Lục Thủy thấy ở một mặt tường có treo một bức tranh.
Trong tranh là hình ảnh một bãi cỏ, trên đồng cỏ có một thất thải tiểu nữ hài đang cười xán lạn, nàng đang chạy.
Gió thổi nhè nhẹ.
Dường như nó đang nghênh tiếp vị Chân Thần thiên chân vô tà này.
Lục Thủy nhìn Chân Thần Duy Nhất ở bên trong bức tranh, phát hiện trên cổ của Chân Thần Duy Nhất đeo một sợi dây chuyền.
Hoặc cũng có thể một cái lệnh bài nho nhỏ.
Nó óng ánh trong suốt, bên trong hình như có chữ gì đó.
Có điều, bức tranh này chỉ vẽ đại khái hình dạng của nó mà thôi, không vẽ ra chữ ở bên trong đó.
“Hình như chưa từng thấy nàng đeo cái này.”
Lục Thủy cẩn thận hồi tưởng lại, đúng thực là chưa từng thấy Chân Thần Duy Nhất đeo cái này.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi vào bên trong.
Dọc theo đường đi, hắn cảm giác Thần Lực hơi hơi gợn sóng.
Dường như mỗi một chỗ đều sẽ có một thân ảnh, đều có vết tích lưu lại.
Hắn giống như thấy được quá khứ của Chân Thần Duy Nhất vậy, thấy nàng cầm mỗi một món đồ ở trên giá sách.
Trong miệng còn đang lẩm bẩm cái gì đó.
Món này là do nhân loại hiến tế, cái này là do trời ban, cái này là sự kính yêu của động vật.
Trong mắt nàng tràn đầy ý cười, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Dường như nàng không hề một mình.
Lục Thủy chưa từng suy nghĩ nhiều.
Có lẽ đây quả thực là một vị Chân Thần trưởng thành.
Rất nhanh, hắn đã đi tới cái bàn ở bên trong, ở đây không tính là riêng tư.
Hắn vừa mới bước tới đây liền nhìn thấy trên bàn có một sợi dây chuyền, dùng dây thừng bảy màu xuyên qua một tấm bảng nhỏ.
Bên trong lệnh bài có hai chữ.
Lục Thủy không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, đây là cái mà Chân Thần Duy Nhất đeo ư?
Lục Thủy tò mò nhìn vào mặt dây chuyền.
Sau đó thấy được hai chữ ở bên trong đó.
“Lục? Thất?”
Lục Thủy có chút nghi hoặc.
Tại sao ở trên đó lại có hai chữ này?
“Lục là chỉ tới Lục ở thời kỳ Viễn Cổ? Thất là chỉ tới Chân Thần Duy Nhất sao?”
Hắn cảm giác có chút không đúng.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái.
“Khoan đã.”
“Nếu như…
Nếu như ta không biết Lục, nếu như ta không biết Chân Thần Duy Nhất, vậy thì khi nhìn thấy hai chữ này, suy nghĩ đầu tiên là gì?”
“Lục và Thất, có khi nào là một cụm từ hay không?”
“Nếu như Thất là chỉ tới Chân Thần Duy Nhất, vậy thì Lục…là họ của nàng?”
Lục Thủy có hơi kinh ngạc.
“Không thể nào?”
“Không thể nào?”
“Chân Thần có họ sao? Không có đúng không?”
Lục Thủy cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, nếu như Chân Thần Duy Nhất thật sự họ Lục, vậy thì chuyện kia có vẻ phức tạp hơn tưởng tượng một chút.
Có sự nghi hoặc này, cho nên Lục Thủy lập tức tìm kiếm ở xung quanh, xem thử xem có ghi chép nào không.
Rất nhanh, hắn tìm được một cái hộp ở dưới một giá sách.
Trên hộp có ghi dòng chữ: Người sáng lập Lục gia.
Không cần hỏi cũng biết, cái này chắc chắn là do tổ tiên Lục gia ghi lại.
Sau đó, Lục Thủy mở hộp ra.
Tiếp theo…
Trống rỗng.
“Ai lấy đi rồi?”
Lục Thủy không biết tên trộm này là ai, dám đến nhà hắn trộm.
Không đúng, đây là Thần Vực của Chân Thần Duy Nhất, hắn cũng là trộm.
Người có thể tiến vào trong này, có lẽ chỉ có Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão.
Hai người này có hiềm nghi lớn nhất.
Nhị trưởng lão lớn hơn một chút.
Bên cạnh nàng có Chân Thần Độc Nhất.