Trừ khi đánh bại được ta (2)
Phía sau núi.
Nhị trưởng lão quay về viện tử của mình, nàng vừa mới xem xong quyển sách ở trên tay.
Khép quyển sách lại, trên đó có ghi dòng chữ: Người sáng lập Lục gia.
“Tất cả những thứ viết ở trong này đều là thật sao?”
Nhị trưởng lão hỏi lại Cửu.
Cửu gật đầu:
“Thật, hắn đúng là mạnh như thế, chính là truyền kỳ.”
“Nhưng nội dung cũng không quá chi tiết, nếu như hắn có thiên phú cao như vậy, thì tại sao lại chết chứ?”
Nhị trưởng lão hoàn toàn không hiểu.
“Không phải trong đó cũng có viết rồi sao, chính hắn muốn chết.”
Cửu nói.
“Nhưng mà, trong này không viết tại sao hắn lại muốn chết, chỉ viết là hắn cần phải làm như thế.
Hơn nữa, trong này chỉ ghi chép lại tuổi thơ của hắn, ghi lại khi nào hắn cưới vợ.
Bỗng một ngày kia, sau khi thức dậy thì bắt đầu xây dựng phòng ốc, sau đó nhặt được Thiên Địa Trận Văn.
Lúc đó, tâm còn cao hơn cả trời.
Sau khi đi ra ngoài một chuyến, lúc quay về đột nhiên ngộ ra rồi, lựa chọn con đường kỳ quái nhất.
Ghi chép này không hề chi tiết một chút nào cả.”
Nhị trưởng lão chau mày nói.
“Ngươi xem…”
Cửu mở quyển sách ra, chỉ vào một phần ở trong đó rồi nói:
“Ở đây rõ ràng có ghi chép cách làm sao để xây dựng phòng ốc nhanh nhất, vững chắc nhất.
Quá trình viết rõ ràng như thế này, vậy mà còn không chi tiết sao?”
Nhị trưởng lão:
“...”
Nhị trưởng lão một lần nữa đóng sách lại, nói:
“Mặc dù ta đã biết được đại khái rồi, nhưng mà cũng không biết thêm được bao nhiêu tin tức.
Ngươi bảo ta đi lấy quyển sách này để làm gì?”
“Ngươi không lấy nó, thì quyển sách này sẽ rơi xuống đầu Lục Thủy.
Quá dễ dàng, phải tăng thêm độ khó cho hắn.”
Nhị trưởng lão:
“...”
Theo lý thuyết mà nói thì Lục Thủy biết rất nhiều thứ, cho nên cần có quyển sách này để nghiệm chứng à?
“Nói tới đây mới nhớ, tại sao quyển sách này lại không có ghi tên?
Với lại, tại sao Lục gia lại hoàn toàn không có ghi chép gì về vị tổ tiên này?”
Nhị trưởng lão hiếu kỳ hỏi.
“Có lẽ là do hắn không thích, với lại lưu lại cũng có tác dụng gì đâu.”
Cửu ngồi ở bên cạnh xử lý linh dược nói.
“...”
…
Lục Thủy không tìm được thứ kỳ khác ở gian phòng thứ hai.
Nhưng mà, hắn cũng coi như là biết được tên của Chân Thần Duy Nhất.
Mặc kệ cái Lục kia là gì.
Nhưng mà, tên của Chân Thần Duy Nhất có lẽ là Thất.
Chân Thần Độc Nhất tên là Cửu, Chân Thần Duy Nhất tên là Thất, cũng không có gì là lạ.
Hắn đi dạo một vòng, Lục Thủy tiếp tục đi tới gian phòng thứ ba.
Vừa mở cửa ra, Lục Thủy lập tức cảm nhận được Thần Lực.
Là Thần Lực thuần túy.
Nguồn gốc của nó đến từ quyền năng độc nhất.
Mở cửa ra, trên mặt đất vô cùng trống trải, cũng có rất ít đồ vật ở trong phòng.
Có một giá sách, trên giá sách để một vài trang sách kim loại.
