Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1330 - Chương 1330: Cha, Ngươi Nghe Ta Đi, Mẹ Không Quá Thân Với Ngươi Đâu (1)

Chương 1330: Cha, ngươi nghe ta đi, mẹ không quá thân với ngươi đâu (1) Chương 1330: Cha, ngươi nghe ta đi, mẹ không quá thân với ngươi đâu (1)

Cha, ngươi nghe ta đi, mẹ không quá thân với ngươi đâu (1)

“Nhớ chưa?”

Đông Phương Lê Âm hỏi Lục Thủy.

Từ giữa trưa cho tới tận buổi chiều, Lục thủy đã rót cho mẹ biết bao nhiêu là tách trà, thị nữ cũng đã đổi mấy bình trà rồi.

“Nhớ rồi.”

Lục Thủy gật đầu.

“Vậy thì mẹ sẽ nói thêm một chút nữa, để ngươi biết sau khi cưới Tiểu Tuyết Nhi về thì phải đối đãi với nàng như thế nào.

Không thể để cho Tiểu Tuyết Nhi cảm thấy ngươi cưới được nàng rồi, cho nên coi khinh nàng.”

Đông Phương Lê Âm nhấp một ngụm trà xong lại tính nói tiếp.

Lục Thủy:

“...”

“Mẹ, hay là để sau này rồi nói tiếp ha?”

Trời tối rồi.

“Nếu như ngươi cảm thấy ngồi nghe khó chịu thì có thể quỳ mà nghe.”

Đông Phương Lê Âm nói.

Lục Thủy không phản đối.

Yên lặng lắng nghe.

Ở kiếp trước, hắn cũng đã nghe qua những lời này rồi.

Thật sự không cần phải bận tâm tới việc phải đối đãi với Mộ Tuyết như thế nào, dù sao thì cũng đâu phải chỉ có một mình hắn trùng sinh.

Cả hai người đều trùng sinh, cho nên không cần phải bận tâm đến những thứ này.

Cứ như bình thường là được.

Răng Thần yêu hắn, cho nên Răng Thần chắc chắn cũng hiểu rõ sự yêu thích của hắn dành cho nàng.

Nếu như không rõ, thì hắn có thể nói cho Răng Thần nghe.

Mộ tiểu thư biết cái gì cơ chứ?

Nữ nhân cổ hủ.

Lục Thủy nhìn mẹ mình uống nước, có phải mẹ thích uống nước hơn lúc trước hay không?

Là do Lục Lai Sự có quá nhiều nước hả?

“Mẹ, các ngươi định đặt tên gì cho Lục Lai Sự?”

Lục Thủy nhân lúc mẹ dừng lại, tò mò hỏi một câu.

“Lục Miểu Miểu, nghe hay không?”

Đông Phương Lê Âm nói.

“Thật hả, Lục Thần Hoa Lộ Thủy?”

Lục Thủy cảm thấy cực kỳ khó tin.

Trước đó hắn còn nghĩ là cữu cữu nói giỡn, không ngờ rằng bọn họ thật sự muốn đặt cái tên này.

“Ngươi tên là Lục Thủy, em gái của ngươi là Lục Miểu Miểu, nghe qua liền biết nàng sẽ ưu tú hơn người gấp sáu lần.”

Đông Phương Lê Âm giải thích.

“Mẹ, ngài không sợ nàng sẽ khiến người đau đầu gấp sáu lần ta hay sao?”

Lục Thủy tò mò hỏi.

Bụp!

Đông Phương Lê Âm gõ vào đầu Lục Thủy nói:

“Ngươi cũng biết bản thân khiến cho cha mẹ phải đau đầu à?”

Lục Thủy cảm thấy đây là lỗi của mình, vẫn luôn khiến cho cha mẹ phải đau đầu, khó xử.

Sau này sẽ tốt hơn.

“Nhưng mà, nàng là con gái, có khiến cho người ta đau đầu đi nữa, thì cũng không giống con trai.”

Đông Phương Lê Âm vừa cười vừa nói.

Lục Thủy:

“...”

Bỏ đi, hắn hết ý định sửa lại rồi.

Để mẹ tiếp tục đau đầu đi.

“Ai nha.”

Đông Phương Lê Âm đột nhiên nhớ ra gì đó, sau đó nàng nói với Lục Thủy:

“Con trai, mẹ cũng coi như là nói hết lời với ngươi rồi, hiện tại ngươi có thể đi về.”

Lục Thủy:

“???”

