Tam Trưởng lão: Ngươi biết Lưu Hỏa cố gắng thế nào không? (2)
“Ra mắt Tam Trưởng lão.”
Chân Võ Chân Linh đứng dưới đại điện, cung kính mở miệng.
Đột nhiên bị Tam Trưởng lão gọi tới, hai người bọn hắn có chút lo lắng.
Bọn hắn chưa bao giờ bị gọi tới như vậy.
Không biết Tam Trưởng lão sẽ nói cái gì.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, bọn hắn sẽ không lo lắng.
Nhưng hôm nay, sắc mặt Tam Trưởng lão không đúng lắm.
Là bị Thiếu gia chọc giận sao?
Bọn hắn không biết.
“Lục Thủy ra ngoài, đã từng bị trọng thương chưa?” Giọng nói uy nghiêm của Tam Trưởng lão từ trên vang xuống.
Chân Võ Chân Linh nhất thời hơi kinh ngạc.
Nhưng lại không dám nói dối.
“Có, từng có.” Chân Võ trả lời.
Tam Trưởng lão nhìn Chân Võ Chân Linh, giọng nói càng trầm thấp hơn:
“Có từng gặp nguy hiểm tới tính mạng chưa?”
“Từng, từng bị trọng thương.” Chân Võ lúc này toát mồ hôi lạnh.
Hắn không rõ Tam Trưởng lão biết được từ chỗ nào.
Nhưng không cần nghĩ cũng biết, Tam Trưởng lão đang tra hỏi bọn hắn.
Một khi không nói thật, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng dù là nói thật, hậu quả cũng sẽ rất nghiêm trọng.
Là Thiếu gia bên kia xảy ra chuyện gì sao?
Hay là Tam Trưởng lão đã biết cái gì?
Bọn hắn đã từng hỏi Cửu trong tình huống này sẽ phải nhận trừng phạt gì, nhưng Cửu không trực tiếp nói rõ.
Chỉ nói chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Cụ thể không nên biết thì tốt hơn.
Bọn hắn cũng cực kỳ buồn rầu.
Không biết có phải lần này có tiếng gió gì hay không, nếu không Tam Trưởng lão cũng không đến mức tìm bọn hắn tới.
“Vì sao không báo cáo?” Tiếng nói như sấm vang lên từ trên đại điện.
Áp chế Chân Võ Chân Linh tới mức không thể động đậy.
“Thiếu, Thiếu gia không cho.” Chân Võ Chân Linh sợ hãi.
Tam Trưởng lão nhìn chằm chằm Chân Võ Chân Linh hồi lâu, hắn trầm mặc.
Mà theo sự trầm mặc của Tam Trưởng lão, trên mặt Chân Võ Chân Linh, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Bọn hắn cảm thấy mình như rơi vào vực thẳm.
Loại áp lực này căn bản không phải thứ bọn hắn có thể tiếp nhận.
Một hồi lâu sau, toàn bộ áp chế biến mất.
Giọng nói của Tam Trưởng lão cũng vang lên:
“Đại hôn sắp tới, chờ đại hôn hoàn toàn kết thúc xong, vào Phong Sương Hà sám hối bảy ngày.”
Chân Võ Chân Linh nhẹ nhàng thở ra, sau đó thấp giọng đáp ứng:
“Vâng.”
Chân Võ Chân Linh lui ra ngoài.
Bọn hắn làm sai sao?
Cũng không có.
Nhưng vẫn là khiến Tam Trưởng lão không vui, cho nên trừng phạt, nhất định sẽ có.
Tuyệt đối sẽ không được nhân nhượng.
“Thụ lão, tới gặp ta.”
Giọng nói Tam Trưởng lão lại vang lên.
Khô Thụ lão nhân trước đó đang hỏi thăm Chân Võ Chân Linh nhất thời ngây người.
Tam Trưởng lão vì sao cũng muốn gặp hắn?
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, Thụ lão đi vào trong đại điện.
Lão nhìn Tam Trưởng lão, phát hiện sắc mặt Tam Trưởng lão dị thường khó coi.
Cái này khiến lão có chút lo lắng.
“Lúc đi Binh Chủng, có phát hiện điều gì dị thường không?” Tiếng nói của Tam Trưởng lão vang vọng.
Uy nghiêm phi phàm, khiến Thụ lão nhất thời không thể suy nghĩ quá nhiều.
Tam Trưởng lão phát hiện ra rồi?
Thụ lão không rõ.
Nhưng lão há to miệng cũng không cách nào phát ra âm thanh.
Chỉ có thể giữ yên lặng.
Mà trong lúc hắn đang trầm mặc, một cỗ uy áp ép tới, khiến lão có chút thở không thông.
Lão cũng nghĩ tới.
Có thể…
“Sau khi đại hôn của Lục Thủy hoàn thành, đi Thiên Tư Nhai bảy ngày.” Tam Trưởng lão nói.
Khô Thụ lão nhân gật đầu đáp ứng:
“Vâng.”
