Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1327 - Chương 1327: Tam Trưởng Lão: Ngươi Biết Lưu Hỏa Cố Gắng Thế Nào Không? (1)

Chương 1327: Tam Trưởng lão: Ngươi biết Lưu Hỏa cố gắng thế nào không? (1) Chương 1327: Tam Trưởng lão: Ngươi biết Lưu Hỏa cố gắng thế nào không? (1)

Tam Trưởng lão: Ngươi biết Lưu Hỏa cố gắng thế nào không? (1)

Lục Thủy quỳ trên mặt đất, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Vấn đề của Tam Trưởng lão.

Lưu Hỏa là hạng người gì?

Là loại người mặc áo bào đen vào, mang mặt nạ lên là có thể một tay nhấn Tam Trưởng lão xuống đất.

Nhưng không mặc áo bào đen, không mang mặt nạ, thì chỉ có thể quỳ xuống đất.

Cái này không nên nói chi tiết.

“Nghe nói là người tương đối truyền kỳ, cụ thể…”

Lục Thủy nhất thời không biết nên hình dung như thế nào.

Uy vũ bá khí, tư thế vô song, ngạo thị thiên hạ, giận dữ hỏi thiên địa có dám phản bác hắn không?

Đây không phải là chuunibyou sao?

Hắn lại không phải học sinh cấp hai.

Vừa mới mở lời, Lục Thủy đã nhìn thấy giá cả trên mặt Tam Trưởng lão nhảy lên mấy lần.

Chưa gì đã biến thành 9999 vạn 9999.

Đã hơn một tỷ.

Sắp phá kỷ lục.

A, là sáng tạo kỷ lục mới.

“Hừ!” Một tiếng trầm thấp vang lên từ phía trên cùng đại điện.

“Đối mặt với một thiên kiêu như vậy, ngươi cũng không biết chú ý nhiều hơn sao?”

Ta chỉ chú ý tới Mộ Tuyết, những người khác không quan tâm.

Đây là suy nghĩ trong lòng Lục Thủy, có điều cũng không dám mở miệng nói như vậy.

Nhưng hắn phát hiện, giá cả đã sắp vượt qua một tỷ rồi, có nên đẩy thêm một cái hay không?

Nghĩ lại, thôi được rồi, ngày đại hôn sắp tới, nhỡ đâu Tam Trưởng lão thật sự trừng phạt hắn, hắn cũng rất khó xử lý.

Trên người có vết thương, đêm thành hôn hôm đó kiểu gì cũng sẽ bị Nha Thần đem ra làm trò cười.

Lục Thủy cúi đầu không nói, không biết làm sao Tam Trưởng lão lại đột nhiên so sánh hắn với Lưu Hỏa.

Trước kia cũng không so sánh như vậy bao giờ, là ai thổi tiếng gió bên tai Tam Trưởng lão vậy?

Bị hắn phát hiện, sẽ khiến cho đối phương sống không bằng chết.

“Ngươi cảm thấy thiên phú của Lưu Hỏa như thế nào?” Giọng nói của Tam Trưởng lão lại lần nữa vang lên.

“Hẳn là cực kỳ cao minh đi.” Lục Thủy mở miệng nói.

Thiên phú quả thật cao minh, mặc dù thiên phú tu luyện rất bình thường.

“Cao minh?” Tam Trưởng lão nhìn Lục Thủy, trầm giong nói:

“Ngươi có biết thiên phú của Lưu Hỏa từ nhỏ là rất bình thường không? Nhưng hắn chưa bao giờ thả lỏng bản thân, từ nhỏ đã cố gắng, có niềm tin tưởng vững chắc vào bản thân.

Từng chút mạnh lên, từng chút đi tới đỉnh.

Hắn có một tín niệm phi thường, có ý chí bất khuất, có ngông nghênh, lấy mồ hôi đổi bất hủ.

Người ngươi nhìn thấy hôm nay, cho rằng toàn bộ đều là do thiên phú sao?

Ngươi có biết hắn đã phải bỏ ra cố gắng như thế nào không?

Có biết hắn đã nếm qua những đau khổ gì không?

Có biết gian nan như núi lớn suýt chút nữa đã đè sập hắn hay không?

Có biết hắn đã ngã vô số lần, cũng đã vực dậy vô số lần không?

Ngươi có biết, hắn phải trải qua tất cả những thứ này, mới có được danh vọng ngày hôm nay không?

