Tam Trưởng lão: Ngươi biết Lưu Hỏa cố gắng thế nào không? (3)
Sáng sớm.
Cách ngày thành hôn còn năm ngày.
Lục Thủy vẫn đang ngồi trong sân nhỏ trước Tàng Kinh Các chép sách.
Hắn đã chép một đêm.
Lúc này, Kỳ Khê mang bữa sáng tới.
Là cháo.
Không cần nghĩ cũng biết là mẹ làm.
Không ăn.
“Thiếu gia, Phu nhân nói đây là bữa sáng hôm nay, hỏi Thiếu gia có ăn hay không.” Kỳ Khê nhẹ nhàng nói.
Nếu như Phu nhân không nói, nàng đương nhiên sẽ không quấy rầy.
Aiz, Thiếu gia chăm chỉ như vậy…
“Không ăn.”
Lục Thủy không thèm ngẩng đầu lên, từ chối thẳng thừng.
Ăn điểm tâm còn có thể cắn răng nuốt xuống, cháo…
Thôi được rồi.
Chờ lát nữa hắn tự mình tới tiểu trấn Thu Vân mua đồ ăn.
“Phu nhân nói Thiếu gia ăn điểm tâm xong thì tới tìm Phu nhân, nếu như không ăn thì chỗ Phu nhân bên kia còn rất nhiều.” Kỳ Khê lại nhẹ nhàng nói.
Lục Thủy: “...”
Nói sớm không phải tốt rồi sao?
Hỏi ý kiến làm gì?
Lục Thủy trực tiếp cầm bát cháo lên, sau đó để Kỳ Khê lui ra.
Chờ Kỳ Khê đi xa khỏi nơi này rồi, Lục Thủy liền nhắm mắt bắt đầu ăn.
Hả?
Nuốt xuống một ngụm, hắn bất ngờ cảm thấy ăn cực kỳ được.
Vốn từ đầu hắn đã ngửi thấy mùi rất thơm, nhưng tay nghề của mẹ chính là như vậy.
Nhìn, ngửi đều rất được.
Chính là không ăn nổi.
‘Mẹ, vì mang thai Lục Lai Sự nên cũng biến dị theo sao?’
Lục Thủy hơi chấn kinh.
Lúc này, Kỳ Khê lại đi tới, nàng đưa tới một tờ giấy:
“Đây là Phu nhân giao cho Thiếu gia.”
Lục Thủy nhận lấy, sau đó nhìn thấy phía trên chỉ có một câu đơn giản:
“Có phải cảm thấy là mẹ thay đổi rồi hay không?
Nhưng mẹ không hề thay đổi, chủ yếu là cháo này do mợ con làm.”
Lục Thủy: “...”
Không rõ mấy người cao tuổi có vấn đề gì.
Chọc ghẹo con trai rất vui sao?
Khi dễ hắn không có con trai đúng không?
Được rồi, kiếp trước đến nay hắn đều không có con, nhưng lần này chắc chắn sẽ có.
Nói cái gì cũng muốn để Mộ Tuyết sinh một đứa ra.
…
Giữa trưa.
Lục Thủy chép xong một trăm lần, thuận tiện gửi một tin nhắn cho Mộ Tuyết, xem thường nàng một chút.
Một trăm lần mà thôi, đã có Nha Thần bảo hộ hắn.
Sau đó, hắn nhận được tin nhắn của Mộ Tuyết.
“Nha Thần đã không còn thích ngươi nữa, bây giờ chỉ có Phu nhân của ngươi, Mộ Tiểu thư, là thích ngươi.”
Mộ Tiểu thư ngu xuẩn sao có thể hiểu được tình cảm giữa hắn và Nha Thần chứ?
Bỏ ra chút thời gian, Lục Thủy đi tới sân nhỏ của mẹ.
Lúc này, hắn nhìn thấy mẹ ngồi trong sân, đang yên tĩnh đọc sách.
“Mẹ.”
Lục Thủy đi vào, gọi một tiếng.
“Con trai, tới đây.” Đông Phương Lê Âm nhìn thấy Lục Thủy thì lập tức vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, nói.
Không phải quỳ là được.
Hôm qua quỳ lâu như vậy, hôm nay lại quỳ thì nói gì hắn cũng không qua nữa.
