Nhị Trưởng lão phát hiện ma tu đi vào tiểu trấn (1)
Lục Thủy ngồi trên tầng bốn Tàng Kinh Các, xem Thiên Địa Trận Văn.
Người đi lên không ai dám tới quấy rầy hắn.
Có thể lên tới đây, phần lớn đều biết Lục Thủy, cho nên không có việc gì sẽ không tự tiện quấy rầy.
Có điều có vài người thật ra không rõ lắm, rất nhanh là tới đám cưới rồi, Thiếu gia sao phải ngồi chỗ này đọc sách?
Đây là bởi vì khẩn trương, đến xem sách để bản thân tỉnh táo lại sao?
Rất có thể.
Cũng có thể vì sắp phải thay đổi sinh hoạt cho nên phiền muộn.
Một vài người quen biết ở nơi hẻo lánh truyền âm cho nhau.
“Sau khi kết hôn thật đúng là không bằng lúc còn một mình, mất đi quá nhiều tự do, muốn làm gì cũng phải cố kỵ trong nhà một chút.”
“Đúng vậy đúng vậy, đạo lữ tốt còn đỡ, chỉ sợ không tu luyện không bế quan, ảnh hưởng rất lớn.”
“Náo lên thì càng khủng bố hơn, gông xiềng, đúng là đeo gông xiềng vào người. Người tu chân như chúng ta sao có thể bị trói buộc bởi gông xiềng như vậy được?”
“Một quyền trấn áp.”
“Đạo lữ của ta hình như còn cao hơn ta một cảnh giới, làm sao bây giờ?”
“...”
“Nghe nói Thiếu Phu nhân là người bình thường, Thiếu gia tu vi Nhị giai, đây không phải là có thể tùy tiện trấn áp Thiếu Phu nhân sao? Thiếu gia sẽ không bị ảnh hưởng gì.”
“Hâm mộ, hâm mộ.”
“Đừng nói Thiếu Phu nhân không hiểu lễ nghĩa, có thể gả vào Lục gia, sẽ rất ít xuất hiện tình huống như chúng ta gặp phải.
Tộc trưởng và Phu nhân Tộc trưởng như thế nào, các ngươi còn không biết à?”
“Đúng vậy, có điều kết hôn vẫn không có gì tốt.”
“Vậy độc thân thì tốt sao?”
“Phải nói là người độc thân thì muốn hết độc thân.
Người đã thành hôn thì muốn quay về độc thân.
Hôn nhân hay độc thân đều là một loại lựa chọn, bất kể là chọn cái gì, đều sẽ hối hận.”
Bốp bốp bốp!
Đại ca nói đúng.
Lục Thủy vốn đang đọc sách đột nhiên ngẩng lên nhìn về một nơi hẻo lánh.
Người bên kia trông là lạ, cũng không biết đang nói chuyện gì.
Hắn cũng không có hứng thú biết, cứ tiếp tục xem sách thì hơn.
Nói đến, cưới Mộ Tuyết rồi, Mộ Tuyết liền có thể hạn chế hắn, không biết điều này có ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của hắn không?
Có điều suy nghĩ một chút, Lục Thủy cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi.
Bây giờ so với thành hôn khác nhau ở chỗ nào.
Bọn hắn thật ra vẫn luôn là vợ chồng.
Kiếp trước chính là vợ chồng, đến cuối cùng cũng không có ly hôn.
Bây giờ chỉ là đi lại quá trình một chút.
Quá trình chắc chắn là không đi không được, suy nghĩ của những người khác cũng rất cần để ý.
Đương nhiên, những người phản đối thì không cần để ý.
Người cần để ý là người chúc phúc cho bọn hắn.
Lục Thủy đọc sách từ trời sáng đến khi trời tối, lại từ trời tối đến khi thấy hừng đông.
Hắn không hề rời khỏi Tàng Kinh Các.
Vẫn luôn đọc sách.
Kỳ Khê tới đưa bữa sáng cũng không đưa được.
Nàng chỉ là thị nữ, không có quyền hạn lên tầng bốn.
Cuối cùng đành nhờ người mang lên.
Sau khi báo cáo cho Phu nhân Tộc trưởng, nàng sẽ có tư cách mang đồ lên.
Có điều không có tư cách đọc sách ở tầng bốn.
Không có đủ cống hiến cho Lục gia, hoặc là không có năng lực ở phương diện nào đó mà Lục gia muốn, thì không thể lên trên tầng bốn.
Thị nữ không phải là không thể đi lên xem.
Nhưng cần đạt điều kiện thời gian làm việc.
Tầng một, tất cả mọi người đều có thể tới, từ tầng hai liền bắt đầu sàng lọc, cơ bản chỉ cần ở Lục gia một đoạn thời gian là có thể lên.
Tới tầng ba liền bắt đầu khó khăn.
Tầng bốn phần lớn đều cần có tu vi cường đại.
Thị nữ tùy tùng có thể đi theo lên.
Kỳ Khê là thị nữ của Phu nhân Tộc trưởng, sách tầng bốn không nhất định là có thể xem.
Tầng năm chính là nơi không ai có thể bước chân vào.
Bây giờ tầng thứ năm chỉ có sáu người có thể lên.
Lục Thủy nhìn lên tầng năm, hắn cảm thấy Chân Thần Duy Nhất hẳn cũng có thể lên.
