Cha, ngươi nghe ta đi, mẹ không quá thân với ngươi đâu (2)
Giữa trưa.
Bọn họ đi tới Thu Vân Trấn.
Ngay khi rời khỏi xe lửa, đặt chân xuống được mặt đất, mấy người Lam Dạ Quốc đều thở phào nhẹ nhõm.
Bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Lục gia ở ngay phía trước, cụ thể là đi như thế nào thì chúng ta cần phải đi hỏi thăm một chút.”
Thiều Thanh Tiên Tử nói.
Nhóm người Cô Ảnh lão nhân gật đầu, không làm khó hai người này.
Bọn họ tới để tham dự hôn lễ của Vương, cho nên chắc chắn sẽ không gây ra chuyện gì ở giữa đường.
Đây là điềm xấu.
Sẽ đắc tội Vương, vì vậy bọn họ rất dễ nói chuyện.
Nhất ở trong giai đoạn này.
Sau khi đánh chết đánh sống ở Lam Dạ Quốc, thì cuối cùng quyết định ra được mấy người bọn họ.
Trước đó cứ nghĩ là chỉ có chín người, bây giờ có tới tận mười người, không biết có quá nhiều hay không.
Nhưng mà, bọn họ cũng đều đã tới đây hết rồi, hy vọng sẽ không mang tới phiền phức cho Vương.
“Gâu!”
Bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa.
Rất nhanh sau đó, bọn họ thấy một chú chó rất lớn xuất hiện ở phía trước, tiếng sủa kia phát ra từ chú chó nhỏ màu đen đang ngồi trên lưng nó.
“Anh Linh?
Ai mời các ngươi tới đây?”
Gương mặt của Cẩu Tử tràn đầy sự hung dữ nói.
Anh Linh cũng dám tham dự hôn lễ của Cẩu gia?
Lúc này, khí tức của Cẩu Tử bắt đầu truyền ra.
Người dẫn đường trước đó của bọn họ - mấy người Ca Từ sợ hết hồn, khí tức này khiến cho bọn họ không thể nào di chuyển được.
Mấy người Cô Ảnh lão nhân cũng bị chấn kinh, nhưng mà bọn họ vẫn lấy thiệp mời ra:
“Vương phát thiệp mời cho chúng ta.”
Sau đó, Cẩu Tử nhìn sang Nha Đông tiên nhân.
Cẩu Tử khinh thường việc nhìn mấy dòng chữ kia.
Nha Đông tiên nhân đi tới trước mặt Cô Ảnh lão nhân, hắn nhìn xuống thiệp mời. Sau đó, hắn trả thiệp mời lại.
“Đắc tội rồi, tiểu huynh đệ này vì hộ chủ cho nên mới như thế thôi.”
Nha Đông tiên nhân lập tức xin lỗi.
“Không có gì.”
Cô Ảnh lão nhân lập tức lắc đầu, đây chính là Thần Thú Khuyển của Vương sao?
Mạnh quá.
Hắn suy tư một chút rồi hỏi:
“Cần chúng ta giúp một tay không?”
Có thể tuần tra giúp Vương là vinh hạnh của bọn họ.
“Việc này thì ngươi phải hỏi Lục Thủy tiểu huynh đệ, chúng ta không dám làm chủ.”
Nha Đông tiên nhân nói.
Bọn họ vẫn luôn đợi ở đây, quen bắt trộm rồi.
Lục gia cũng không để ý tới việc này.
“Cẩu Tử, ngươi dẫn bọn họ đi đi.
Nếu mà chậm trễ, bổn đại gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Cẩu Tử nhảy xuống mặt đất rồi quay đầu lại nói với Cẩu Ngạo Thiên.
Sau đó nó “Gâu” một tiếng với mấy người Cô Ảnh lão nhân để bày tỏ sự xin lỗi.
Đây là hôn lễ của Cẩu gia, nó phải thật lịch sự.
Phải làm một con khuyển có giáo dưỡng.
Cẩu Ngạo Thiên nào dám nói không, lập tức nói với mấy người Cô Ảnh lão nhân rằng:
“Đi theo ta.”
Lời nói vô cùng khách khí.
Cô Ảnh lão nhân nói cảm ơn, sau đó bọn họ đi theo Cẩu Ngạo Thiên.
Hy vọng bọn họ không tới quá sớm, mang thêm sự phiền phức.
…
Ma Tu Cát An đang kiểm tra xung quanh, xem thử xem có nhân vật nào mà mình không chọc nổi hay không.
Sau đó, hắn thấy nhóm người của Cô Ảnh lão nhân.
Hắn lập tức kinh sợ.
“Cô Ảnh lão nhân?
Hắn có thể rời khỏi Không Minh Hải Vực ư?
Nhìn bộ dạng này, hắn được mời đến?”
“Vậy mà có thể mời được Cô Ảnh lão nhân…”
Nhưng mà suy nghĩ lại một chút, thì hắn cảm thấy đây cũng là chuyện bình thường.
“Không biết lúc sau sẽ có người như nào tới nữa.”
Ma Tu Cát An cảm giác mình phải khiêm tốn một chút.
Ngay cả chú chó ở bên đường cũng không thể chọc.
Đúng vậy, trước đó không lâu, có một chú chó nhìn hắn, nhìn tới mức khiến hắn sợ hãi.
Hắn còn phát hiện ra một người bán thuốc rất kỳ quái, nhìn không mạnh, nhưng mà lại mang cho hắn cảm giác rằng, khi đứng trước mặt đối phương, hắn chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Còn có người trung niên đi chung với chú chó kia nữa, tu vi chỉ có tứ giai, nhưng không hiểu tại sao lại khiến cho người ta phải hoảng sợ.
“Phải nhớ kỹ những người này, dù cho bề ngoài có xấu xí đi nữa, cũng không thể chọc vào.”
“Sư phụ cũng như thế, làm một người bán pháp bảo bình thường.”
Hắn cảm thấy chỉ cần chuẩn bị cho tốt một chút, thì chắc chắn có thể kiếm được kha khá.
…
Đại điện của Lục gia.
“Tam trưởng lão, đã xảy ra một chút chuyện.”
Khô Thụ lão nhân đi tới đại điện nói.
“Chuyện gì?”
Tam trưởng lão chau mày lại.
Hắn không phát giác ra khí tức gì cả, cho nên không phải là kẻ địch.
“Cô Ảnh lão nhân dẫn theo một vài Anh Linh tới.”
Khô Thụ lão nhân nói.
“Cô Ảnh lão nhân?”
Tam trưởng lão không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn có thể rời khỏi Không Minh Hải Vực ư?
Trước kia thì đây là chuyện không thể nào.
Hắn có biết một chút về chuyện này.
“Mục đích?”
Tam trưởng lão lại hỏi.
“Tới tham dự hôn lễ của thiếu gia, thiệp mời mà hắn cầm là do thiếu gia phát.”
Khô Thụ lão nhân lập tức nói.
Tam trưởng lão chau mày.
Có tiền đồ, người như thế này cũng có thể mời được.
“Tiếp đãi như bình thường, nói với bọn họ rằng cần gì thì cứ nói.”
Tam trưởng lão nói thẳng.
Những người tiếp đãi cũng không phải là không có cường giả.
Cho nên sẽ không mất cấp bậc lễ nghĩa.
“Bọn họ có một yêu cầu hơi quá đáng.”
Khô Thụ lão nhân cúi đầu nói.
“Là cái gì?”
Tam trưởng lão có chút hiếu kỳ hỏi.
“Bọn họ nói rằng, có cần người tuần tra xung quanh đây hay không?
Có đủ nhân thủ hay không?
Nếu như không chê, thì bọn họ có thể giúp một tay.”
Khô Thụ lão nhân suy tử một chút rồi lại bổ sung thêm một câu:
“Giọng nói của bọn họ vô cùng thành khẩn, dường như cực kỳ muốn phụ giúp một chút gì đó.”
“Bọn họ gọi Lục Thủy là gì?”
Tam trưởng lão lại hỏi.
Khô Thụ lão nhân chau mày nói:
“Bình thường thì gọi là Lục thiếu gia, nhưng mà hình như ban đầu có người gọi sai…gọi Vương.”
Khô Thụ lão nhân biết rất nhiều, nhưng mà những điều mà hắn nói đều là những lời mà lúc nãy mới nghe được.
Không hề nói thêm một chút nào cả.
“Tùy bọn họ, ngươi an bài đi.”
Tam trưởng lão nói thẳng.
“Vâng.”
Khô Thụ lão nhân lui ra ngoài.
Tam trưởng lão không hỏi thêm nữa.
Theo lý thuyết mà nói, thì Tam trưởng lão có lẽ đã biết rồi.
Tam trưởng lão chờ tới khi Khô thụ lão nhân đi ra ngoài rồi mới nhíu mày nói:
“Rất có tiền đồ đúng không?
Không biết còn mời được người nào tới nữa.”
…
Thu Vân Trấn.
Lục Thủy dự định đi tới Hoa Vũ Tuyết Quý, sau đó chụp lại rồi gửi nó qua cho Mộ Tuyết.
Hỏi nàng có muốn ăn hay không.
Nhắc tới Hoa Vũ Tuyết Quý, Lục Thủy cuối cùng cũng nhớ ra được người bị mình lãng quên, Thạch Đầu Nhân…
Lục Thủy nghĩ tới đây liền lấy thiệp mời ra, viết tên Thạch Đầu Nhân lên trên đó.
Đi tới đó rồi sẽ đưa cho hắn.
Có điều, hắn vừa đi được vài bước, thì Chân Võ và Chân Linh đột nhiên xuất hiện.
“Thiếu gia, người Lam Dạ Quốc đã tới rồi.”
Chân Võ lập tức nói.
Lục Thủy không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, bọn họ tới sớm như thế để làm gì?
“Xảy ra chuyện gì à?”
Lục Thủy tò mò hỏi.
Bọn họ không gây ra chuyện gì mới đúng chứ.
Người dễ dàng gây ra chuyện nhất phải là Thạch Minh và Ma Tu Huyết Trần.
“Hình như bọn họ tham gia vào hàng ngũ hộ vệ rồi, nhưng mà trước khi tham gia vào trong đó, bọn họ muốn gặp thiếu gia.”
Chân Võ nói.
Lục Thủy:
“...”
Những người này rảnh rỗi thật.
“Để ta bảo bọn họ đi qua đây.”
Lục Thủy nói.
Lúc này, hắn dẫn động Anh Linh Điện.
Chỉ trong chớp mắt, nhóm người Cô Ảnh lão nhân đã xuất hiện trước mặt Lục thủy.
“Vương!”
Bọn họ quỳ một chân xuống.