Tam Trưởng lão chắc chắn đã biết cái gì, nếu không cũng không tới mức như vậy.
Cũng không biết Tam Trưởng lão đã biết bao nhiêu.
Nhưng mà, Thiên Tư Nhai…
Đây chính là cái giá của việc biết quá nhiều.
Nhưng có điều cũng nhờ vậy lão mới có thể Nhập Đạo, cũng không có lời oán giận.
Còn may chỉ có bảy ngày.
Sau đó không bao lâu, Khô Thụ lão nhân cũng rời khỏi đại điện.
Lúc này, ở trong đại điện chỉ còn một mình Tam Trưởng lão ngồi ở trên cùng.
Hắn nhìn ra bên ngoài, giá cả hiện trên mặt liên tục giảm xuống.
Giảm xuống tới 5 triệu như bình thường.
Sau đó dừng lại.
“Tuyệt thế thiên kiêu, đệ nhất vạn cổ?”
“Hóa ra Lục gia đã sớm có.”
“Không có cảm giác, không có cảm giác thành tựu được tham dự.”
“Nhưng từ đầu đến cuối lại không có cách nào thay đổi sự thật khiến người ta đau đầu này.”
“Mất mặt ném về tận nhà cũng là sự thật không thể chối cãi.”
Tam Trưởng lão đứng lên, sau đó cất bước rời đi.
Trước khi hắn rời đi, từ trong đại điện vang lên một âm thanh trầm thấp:
“Cũng coi như được vui vẻ một hồi.”
— —
Lục Thủy ngồi trong sân trống trước Tàng Kinh Các.
Hắn không có ý định vào trong Tàng Kinh Các chép sách, bởi vì bên trong không có tín hiệu.
Cho nên vẫn là ngồi ở đây chép đi.
Phòng ngừa Mộ Tuyết lại tìm hắn.
Hắn chụp ảnh cuốn sách một cái, gửi cho Mộ Tuyết, kèm theo một câu:
“Mộ Tiểu thư có muốn giúp ta chép 50 lần hay không?”
“Lục Thiếu gia đây là ăn no đủ quá sao?” Mộ Tuyết trả lời lại ngay lập tức.
“Tam Trưởng lão cảm thấy Lưu Hỏa quá cố gắng, trừng phạt ta chép sách cơ sở tu luyện một trăm lần.”
“Lưu Hỏa cố gắng thì liên quan gì tới Lục Thiếu gia?”
“Người khác ưu tú như vậy cũng còn đang cố gắng, ta kém cỏi lại còn ngày ngày nhớ mong Mộ Tiểu thư, Tam Trưởng lão không vui.”
Lục Thủy phát hiện điện thoại di động hơi rung lên một chút.
Sau đó nhận được tấm ảnh tự chụp của Mộ Tuyết, trên đùi nàng có Nhã Lâm đang ngồi.
Nhã Lâm đang ôm Hỏa Vân Thu cùng thủy Vân Thú.
Giống như đang cho Hỏa Vân Thú ăn cái gì đó?
“Lục Thiếu gia, cho chàng nhìn ta một chút, như vậy liền có thể an tâm chép sách rồi, cố lên.”
Lục Thủy: “...”
Đã nói là vợ chồng đồng tâm cơ mà?
Lục Thủy cảm thấy hẳn là nên đáp lại một câu: Hôm nay Mộ Tiểu thư mặc không đẹp mắt bằng hôm qua.
Nhưng nghĩ nghĩ lại, chuyện không có tín hiệu hôm qua, tốt nhất là đừng có nhắc lại cho Mộ Tuyết.
Sau đó, hắn bắt đầu chép sách.
Trời đã sắp tối rồi, chép đến mai hẳn là cũng gần xong.
Như vậy, từ giờ đến lúc thành hôn chỉ còn năm ngày cuối cùng.
Khi đó hẳn là sẽ bắt đầu nghênh đón tân khách, sau đó thử chút quần áo, hắn đã hiểu rõ quy trình thành hôn.
Nghĩ là cũng là chuyện vui vẻ.
“Nói tới, rốt cuộc là ai không có việc gi đi gây phiền toái cho ta chứ?” Lục Thủy nghĩ lại chuyện trừng phạt hôm nay, cảm thấy hôm nay mình cực kỳ thua thiệt.
Nhất định có ai đó đã hãm hại hắn.
Đừng để hắn phát hiện ra.
Nếu không…
Ha ha!
Dù đối phương có biết Tam Trưởng lão cũng không có chút tác dụng nào, đeo mặt nạ lên rồi, người thân cũng không nhận ra hắn.
Cha ruột cũng dám ra quyền, những người khác tính là gì?
Mặc dù hắn bị cha ruột đánh gãy hai tay, nhưng dũng khí ra quyền là có.
Thứ gì hắn không dám đoạt.
Đồ của người mẹ ruột một câu cũng có thể khiến hắn quỳ xuống, hắn còn dám đoạt.
Loại chiến tích này, ai có thể so được với hắn?
Nghĩ như vậy, Lục Thủy tiếp tục cố gắng chép sách.