Dù sao hắn cũng là thiên kiêu đệ nhất vạn cổ, cũng cần mặt mũi.
Sau khi Lục Thủy ngồi xuống, Đông Phương Lê Âm mới tiếp tục nói:
“Mấy ngày nữa chính là ngày đại hôn của con, lúc này, trong tộc đều đang bận rộn.
Gian phòng của con cũng cần bố trí lại một chút.
Mấy ngày nay nếu không cần thì đừng ngủ, hoặc là tới sân nhỏ của Tiểu Tuyết Nhi trước đó ngủ hai ngày.
Ngủ trên giường Tiểu Tuyết Nhi ngủ trước đó, hài lòng không?” Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Thủy, cười nói.
Lục Thủy: “...”
Mẹ à, đứng đắn một chút.
Về phần bố trí lại gian phòng, cái này hắn hiểu được.
Mẹ muốn đổi đồ dùng trong nhà là chuyện rất bình thường.
Đổi sân nhỏ cũng vẫn bình thường, có điều hắn vẫn luôn ở cái sân nhỏ kia, hẳn là sẽ không trực tiếp đổi luôn của hắn đi.
“Bây giờ mẹ nói quá trình cho con, đến lúc đó đừng có phạm phải sai lầm.”
Đông Phương Lê Âm thấy Lục Thủy chăm chú nghe thì tiếp tục nói.
“Mấy ngày nay sẽ có tân khách đến, chỗ ở đã chuẩn bị xong, bằng hữu của con nhớ để hai người Chân Võ Chân Linh sắp xếp cho tốt.
Tu vi cao, tương đối quái gở thì trực tiếp sắp vào cùng khu vực với một đám tu vi cao.
Bọn họ cũng có thể có tiếng nói chung.
Cũng không thể để đối phương xem thường con được.
Lục gia chúng ta cũng có cường giả tới tham dự hôn lễ.”
“Mẹ.” Lục Thủy ngắt lời, nói:
“Nếu có loại người cấp bậc như Đại Trưởng lão đến thì cũng sắp xếp tới chỗ kia sao?”
“Đương nhiên là sắp chỗ với những người yếu hơn hắn ở bên kia, con cho rằng hắn sẽ thích ở cùng người cùng cấp bậc với mình sao?
Ở bên cạnh Đại Trưởng lão, áp lực không lớn sao?
Chỉ có cùng với người yếu hơn chút, mới có thể có cảm giác ưu việt.” Đông Phương Lê Âm nói.
Lục Thủy: “...”
Có chút không phản bác được.
Nhưng nghĩ lại, hình như rất có đạo lý.
“Nếu như tu vi tương đương nhau thì lại có chỗ câu nệ.
Sắp xếp ở nơi vắng vẻ chút, nhưng nơi xa nhất thì nhất định phải sắp xếp thiên tài của mỗi thế lực.
Tóm lại là chiếu cố cảm thụ của bọn họ một chút, cũng đừng để bọn họ cảm thấy chúng ta có thành kiến gì.
Dù sao bọn họ có kém hơn, hẳn là cũng mạnh hơn so với con một chút.” Đông Phương Lê Âm nói.
Me, con là con của mẹ đấy, con của mẹ rất ưu tú đấy được không?
Đồ vật của mẹ và lão cha, con cũng dám đoạt.
“Thiên tài sẽ không cảm thấy mình bị khinh thường sao?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
“Đối xử như nhau thôi, hôn lễ chủ yếu là để mọi người dung nhập mà không khiến ai nổi bật lên.
Lúc này còn có người nhất định muốn con phải cho hắn đối đãi đặc biệt, không phải là đang không nể mặt con sao?
Tốt nhất là đá ra ngoài.” Đông Phương Lê Âm giảng giải:
“Lại nói, danh nhân dù sắp xếp thế nào cũng là danh nhân, khống chế không được.”
Lục Thủy: “...”
Những cái này hắn không cần để ý, Chân Võ sẽ sắp xếp.
Có điều Thạch Minh quả thật cần chú tâm sắp xếp một chút.
Người này không giống với những người khác.
Thiên tài gì đó, trước mặt hắn đều phải ăn thiệt thòi.