Có thể nói, vô số những người huy hoàng ngoài kia, đằng sau có ai không phải cực khổ chồng chất thành núi?

Vượt qua được, ngươi cũng có thể trở thành Lưu Hỏa.

Ngươi có thể không?

Ngươi làm được cái gì?”

Giọng nói của Tam Trưởng lão càng lúc càng lớn, càng nói càng kích động.

Mà Lục Thủy càng nghe càng xấu hổ, càng nghe càng hoang mang.

Lưu Hỏa khổ sở như vậy sao?

Hắn cũng không biết gì nha.

Không phải, có phải là có hai Lưu Hỏa hay không?

Người Tam Trưởng lão nói là ai? Có Lưu Hỏa nào cố gắng như vậy sao?

Hơn nữa, là ai nói cho Tam Trưởng lão những lời này?

Có phải bị lừa không thế?

Lưu Hỏa thì cố gắng cái gì? Đó là hắn đắp thêm cho Lưu Hỏa, giúp Lưu Hỏa thành danh mà?

Không có hắn, Lưu Hỏa chẳng là cái gì cả.

“Thiên phú của ngươi như thế nào?” Tam Trưởng lão lại hỏi.

“Bình thường.” Lục Thủy trả lời ngay ngắn.

“Tu vi thế nào?”

“2.2.”

“Đã từng cố gắng chưa?”

“...”

“Từng phấn đấu chưa?”

“...”

“Từng kiên cường chưa?”

“...”

“Từng đổ mồ hôi chưa?”

“Đã từng.”

“Hửm?”

Tam Trưởng lão trực tiếp trừng Lục Thủy một cái, giờ phút này, Lục Thủy phát hiện giá cả đã vượt qua một tỷ.

Sau đó, hắn cúi đầu không nói.

Tam Trưởng lão đang tức giận, tốt nhất đừng có chọc vào.

Có điều, lời khen Lưu Hỏa này, khen đến khiến hắn đặc biệt xấu hổ.

“Biết sai chưa?” Tam Trưởng lão hỏi.

“Đã biết.” Lục Thủy chỉ có thể gật đầu.

Là hắn khiến cho Lưu Hỏa quá nổi danh, kích thích tới Tam Trưởng lão.

“Tới Tàng Kinh Các, tìm một sách về cơ sở tu luyện, chép một trăm lần.

Có vấn đề gì không?” Giọng nói của Tam Trưởng lão vang lên.

“Không có.” Lục Thủy cúi đầu đáp ứng.

Sau đó, Lục Thủy rời khỏi đại điện.

Quỳ không công nửa ngày, nghe dạy dỗ một nửa, lại nghe khen một nửa.

Khen Lưu Hỏa có nhiều cố gắng.

Trời ạ, cái này so với dạy bảo hắn còn khó chịu hơn.

Tam Trưởng lão rốt cuộc là nghe được thứ thông tin nhảm này ở đâu?

Lục Thủy rời khỏi đại điện, Tam Trưởng lão nhìn hắn rời đi.

Sau khi thấy Lục Thủy rời khỏi rồi, hắn mới lùi ra sau thầm một tiếng mẹ nó, tiếp đó nói:

“Để Chân Võ Chân Linh tới gặp ta.”

“Ha ha ha!”

Cửu ôm bụng cười liên hồi:

“Cười chết ta mất, Tiểu Tiểu Tranh quá xấu rồi.”

“Hắn làm cái gì?” Nhị Trưởng lão xử lý linh dược xong, vỗ vỗ tay nhìn Cửu một bên ôm bụng cười to, hỏi.

“Tiểu Tiểu Đình.” Cửu quay người nhìn Nhị Trưởng lão, nói:

“Nếu như ngươi trông coi Lục Thủy, Lục Thủy diễn trước mặt ngươi lâu như vậy, sau đó ngươi lại ngoài ý muốn phát hiện sự thật, ngươi sẽ làm như thế nào?”

“Đánh một trận là được.” Nhị Trưởng lão tùy ý nói:

“Sau đó giáo huấn cha hắn một chút.”

“Tiểu Tiểu Tranh thì khác.” Cửu cười nói:

“Tiểu Tiểu Tranh ở trước mặt Lục Thủy khen Lưu Hỏa nửa ngày, khen hắn là người có một tín niệm phi thường, có ý chí bất khuất, có ngông nghênh, lấy mồ hôi đổi bất hủ.