Tại sao hắn có thể đi về rồi?

Sau đó, hắn thấy cha mình quay về.

Lục Thủy:

“...”

Thì ra là do mẹ phải bồi Lục đại tộc trưởng của nàng.

Ha ha.

Lúc nhỏ rõ ràng không phải như thế.

“Lão cha, ta cảm thấy chúng ta có lẽ nên có một buổi tâm sự thật là nghiêm túc.”

Lục Thủy thấy Lục Cổ quay về, nói:

“Ví dụ như chuyện về mẹ và ta, ngươi có lẽ nên thân thiết với ta hơn một chút.”

“Có ý gì?”

Lục Cổ nhìn Lục Thủy rồi chau mày nói.

“Ngươi nhìn xem, chúng ta chảy chung một dòng máu, là cha con.

Mà mẹ thì sao?

Các ngươi không có chút quan hệ máu mủ nào cả.

Vợ chồng sao có thể thân như cha con được.

Đúng không lão cha.”

Lục Thủy cảm thấy hắn nên nói rõ ràng một chút với lão cha.

Lục Cổ nhìn sâu vào mắt Lục Thủy.

Sau đó.

Trên bức tường ở ngoài viện tử.

Lục Thủy bị vây ở trong một cái vòng, trong tay cầm một tách trà.

Tu vi bị phong ấn lại, cứ đứng như vậy.

Lục Thủy:

“...”

Hắn chỉ đùa một chút thôi mà, lão cha và mẹ không có chút tế bào hài hước nào cả.

Sau đó, Lục Thủy lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Mộ Tuyết.

“Mộ tiểu thư, lúc nãy ta nói với cha rằng, hắn và mẹ ta không có quan hệ máu mủ, không thân như ta với cha.

Ngươi đoán thử xem hắn có phản ứng như thế nào?”

Hắn đợi một lúc sau, nhận được một bức ảnh do Mộ Tuyết gửi tới.

Là hình Mộ Tuyết đang nấu ăn.

“Chị dâu đang làm bữa tối, ta cảm thấy Lục Thủy biểu đệ chắc chắn sẽ bị phạt, đạo lý đơn giản như vậy, ai cũng hiểu cả.

Tại sao phải nói ra chứ?

Mẹ ta hay nói rằng đây là thường thức, không được nói ra, nếu không sẽ rất dễ bị phạt.

Cho nên, Lục Thủy biểu đệ chắc chắn sẽ bị phạt.”

Lục Thủy nhìn những dòng này xong liền ngây ngẩn cả người.

Phương Đông Tra Tra đoán đúng rồi.

Sau đó, hắn lại gửi đi một tin nhắn.

“Chụp tất cả các góc đi, để ta xem thử xem quần áo của chị dâu ngươi có bị nhăn hay không.”

Sau đó, Đông Phương Tra Tra thực sự chụp hai tấm hình rồi gửi qua.

Một tấm là Mộ Tuyết đang cầm thìa quay mặt về phía ống kính, còn nháy mắt.

Một bức khác là chụp góc nghiêng của Mộ Tuyết khi nàng đang nếm thử canh.

Tóm lại là Mộ Tuyết quá đẹp.

Sau đó, Lục Thủy lại tiếp tục nhận được tấm ảnh thứ ba, Đông Phương Tra Tra quay màn hình về phía con mắt màu vàng kim của mình rồi chụp.

Lục Thủy vốn dĩ đang rất vui vẻ, sau khi thấy tấm ảnh này liền trầm mặt.

Xấu.

Hắn vốn dĩ còn muốn khen Răng Thần một chút.

Mấy ngày nữa là tới ngày thành hôn rồi, Lục Thủy hoàn toàn không ngờ rằng mình an toàn thoát khỏi tay Tam trưởng lão, nhưng cuối cùng lại thua trong tay cha mẹ.

Ngày kế tiếp.

Còn bốn ngày nữa là tới hôn lễ.

Mặt trời lên cao.

Lục Thủy cảm giác xung quanh thổi tới những cơn gió lạnh, gió làm lay động tóc hắn.

Lay động trang sách của hắn.

Lúc này, Kỳ Khê đi tới, trong tay bưng một cái đĩa, đặt nó xuống trước mặt Lục Thủy:

“Thiếu gia, phu nhân nói rằng hôm nay có lẽ sẽ có khách tới, nàng bảo thiếu gia đi tới tiểu trấn xem thử.

Lỡ đâu gặp phải người cần phải tiếp đãi thì sao.