Đông Phương Tra Tra cũng không tránh nổi.
Những mặt khác hẳn là không có cái gì.
Cẩu Tử và Đau Răng Tiên Nhân vốn đã ở thị trấn.
Hẳn là sẽ không tới đi?
A Mãn.
Có chút phiền phức, hắn hình như cũng không có người quen biết.
“Những cái này con nói với Chân Võ Chân Linh một chút, hai người họ hẳn là có thể sắp xếp tốt.
Có gì cần sắp xếp đặc biệt, nói cho bọn hắn, bọn hắn cũng có thể làm.
Bây giờ ta sẽ nói cho con quá trình.” Đông Phương Lê Âm bắt đầu nói về phần quan trọng nhất trong ngày:
“Hôn lễ sẽ cử hành ở quảng trường chính.
Nơi đó có một cầu thang rộng rãi.
Cách cầu thang một đoạn có một không gian thoáng, xung quanh sẽ sắp xếp khách mời.
Ở giữa chính là chỗ con đi.
Chỗ đó sẽ được phủ kín thảm đó, kéo dài tới chỗ cao nhất của cầu thang.
Con sẽ đi dọc theo thảm đỏ này.
Mà chỗ đất trống ở giữa chính là vị trí con đón Mộ Tuyết.
Cổng không gian sẽ được mở ra ở đó.
Bây giờ có hai lựa chọn.”
“Hai lựa chọn gì?” Lục Thủy tò mò hỏi.
Ở kiếp trước hắn không có lựa chọn, chỉ đứng trước cửa không gian chờ Mộ Tuyết.
Đông Phương Lê Âm duỗi ra một ngón tay, nói:
“Một, ở tại chỗ chờ đợi, đến giờ Mộ gia sẽ tự đưa Tiểu Tuyết Nhi tới cổng không gian.
Tiểu Tuyết Nhi sẽ tự mình đi vào trong cổng không gian, đi tới trước mặt con.”
“Cái thứ hai thì sao?” Lục Thủy hỏi.
Ở kiếp trước chính là cái này.
Khi đó, Mộ Tuyết đẹp tới không cách nào nói rõ.
“Cái thứ hai thì phức tạp hơn.” Đông Phương Lê Âm duỗi ra ngón tay thứ hai, nói tiếp:
“Thứ hai chính là con phải đi qua cổng không gian, đi vào Mộ gia, đưa Tiểu Tuyết Nhi tới Lục gia.
Trà Trà ở Mộ gia, chỉ sợ nó sẽ làm khó con.”
“Có thể đánh không?” Lục Thủy nhìn mẹ ruột của mình, chân thành nói:
“Đến lúc đó, con có thể giẫm Đông Phương Trà Trà trên mặt đất được không?”
Cốc!
Đông Phương Lê Âm gõ trán Lục Thủy, nói:
“Trà Trà nói thế nào cũng là biểu muội của con.”
“Vậy có thể đánh Lục Lai Sự không?” Lục Thủy lại hỏi.
Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Thủy thật sâu một cái, sau đó lấy điện thoại ra bấm:
“Tộc trưởng đại nhân, có chuyện lớn rồi, con trai ăn dấm muốn đánh em gái của nó.”
Lục Thủy: “...”
Con cũng chỉ hỏi chút thôi, có cần thiết vậy không?
…
Hôn lễ, Lục Thủy đưa ra lựa chọn rất đơn giản.
Đó chính là đi đón Mộ Tuyết.
Kiếp trước không có đi, kiếp này đương nhiên cần tới.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là đi vào đưa Mộ Tuyết ra.
Lại nói tới, có nên dẫn theo người không?
Một người đi cảm giác không thích hợp lắm.
“Mẹ, đi đón Mộ Tuyết có cần mang người theo không?
Hay là con đi một mình?” Lục Thủy tò mò hỏi.
“Vậy phải xem người con mời là ai, có phù hợp hay không.
Tóm lại là tuổi tác không thể quá lớn.” Đông Phương Lê Âm nói.
“Vậy đến lúc đó lại xem sau.” Lục Thủy nghĩ nghĩ, cảm thấy đến lúc đó có lẽ sẽ xuất hiện biến hóa khác.
Vậy không nên nóng nảy đưa ra quyết định.