Từ nhỏ đã cố gắng, từ nhỏ đã phấn đấu.

Thổi phồng tới mức mặt Lục Thủy cũng đen xì lại.

Tiểu Tiểu Tranh quả nhiên là có tiềm chất làm ma tu.”

“Ngươi đây là đồng ý cho hắn làm ma tu?” Nhị Trưởng lão nhìn Cửu, nói.

“Đương nhiên là không đồng ý.” Cửu cầm gậy gỗ vung vung mấy cái, nói:

“Có điều ta cũng muốn dạy dỗ Tiểu Tiểu Tranh tốt một chút.

Vừa phản nghịch vừa không nghe lời, còn thích đi đường vòng.

Ta chưa từng dạy dỗ loại tiểu gia hỏa này bao giờ.

Tiểu Tiểu Tranh chính là một bảo bối.”

Nhị Trưởng lão không nói gì, cho nên Tam Trưởng lão là người khiến người khác đau đầu nhất trong tất cả mọi người.

“Không có trừng phạt sao?” Trầm mặc một lát, Nhị Trưởng lão mới mở miệng hỏi.

“Chép sách một trăm lần, đại khái Lục Thủy vẫn còn nguyện ý đi quay mặt vào tường hối lỗi.” Cửu mở miệng nói.

Chép sách rất tốn thời gian.

Mặc dù có thể chép nhanh được, nhưng nhiều khi chính là không muốn chép.

“Hôn lễ sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn chứ?” Nhị Trưởng lão lại hỏi lại Cửu.

“Bọn hắn kết hôn, có thể sẽ không giống với những người khác kết hôn.” Cửu nhìn lên bầu trời, nói.

“Ngay cả khi ông trời muốn thế giới hủy diệt vào ngày hôm đó, cũng phải chờ tới khi hôn lễ kết thúc.

Ngươi nói ngày đó liệu sẽ có chuyện gì không?

Ai mà dám tới hôn lễ náo loạn.

Căn bản không cần các ngươi xuất thủ, thiên phạt sẽ trực tiếp bổ hắn tới không còn gì.”

“Vậy trước đó có người tiến công Lục gia, vì sao thiên phạt không xuất hiện

Đứa thứ hai không bằng đứa thứ nhất sao?” Nhị Trưởng lão hỏi.

Cửu chọc chọc gương mặt Nhị Trưởng lão, nói:

“Tiểu Tiểu Đình, không cần thử lôi kéo ta.

Bây giờ Lục Thủy không giống với lúc trước, hắn đã tấn thăng Thất giai.

Hơn nữa phát động thiên kiếp cần có điều kiện, nếu như thiên kiếp tùy tiện giáng xuống, vậy không phải sẽ rất lộn xộn sao?

Hơn nữa, Lục Thủy thành hôn, là đại sự khắp thiên địa.

Sinh linh tranh đấu không đáng là gì, kể cả khi đó là tranh đấu của Lục Thủy thì cũng thế.

Cấp độ hiện tại của Lục Thủy, muốn sử dụng sức mạnh của thiên kiếp thì cần phải độ kiếp.”

“Sau đó thì không cần sao?” Nhị Trưởng lão hỏi.

“Đúng vậy, sau này, sức mạnh thiên kiếp đứng trước hắn cũng chẳng là gì cả.

Ngoại trừ dùng để hiển thánh trước người thường.” Cửu nói.

“Vậy tại sao Lục Thủy thành hôn lại là đại sự khắp thiên địa?” Nhị Trưởng lão lại hỏi.

“Chúa Tể Thiên Địa thành hôn còn không tính là đại sự khắp thiên địa sao? Cha Vận Khí, Chúa Tể Thiên Địa, cả đời cũng chỉ có một lần cưới.

Độ kiếp còn có thể độ bao nhiêu lần chứ?

Cái nào nhẹ cái nào nặng?” Cửu vỗ vỗ đầu nhỏ của Nhị Trưởng lão, nói:

“Đã hiểu chưa?”

Nhị Trưởng lão giơ tay, muốn hất tay Cửu ra.

Sau đó…

Cửu vẫn như cũ vỗ vỗ đầu nàng.

“Hôn lễ có xảy ra dị thường gì không?” Nhị Trưởng lão tiếp tục hỏi.

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết, cứ biết nhất định sẽ không giống với bình thường là được.” Cửu mở miệng đáp.

Bình Luận (0)
Comment