Trên trang sách hội tụ Thần Lực.
Lục Thủy đi tới trước kệ sách.
Sau đó, hắn phát hiện ra rằng hắn cũng có mấy cái trang sách kim loại này.
Trên người hắn có hai tấm, ở đây có sáu tấm.
Tổng cộng có tất cả tám tấm.
Hắn lấy hai tấm của hắn ra, muốn thử xem có thể tự động giải khóa Thần Lực trên trang sách, nhìn thấy nội dung ở bên trong được hay không.
Vật này là nhất thể, tùy tiện mở ra thì bên trong rất dễ bị hao tổn, cho nên Lục thủy vẫn luôn chờ đợi tới khi tập hợp đủ tất cả.
Hắn cứ nghĩ rằng đến Thần Vực thì có thể tập hợp đủ tất cả, nhưng mà…nghĩ sai rồi.
“Có lẽ còn thiếu một tấm nữa, không biết tấm cuối cùng ở đâu.”
Hắn suy nghĩ một chút, có lẽ bị Chân Thần Duy Nhất ăn rồi.
Với bộ dạng ăn Thần Huyết của nàng, thì việc nuốt trang sách có Thần Vực vào người hoàn toàn không thành vấn đề gì cả.
Bỏ đi, hai ngày nữa đi đánh nàng hai cái, để nàng ói nó ra.
Nếu như không muốn thì…
Ha ha.
Sau khi xem sách xong Lục Thủy cũng không rời đi, hắn tiếp tục đi vào bên trong, hắn thấy ở bên trong này còn có một cánh cửa nữa.
Nhưng mà, khi vừa tới gần, hắn liền cảm nhận được khí tức của Mê Vụ Chi Đô.
Không, là khí tức của Mê Đô.
Cuối cùng, Lục Thủy đứng trước cánh cửa.
“Thì ra Mê Đô của Lục gia đều ở chỗ này.”
Hắn còn nghĩ rằng chúng ở chỗ của Đại trưởng lão.
Sau đó, hắn thử đẩy cửa ra.
Mê Đô ở chỗ này có lẽ ảnh hưởng không lớn, nếu vậy thì Chân Thần Duy Nhất là người canh giữ Mê Đô ư?
Mỗi một cái Mê Đô đều cần có người trấn thủ.
Tịnh Thổ là Cơ Tầm, Mê Vụ Chi Đô là Minh Nguyệt, ở chỗ này có lẽ là Chân Thần Duy Nhất.
Dù sao thì nơi này cũng là Thần Vực.
Ngay khi Lục Thủy vừa chạm tay vào cửa, đột nhiên có một cỗ lực lượng đánh về phía hắn.
Ầm!
Bên trong cánh cửa xuất hiện một lực lượng cường đại trực tiếp đánh về phía Lục Thủy.
Thậm chí còn khiến cho Lục Thủy phải lùi về sau.
“Lực lượng rất mạnh.”
Lục Thủy không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Lực lượng này có hơi vượt ra khỏi suy đoán trước đó của hắn, không phải là quyền năng, chỉ đơn thuần là sức mạnh tu vi.
Mà còn là sức mạnh cấp bậc Đại Đạo.
Vượt xa Đại Đạo bình thường, là cấp bậc như Đại trưởng lão.
“Cấm đi vào.”
Trong tai Lục Thủy đột nhiên vang lên thông tin này.
Không hề có ý định thương tổn hắn.
Sau đó, hắn lại nhận được một thông tin khác:
“Trừ khi đánh bại được ta.”
“Tiền bối là vị nào?”
Lục Thủy hỏi.
Lục Thủy nhìn cánh cửa rồi nói.
Bởi vì chỉ là thông tin, cho nên không thể nào phân biệt được đối phương là nam hay nữ.
Nhưng mà, người có được thực lực như thế này cũng chỉ có vài người mà thôi.
Hiện tại, trong Tu Chân Giới, có lẽ chỉ có một mình Đại trưởng lão.
Cho nên, người này là người ở thời kỳ Viễn Cổ sao?