Đến lúc đó, đừng làm ra hành động thất lễ.”

Lục Thủy đặt ly nước xuống cái mâm của Kỳ Khê, sau đó cất bước đi ra ngoài, nói:

“Nói với mẹ ta rằng, ta biết rồi.”

“Vâng.”

Kỳ Khê lui về.

Nàng đi tìm Tộc trưởng phu nhân.

Mặc dù nàng cảm giác thiếu gia có hơi khác, nhưng mà khi đối mặt với Tộc trưởng phu nhân thì vẫn rất bình thường.

Đi tới xe lửa của Lục gia.

Trên toa tàu.

Có mấy người mặc đồ khá là quái đi.

Người cầm đầu là một ông lão, phía sau hắn là chín người nam tử mặc áo giáo.

Những người này đang cần thận quan sát xung quanh, hay có thể nói là trông có chút luống cuống.

Có cảm giác bối rối kỳ lạ với thế giới này.

Mười người này chính là mười người của Lam Dạ Quốc được đến tham dự hôn lễ của Lục gia.

Ai nấy đều vô cùng kích động, còn có chút lo lắng.

Đầu tiên, bọn họ không biết Lục gia ở đâu, có hơi lạ lẫm với thế giới này.

Nhưng mà bọn họ sao có thể để cho Vương phải phân tâm vì chuyện nhỏ này cơ chứ?

Cho nên, bọn họ đi tìm mấy ngày, cuối cùng hôm nay bọn họ cũng tìm được xe lửa của Lục gia.

Nhưng mà, có cảm giác vô cùng khó chịu.

Ngồi thì khiến cho bọn họ có chút bất an, cho nên tất cả mười người đều đứng.

Điều này không khỏi thu hút khá nhiều người, nhưng mà cũng không ai dám nói gì cả.

Bởi vì, tu vi của mười người bọn họ đều không hề kém một chút nào cả.

Ừm, mặc dù có binh sĩ kém nhất, nhưng mà sức lực tổng hợp của bọn họ rất mạnh.

“A Ngưu, không cần phải khẩn trương.”

Một vị tướng quân nói với người binh lính trẻ tuổi.

“Tướng quân, ta không khẩn trương.”

A Ngưu một tay nắm lấy chỗ ngồi nói.

“Rất tốt, tâm thái ổn định.”

Tướng quân hít sâu một hơi, tiếp tục nói.

“Khẩn trương cũng là chuyện bình thường.”

Những người như bọn họ đương nhiên là chưa từng thấy xe lửa, không hiểu biết về bộ dạng của thế giới bên ngoài.

Cho nên, bọn họ đang nỗ lực tiếp nhận.

“Các vị tiền bối có thể ngồi, vẫn còn một lúc nữa mới tới nữa.”

Tiên Sơn Ca Từ nói.

Lam Dạ Quốc đi lên xe lửa bằng cách nào?

Mua vé như thế nào?

Đương nhiên là bắt lấy hai người dẫn đường trên đường đi rồi.

Lúc nãy, Ca Từ và sư muội của hắn Thiều Thanh Tiên Tử đang định đi ra ngoài, thì trực tiếp bị bắt cóc, không thể không giúp đỡ.

Trên thực tế, bọn họ cũng muốn đi tới Lục gia, đi chung với Đại Bạch và Tiểu Bạch, cùng nhau tham dự hôn lễ của Lục gia.

Nhưng mà, bọn họ bị lạc mất Đại Bạch và Tiểu Bạch.

Có điều, Đại Bạch và Tiểu Bạch chắc chắn có thể tìm được bọn họ, cho nên cũng không thành vấn đề gì cả.

Vấn đề duy nhất chính là làm sao sống sót được dưới tay những vị tiền bối này.

Cô Ảnh lão nhân.

Hắn biết người dẫn đầu là Cô Ảnh lão nhân.

Hắn cũng rất rõ sự đáng sợ của người này.

Có điều, hắn không thể nào hiểu được, tại sao đối phương cũng tham dự hôn lễ của Lục gia.

Hỏi bọn họ, thì bọn họ nói rằng Vương mời.

Vương…là đang nói tới Lưu Hỏa.

Chẳng lẽ Lưu Hỏa đang ở Lục gia sao?

Cũng không phải là không có khả năng.

“Chúng ta thích đứng.”

Một vị tướng quân nào đó nói.

Ca Từ và Thiều Thanh nghe xong thì không dám nói gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment