Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1332 - Chương 1332: Cha, Ngươi Nghe Ta Đi, Mẹ Không Quá Thân Với Ngươi Đâu (3)

Chương 1332: Cha, ngươi nghe ta đi, mẹ không quá thân với ngươi đâu (3) Chương 1332: Cha, ngươi nghe ta đi, mẹ không quá thân với ngươi đâu (3)

Cha, ngươi nghe ta đi, mẹ không quá thân với ngươi đâu (3)

“Đứng lên đi.

Các ngươi có việc gì vậy?”

Lục Thủy hỏi.

Nhưng mà, việc bọn họ làm cũng không liên quan gì tới hắn cả.

Điều quan trọng khi tham dự hôn lễ là vui vẻ.

Nếu như bọn họ cảm thấy việc làm hộ vệ là niềm vui, thì cứ để cho bọn họ làm đi.

Dù sao thì cũng còn tới tận bốn ngày nữa lận, còn rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

“Cái này…”

Cô Ảnh lão nhân lấy một cái hộp khá là tinh xảo ra rồi nói:

“Cái này được toàn dân Lam Dạ Quốc chúng ta bện ra.

Dùng toàn bộ Lam Dạ Thảo của cả nước để làm ra nó.

Hy vọng Vương có thể nhận lấy.”

Hắn phải tự tay mình giao vật này cho Vương.

Không biết Vương có thích hay không, hôn lễ diễn ra quá sớm, cho nên bọn họ cũng phải gấp rút làm nó ra trước thời hạn.

Lục Thủy nhận lấy cái hộp, nói:

“Có thể mở ra được không?”

“Xin Vương cứ tự nhiên.”

Cô Ảnh lão nhân nói.

Bọn họ đương nhiên là muốn biết Vương có thích hay không rồi.

Sau khi nhận được sự đồng ý, Lục Thủy mới từ từ mở chiếc hộp ra.

Sau đó, hắn nhìn thấy hai cái vòng tay có hình dạng giống như được dùng dây thừng để bện nên.

Kiểu dáng tương đối đơn giản, được bện từ dây thừng màu xanh và đỏ.

Trông như lam thiên lạc vậy.

Bên trong sự bình thường lại lộ ra sự phi thường.

Nhưng nhìn như thế nào thì cũng thấy nó giống sợi dây màu đỏ bình thường.

Một lớn một nhỏ, một cái dành cho nam, một cái dành cho nữ.

Là một đôi.

“Đây chỉ là một món đồ đơn sơ, hy vọng sẽ không làm cho Vương khó xử.”

Cô Ảnh lão nhân thấp thỏm nói.

Đây là món đồ tốt nhất mà bọn họ có thể tặng.

Nhưng mà, nó đúng thật là rất bình thường.

Lam Dạ Quốc vừa mới bắt đầu khôi phục mà thôi, cho nên nó không có gì cả.

“Rất thích.”

Lục Thủy nói, hắn nhìn nhóm người Cô Ảnh lão nhân rồi nói:

“Có lẽ trong suốt quá trình diễn ra hôn lễ sẽ không có thứ nào tốt hơn được nó cả.

Ta nhận.”

Cô Ảnh lão nhân nhìn Lục Thủy, cuối cùng thành tâm hành lễ.

“Nghe nói các ngươi muốn gia nhập vào đội hộ vệ?”

Lục Thủy hỏi.

“Chúng ta tới có hơi sớm…

Cho nên muốn làm chút gì đó.”

Cô Ảnh lão nhân nói.

Lục Thủy nhìn bọn họ, nói:

“Đi thôi.”

Mấy người Cô Ảnh lão nhân đều thở phào nhẹ nhõm.

Món quà của bọn họ được Vương khen ngợi, phải nói chuyện này với người Lam Dạ Quốc.

Công sức suốt bao nhiêu ngày qua không hề uổng phí chút nào cả.

Sau khi bọn họ rời đi, Lục Thủy mới giao phó cho Chân Võ và Chân Linh:

“Lúc Thạch Minh tới, sẽ có sự an bài đặc biệt.

Nếu Ma Tu Huyết Trần tới, thì cứ kệ hắn, hắn muốn làm gì thì làm.

Cứ giả bộ như chẳng biết gì cả là được.”

Chân Võ và Chân Linh:

“...”

Ma Tu Chí Tôn không được chào đón tới mức đó ư?

Nhưng mà, đối phương đúng thực là rất tùy tâm sở dục, cũng chẳng biết đối phương sẽ làm cái gì nữa.

Có lẽ sẽ không gây nên sóng gió gì đâu, dù sao thì cũng có Đại trưởng lão ở đây cơ mà.

Sau đó, Lục Thủy một thân một mình đi tới Hoa Vũ Tuyết Quý.

Trên đường đi còn thuận tiện gửi hình của cái vòng đỏ qua cho Mộ Tuyết.

“Mộ tiểu thư, nó có đẹp hay không?”

“Lục thiếu gia lấy nó từ đâu vậy? Nhìn không giống với bình thường cho lắm.”

Mộ Tuyết trả lời.

“Đương nhiên rồi, đây là món quà mà Lam Dạ Quốc tặng ta đó.

Họ nói rằng, cái này được bện ra từ Lam Diệp Thảo, ta chạm vào một cái liền biết phải cần có rất nhiều người mới có thể hoàn thành được nó.

Gia công tinh tế tỉ mỉ, hiếm có khó tìm.

Quan trọng nhất là, đây không phải pháp bảo, một món đồ nhìn như bình thường lại không hề bình thường.”

“Lục thiếu gia, ta cho ngươi mượn nắm tay của ta, ngươi cho ta đeo nó một chút đi.”

Lục Thủy:

“...”

Lục Thủy vừa mới ngồi xuống liền thấy cánh tay của Mộ Tuyết.

Tại sao hình ảnh này lại có chút kinh dị vậy?

Lục Thủy có chút sững sờ, nhưng mà bàn tay của nàng đúng là đẹp thật.

Sau đó, hắn nghe thấy âm thanh của điện thoại di động.

Mộ Tuyết gửi tin nhắn tới:

“Nhanh lên Lục thiếu gia, ta còn phải dạy Nhã Lâm đọc sách nữa.”

Sau đó nàng gửi cho hắn một tấm hình chụp Nhã Lâm.

Cuối cùng Lục Thủy cũng lấy cái vòng nhỏ hơn ra đeo lên cho Mộ Tuyết.

Đeo xong thì Lục Thủy nhéo vào tay Mộ Tuyết một cái, Mộ Tuyết bị đau nên rút về.

“Ta đang nói cho Mộ tiểu thư biết về sự tốt đẹp của nó.”

Lục Thủy giải thích.

Hắn nghĩ rằng Răng Thần sẽ hiểu rõ.

Hắn vừa mới gửi nó đi thì liền thấy cổng không gian được mở ra, Mộ Tuyết ló đầu ra, sau đó cắn vào miệng hắn một cái.

Mấy giây sau nàng mới lùi về.

Lục Thủy cảm giác miệng mình bị cắn rách luôn rồi.

“Ngoài miệng của Lục thiếu gia có dính hạt gạo, ta lau giúp ngươi.”

Đây là lời giải thích của Mộ Tuyết.

Lục Thủy:

“...”

“Miệng của Mộ tiểu thư thật mềm.”

“Ý của Lục thiếu gia là người của ta không mềm ư?”

“Ta nói rằng, đầu của Mộ tiểu thư đúng là cứng thật.”

“...Lục thiếu gia chờ ta một chút, để ta ghi nhớ lại việc này đã.”

“...”

Trên đường đi tới Thu Vân Trấn, Nhạc Phong và Nhiếp Hạo đều hiếu kỳ nhìn Ẩn Thiên Bí Lệnh của mình.

“Nhiệm vụ được chỉ định cho chúng ta, đánh giết hung thú?

Tứ giai hoặc là ngũ giai?”

Nhiếp Hạo có hơi tò mò.

Nhiệm vụ đơn giản như thế mà cũng cần phải chỉ định nữa ư?

Với lại, hung thú này có thù với ai vậy?

Vậy mà lại bị hạ lệnh truy sát.

“Nhạc Phong, tại sao ngươi không nhận?”

Nhiếp Hạo có hơi tò mò, hắn còn định nhận nó nữa.

“Đơn này sẽ thất bại.”

Nhạc Phong nói với Nhiếp Hạo.

Điều này không khỏi khiến cho Nhiếp Hạo cảm thấy tò mò:

“Hung thú đó rất mạnh sao?”

“Không phải.”

Nhạc Phong lắc đầu:

“Đơn này rất đơn giản, không cần phải chỉ định.

Hơn nữa, còn chỉ định ngay chúng ta.

Ngươi còn nhớ lời mà mình từng nói không?

Nếu như cao tầng biết chúng ta lén ôm đùi Thiếu tông chủ ở sau lưng bọn họ, thì có gây khó dễ cho chúng tay hay không?”

Nhạc Phong chỉ vào nhiệm vụ rồi nói:

“Tới rồi.”

Sau khi nghe Nhạc Phong nói xong, Nhiếp Hạo trực tiếp bị dọa sợ, vội vàng thu tay lại.

Hắn cảm thấy có hơi khó tin.

“Vậy chúng ta không nhận nó ư? Chạy trốn hả?”

Nhiếp Hạo hỏi.

Sao mà bọn họ có thể chọc nổi cao tầng cơ chứ?

Nhạc Phong trực tiếp nhận nhiệm vụ, nói:

“Nhận.

Cao tầng đã biết người đó là chúng ta rồi, tốn công gây khó dễ cho chúng ta tới như thế, việc này có nghĩa là chỉ muốn xả giận một chút mà thôi.

Để cho bọn họ xả giận một chút mà được.

Không xảy ra chuyện gì quá mức đâu.

Cao tầng không mạnh bằng Thiếu tông chủ, nhưng mà tuyệt đối không phải là loại người mà chúng ta có thể đối kháng được.

Cho nên, nhận thua đi.”

Gương mặt của Nhiếp Hạo tràn đầy sự tuyệt vọng, cuối cùng vẫn phải tiếp nhận nó.

“Chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì?”

Nhiếp Hạo hỏi.

“Chỉ còn bốn ngày nữa là tới hôn lễ của Thiếu tông chủ, cho nên sẽ không bị trọng thương, chỉ bị thương ngoài da mà thôi.”

Nhạc Phong nói.

Nhiếp Hạo cảm giác trong khoảng thời gian này, hắn lúc nào cũng phải thừa nhận sự chèn ép từ cường giả cả.

Trước kia là bị Thiếu tông chủ chèn ép, bây giờ lại đến lượt cao tầng chèn ép.

Cuộc sống thật khó khăn.

Rõ ràng đều sắp xong hết rồi, sắp được tham dự hôn lễ của Thiếu tông chủ rồi.

Vậy mà cuối cùng thì sao chứ?

Còn một cửa ải khó nhằn nữa.

“Không tránh được sao?”

“Không tránh được.

Chẳng bằng nhân dịp đại hôn của Thiếu tông chủ để giải quyết luôn cho xong chuyện này, đây là thời gian dễ dàng nhất.

Cao tầng rõ ràng chỉ muốn xả giận một chút mà thôi, nhịn xíu là được.”

“Không thể tránh được sao?”

“Nếu như dùng một yêu cầu, thì có thể tránh, ngươi muốn dùng à?”

“Vẫn nên nhịn thì hơn.”

Một yêu cầu của Thiếu tông chủ đồng nghĩa với một ước nguyện.

Sử dụng nó cho loại chuyện nhỏ như này?

Điên.

Cho nên, chỉ có thể nhịn một chút mà thôi.

Ngày kế tiếp.

Còn ba ngày nữa là tới hôn lễ.

Ma Tu Huyết Trần dùng điện thoại của Sơ Vũ.

“Nghe nói ngươi cũng tham dự hôn lễ của Lục thiếu gia?

Chúng ta đi chung đi.”

“Tiền bối, ta chỉ còn có 2600 mà thôi.”

“Không cần quan tâm tới chuyện đó, tiền lương của ta còn cao hơn cả ngươi, tới đón ta.”

“...Vâng tiền bối.

Tiền bối, 3000 tệ kia.”

“Sau này, nếu có việc gì thì nói ta chống lưng cho ngươi là được.”

Bình Luận (0)
Comment