Nhưng nàng không phải là người.
Cho nên vẫn là sáu người.
Mấy ngày nữa sẽ là bảy người.
Cộng thêm Mộ Tuyết.
‘Còn lại sáu người.’
Lục Thủy đi tới trước cửa sổ, nhìn lên mặt trời.
Qua sáu ngày nữa chính là ngày đại hôn, lần thứ hai thành hôn, trong lòng hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Vào lần đầu tiên, cũng có chút khẩn trương.
Hôn lễ người nhiều, khi đó cảm thấy không thể để mất mặt, hẳn là nên biểu hiện tốt một chút.
Còn may không có làm chuyện chuunibyou gì.
Dù sao cũng mới hai mươi mấy tuổi.
Nghĩ như vậy, Lục Thủy lấy điện thoại di động ra, gửi cho Mộ Tuyết một tin nhắn, hỏi nàng có khẩn trương chút nào không.
Sau đó lại phát hiện điện thoại không có tín hiệu.
‘...’
Đúng.
Tàng Kinh Các rất khó bắt tín hiệu.
Nhưng nhìn thời gian, vẫn còn sớm, vậy chờ trời sáng rõ rồi hẵng ra khỏi Tàng Kinh Các đi.
…
Trên đại điện.
“Hắn trực tiếp qua đêm ở Tàng Kinh Các ư?”
Giá cả biểu hiện trên mặt Tam Trưởng lão dao động.
Hắn bảo Lục Thủy đi xem sách, chứ không phải bảo hắn ở đấy qua đêm.
“Đúng thế.” Dưới đại điện, Khô Thụ lão nhân lập tức nói:
“Thiếu gia vẫn luôn ngồi ở Tàng Kinh Các, không hề đi chỗ nào khác.
Trời tối cũng ở bên trong đọc sách.”
“Sách gì?” Tam Trưởng lão dò hỏi.
Khô Thụ lão nhân suy tư một chút, nói:
“Hẳn là Thiên Địa Trận Văn.”
Thiên Địa Trận Văn rất nổi danh ở Lục gia, đây là sách chỉ Lục gia mới có thể xem.
Nhưng cũng không có nghiêm khắc như vậy, ngẫu nhiên một chút cũng không có cái gì.
Quyển sách này dường như không có ai xem hiểu.
Nghe được câu trả lời này, Tam Trưởng lão trầm mặc.
Từ trước khi từ hôn, Lục Thủy đã cầm Thiên Địa Trận Văn.
Nhưng cái này cũng không có cái gì.
Hắn 10 tuổi đã cầm Thiên Địa Trận Văn, xem 30 năm, cuối cùng lại trả Thiên Địa Trận Văn về chỗ cũ.
Hắn…
Xem không hiểu.
Lục Thủy có thể xem hiểu sao?
Hắn không cho là như vậy, nhưng thân là người Lục gia, tất cả đều muốn trải qua quá trình này.
Tất cả mọi người đều muốn có thể làm việc người khác không thể.
Chỉ là đều thất bại.
Cho dù là Đại Trưởng lão cũng không thể xem hiểu quyển sách này.
Lục gia vẫn luôn ngược dòng về phía trước tìm hiểu, không có bất kỳ ai có thể xem hiểu Thiên Địa Trận Văn.
Tại sao có công pháp tổ truyền này, cũng không ai rõ.
Có điều Lục Thủy vẫn luôn xem Thiên Địa Trận Văn, cái này khiến số tiền muốn đòi nợ của hắn tăng lên.
Mơ tưởng xa vời.
Cuối cùng thở dài một tiếng:
“Mặc hắn đi.”
Đại hôn sắp tới, nóng lòng cầu thành cũng không có cái gì.
Chi ít cũng có lòng cầu tiến, chỉ cần đừng đi loạn là được.
Chỉ là Khô Thụ lão nhân vừa mới định rời đi liền nhận được tin tức mới:
“Tam Trưởng lão, có tin tức mới, Thiếu gia vừa rời Tàng Kinh Các, tới tiểu trấn Thu Vân.”
Tam Trưởng lão: “...”
Cái này còn không bằng tiếp tục qua đêm ở Tàng Kinh Các.
“Để Chân Võ Chân Linh đi theo.” Giọng Tam Trưởng lão có chút trầm thấp:
“Đừng để hắn cậy mạnh.”
Đại hôn tới gần, mất mặt là một chuyện, bị thương mới là việc ảnh hưởng lớn.
Do dự một chút, Tam Trưởng lão lại nói thêm:
“Đừng để hắn rời khỏi tiểu trấn Thu Vân.”
Sắp tới ngày thành hôn, có vài người sẽ lựa chọn trốn tránh.
Lục gia, không phải chưa từng có.
Loại chuyện này, cần đề phòng.
Đối với những chuyện có thể gặp phải ngày thành hôn, bọn hắn đều có sách lược đối ứng.
Nhưng không ai muốn nhìn thấy chuyện ngoài ý muốn phát sinh, cử hành hôn lễ một cách bình thường mới là điểm quan trọng nhất.
Khô Thụ lão nhân đương nhiên không dám chần chờ, lập tức gật đầu đáp ứng.
Tầm quan trọng của hôn lễ, lão rất rõ.
Có điều, Thiếu gia cũng không đến mức đào hôn đi?
Đại khái vậy đi.