Đại hôn gây nên oanh động (3)
Kiều gia.
Kiều Ngọc ngồi trong sân nhỏ, thỉnh thoảng nhìn cửa viện.
Thương thế của nàng bây giờ đã có chuyển biến tốt đẹp.
Kiều Thiến cũng an tĩnh ngồi ở đối diện, bên cạnh còn có Kiều Ngọc tỷ tỷ và Kiều Uẩn.
Kiều Uẩn rất bất ngờ, trước đó nàng cảm thấy Kiều Càn đã hoàn toàn phế đi, dẫn hắn ra ngoài đều trốn trốn tránh tránh, khúmnúm.
Thế nhưng mà…
Ai mà nghĩ tới đều là giả vờ.
Trên thực tế, hắn là thiên kiêu đáng sợ nhất của Kiều gia những năm gần đây.
Lại cứ nhất định phải giấu đi, để cho người ta vũ nhục, chuyện đính hôn nhìn lại cũng là thua thiệt, thế mà hắn cũng đồng ý.
Dễ dàng tha thứ, đến cuối cùng lại đối đầu với Tiên tổ.
Đơn giản là không thể tưởng tượng được.
“Mẹ, cũng không có vấn đề gì, mẹ không cần lo lắng.” Kiều Thiến an ủi.
Kiều Thiến đã hỏi Cửu, Cửu đưa ra đáp án rằng, như vậy đối với anh trai ngươi là tốt nhất.
Là con đường thích hợp nhất.
Ở lại Kiều gia cũng không tốt bằng bị trục xuất khỏi Kiều gia.
Nàng không có lời nào để nói, Cửu sẽ không lừa nàng, cho nên, Tổ gia gia làm đúng rồi?
Sau đó, nàng lại hỏi Lâm Hoan Hoan.
Lấy được đáp án là, anh của nàng thế mà thật sự thích cô gái mập nhỏ.
Cái này….
Cho nên anh trai nàng không phải là cúi đầu thỏa hiệp đáp ứng hôn lễ sao?
Ánh mắt gì vậy chứ.
Nàng chất vấn như thế, nhưng Cửu lại nói như vầy:
“Cũng không nên xem thường cô gái mập nhỏ, các phương diện khác của nàng đều không thể bắt bẻ, chỉ có thích ăn bánh bao.
Anh trai ngươi thế nhưng vận khí rất tốt, ánh mắt cũng không kém.
Cô gái mập nhỏ ngay từ đầu đã cố gắng, nàng thế nhưng sẽ khiến tất cả mọi người kinh diễm, chỉ là bây giờ nàng chỉ mới kinh diễm cho anh trai ngươi nhìn.
Đối với ngươi mà nói, cô gái mập nhỏ là người chị dâu tốt nhất, không có người thứ hai.”
Nghe xong lời Cửu nói, Kiều Thiến hơi bất ngờ, nhưng nghĩ mãi cũng không rõ.
Có lẽ về sau sẽ hiểu ra.
Chỉ là mỗi lần nhớ tới dáng vẻ ăn bánh bao của cô gái mập nhỏ, còn cả đào hôn.
Nàng liền có chút tức giận.
Nhưng nàng cũng chưa từng nói trước mặt cái gì.
Hôm nay là ngày cha nàng đi tìm Tổ gia gia, nói đã sắp tới ngày thành hôn của Lục Thiếu gia, muốn qua sớm.
Chỉ cần được đồng ý, ngày mai liền có thể qua.
Như vậy liền có thể ở tiểu trấn Thu Vân thêm mấy ngày.
Về sau, sẽ rất khó gặp.
“Đúng vậy, hẳn là không có vấn đề gì, không cần quá lo lắng.” Kiều Uẩn cũng phụ họa theo:
“Lại nói, hôm nay không được đồng ý, hai ngày nữa chắc chắn cũng sẽ đi.
Quan hệ giữa Tiên tổ và Lục gia không hề kém chút nào.
Tới sớm là đương nhiên.”
Kiều Ngọc gật gật đầu, không hề nói cái gì.
Đứa con trai này của nàng, khi còn bé hăng hái, trưởng thành lại cậy tài khinh người.
Qua một lần chướng ngại, tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ không gượng dậy được nữa.
Nhưng không ai nghĩ tới hắn từ sáng chuyển ẩn, một đường vượt qua tất cả mọi người.
Đáng tiếc Kiều gia không có mấy người biết, vẫn cho rằng Kiều Càn là phế vật, bị trục xuất khỏi gia tộc.
Có lẽ, một ngày nào đó những người kia sẽ biết.
Nhưng sau khi bị trục xuất khỏi cửa chính, bọn nàng rất khó có thể gặp lại con trai mình.
Lần này có thể đi gặp, hoàn toàn là vì đại hôn của Lục Thiếu gia.
Chỉ là không biết có thể đến sớm hơn bao lâu.
Chờ thêm một lát thì thấy Kiều Thành đi tới.
Nhìn thấy Kiều Thành tới, mấy người Kiều Ngọc liền đứng lên.
“Cha, Tổ gia gia nói thế nào?” Kiều Thiến lập tức hỏi.
Thật ra trong lòng bọn họ có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Kiều Càn một chút, không có ai biết hắn đã trải qua cái gì.
Không phải đã trải qua chuyện gì trong quá khứ thì làm sao có thể che giấu như vậy được?
Kiều Thành nhìn mấy người Kiều Ngọc, nói khẽ:
“Chuẩn bị chút đi, đêm nay xuất phát, ngày mai liền có thể đến Lục gia.”
Nghe được câu này, Kiều Thiến nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng có thể đến Lục gia.
Kiều Ngọc cũng mỉm cười.
Thật ra nàng rất tò mò, hai người kia đang ở chỗ nào.
…
Nam Thành.
“Mặc quần áo mà thôi, ngươi còn muốn mặc tới khi nào?”
Sơ Vũ ngồi trên ghế sô pha, hơi bất đắc dĩ nói:
“Chúng ta còn phải đánh xe đến Kiếm Nhất Phong, sau đó mới tới Lục gia.
Ngươi chậm chạp như thế, phải ngày kia mới có thể đến được Lục gia.”
“Được rồi.” Kiếm Lạc mở cửa phòng, nói.
Sơ Vũ nhìn sang, Kiếm Lạc mặc một bộ trang phục tông môn tương đối đơn giản.
Có điều khiến Sơ Vũ cảm thấy không bình thường chính là…
“Hôm nay ngươi nhìn không giống người không có não.” Sơ Vũ hơi ngạc nhiên:
“Chuyến này hẳn không cần xuất thủ đi?”
“Nhỡ đâu?” Kiếm Lạc nói.
Mỗi lần đi đều có thể gặp một số việc.
Sơ Vũ suy tư một lát, sau đó đi tới bên cạnh Kiếm Lạc, chỉ vào ban công, nói:
“Nói cách khác, vì che chắn, cho nên ngươi không mặc cái trên ban công kia?”
Kiếm Lạc đỏ mặt đánh Sơ Vũ một cái, hừ lạnh nói:
“Có bệnh.”
“Không khó chịu sao?” Sơ Vũ cực kỳ tò mò hỏi.
“Vậy cũng tốt hơn ngươi cứ nhìn chằm chằm, không biết ngày nào mắt ngươi bị mù đâu.” Kiếm Lạc nói.
Sơ Vũ không thèm để ý đến lời của Kiếm Lạc, chỉ nói đạo lý.
“Ngày nào ngươi cũng mặc đồ ngủ, quét dọn đông quét dọn tây, vừa mỏng vừa rộng, ngươi thấy ta nhìn ngươi bao giờ chưa?
Ngươi thật sự tự tin, cái này có thể đẹp mắt bằng tiểu thuyết của ta sao?”
Kiếm Lạc đỏ mặt, không nói nên lời, quay đầu không thèm nói lại Sơ Vũ.
Viết tiểu thuyết, quả nhiên đáng chết.
Chỉ là lát sau, nàng cũng không nghe thấy lời tán nhảm của kẻ viết tiểu thuyết.
Quay đầu nhìn lại, tên kia thế mà đã chạy vào phòng nàng lật tung tủ quần áo của nàng lên.
Kiếm Lạc hoảng hốt chạy vào.
Chỉ là nàng còn chưa kịp chất vấn, Sơ Vũ đã trực tiếp ném một bộ quần áo tới.
“Mặc cái này đi, thoải mái hơn, không quá rộng, động thủ cũng thuận tiện.
Nhìn cũng không tính là tùy ý.
Tranh thủ thời gian đổi đi, đồ thắt eo, lại không ngốc nghếch, cảm giác cứ là lạ.” Nói rồi, Sơ Vũ liền đi ra ngoài.
Kiếm Lạc không nhúc nhích, cũng không đóng cửa.
“Chẳng lẽ còn muốn ta ở trong giúp ngươi chọn?”
Rầm!
Cửa đóng lại.
“Đúng rồi, mặc thêm cái áo khoác rộng rãi vào, vấn đề gì cũng không có.”
Nhắc nhở một câu, Sơ Vũ lại lấy ra điện thoại tiếp tục gõ chữ.
Có trời mới biết phải bao lâu sau Kiếm Lạc mới đi ra.
Chỉ là rất nhanh sau đó, Kiếm Lạc đã mở cửa đi ra, quần áo đã đổi xong.
Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn một chút, tự nhiên hào phóng, sắc mặt bình thường.
Vẫn là Kiếm Lạc như vậy nhìn dễ chịu hơn.
“Xinh đẹp, hoàn mỹ, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Khiến người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu.”
Kiếm Lạc há to miệng, chỉ là lời còn chưa ra, Sơ Vũ đã mở miệng nói tiếp:
“Đừng nói chuyện, giữ lại phần đẹp này.”
“...”