Hay là, Lục gia đã từng có cường giả như thế này?
Nhưng mà, dù là gì đi chăng nữa, Lục Thủy phát hiện ra rằng mình không thể tiến vào trong đó được.
Bởi vì, ngay cả Nhị trưởng lão hắn còn không đánh thắng được.
Thì đối mặt với người này, hắn càng không thể nào đánh thắng nổi, trừ khi đối phương dùng uy năng, quyền năng.
Nếu không thì…
Tấn công chính diện, thì hắn cũng chỉ mới là một người tu chân có cấp bậc thất giai nhập đạo mà thôi.
Thất giai nhập đạo đúng thật là rất mạnh, nhưng mà một khi đứng trước mặt tồn tại cổ lão một chút, thì cũng chẳng đáng là gì cả.
Dù hắn có thể đánh được cửu giai, có thể sờ Đại Đạo.
Thế nhưng…
Đối phương cũng không nằm ở trong phạm vi cấp bậc này.
Lục Thủy chờ một lúc, cuối cùng vẫn không được giải thích nghi hoặc, cho nên hắn lại đi tới cửa, thử đẩy một lần nữa.
Ầm!
Lại bị bắn ra, sau đó thông tin kia lại xuất hiện ở trong đầu hắn.
“Cấm đi vào.”
“Trừ khi đánh bại được ta.”
Lục Thủy:
“...”
Còn cứng rắn hơn cả hệ thống nghiêm chứng nữa ư?
“Tiền bối, làm sao mới có thể được coi là đã đánh bại ngươi?”
Không có tiếng trả lời.
Lục Thủy:
“...”
Lục Thủy chờ thêm một lúc nữa, sau đó hắn quay người rời đi.
Sau khi hắn tấn thăng lên bát giai rồi, vị tiền bối này sẽ hiểu cái gì gọi là vô tri.
Nhưng mà, Mê Đô này kết nối tới nơi nào?
Có liên quan tới Chân Thần Duy Nhất, có lẽ kết nối tới cội nguồn của Chân Thần Duy Nhất, hoặc là cội nguồn của Lục gia.
Còn về việc có phải là như thế hay không.
Thì sau khi tiến vào trong đó mới có thể biết được.
Sắp tới ngày đại hôn.
Lúc đó có lẽ hắn cũng sắp tấn thăng lên bát giai rồi.
Hiện tại, tu vi của hắn đã tới 7.2, thực lực mạnh…
Thôi bỏ đi.
Không mở được cửa.
Sau đó, Lục Thủy rời khỏi căn phòng này.
Hắn quay đầu nhìn về phía cánh cửa còn lại, đi qua mở thử.
Sau đó…
“Cấm đi vào.”
“Trừ khi đánh bại được ta.”
Được rồi, quay về thôi.
Coi như ngươi lợi hại.
Lục Thủy rời khỏi Thần Vực, quay về Phong Sương Hà.
Thần Vực không nhỏ, nhưng mà cũng không quá lớn, bên trong có Chân Thần Duy Nhất và một người thủ hộ dấu tên.
Không biết người đó là ai.
Lục Thủy cất bước đi ra khỏi Phong Sương Hà.
“Không tiến vào được cũng là chuyện tốt, nếu như tiến vào trong rồi rất có thể sẽ bị nắm vào trong Mê Đô, có thể sẽ không về kịp.”
Lần trước tiến vào Mê Đô, hắn phải ở trong đó tới tận sáu ngày.
Hiện tại, chỉ còn tám ngày nữa là tới ngày thành hôn.
Mấy ngày này nhất định phải làm một vài chuyện.
Với lại, một khi khác với trước kia, cần tốn nhiều thời gian hơn, thì sẽ xảy ra hậu quả rất khó lường.
Cho nên, không tiến vào được thực ra là một chuyện tốt.
Ít nhất thì sau này sẽ không phát sinh vấn đề gì cả.
Vẫn nên an ổn đọc sách chờ tới hôn lễ thì hơn.