Có một vị Chân Thần Duy Nhất khác? (1)
Mấy người Sơ Vũ lúc đầu đã đi về phía Lục gia, cuối cùng lại quay đầu đi về Nam Thành.
“Rốt cuộc là ai lề mà lề mề, ảnh hưởng tới chúng ta đi Lục gia?
Cũng không biết quen ai, ngày nào bị hại chết cũng không biết.” Kiếm Lạc ở một bên nói.
Trên bả vai nàng có một con khỉ nhỏ ngồi.
Đã rất nhiều ngày không thấy, cho nên khỉ nhỏ đặc biệt bám Kiếm Lạc.
Thấy Kiếm Lạc nói chuyện, khỉ nhỏ cũng không thèm để ý, tiếp tục chăm chú ăn quả đào của nó.
Kiếm Khởi có chút tò mò nhìn Sơ Vũ.
“Vị kia cũng là tiền bối sao?”
Hắn đương nhiên sẽ không để ý mấy thứ em gái hắn nói.
Còn nữa, lời cũng là nhằm vào Sơ Vũ, không liên quan gì tới hắn.
Sơ Vũ sẽ để ý tới Kiếm Lạc sao?
Căn bản là không, hắn có chút bất đắc dĩ nói:
“Đây cũng là một vị đại tiền bối, không thể chọc vào.
Hắn không có tiền ta liền có thể cũng không có tiền, không, phải nói hắn không có tiền Kiếm Lạc liền có thể cho ta mượn tiền.”
Vị tiền bối kia không có tiền, chắc chắn sẽ đến tìm hắn vay tiền, hơn nữa lại luôn mượn loại kia.
Hắn không có tiền, việc ăn uống của hai người đành phải tiêu tiền của Kiếm Lạc, Kiếm Lạc thật vất vả mới tiết kiệm được mấy trăm tệ, sẽ lấy ra tiêu sao?
Chắc chắn sẽ không.
Nhưng không ăn không uống thì chắc chắn không ổn.
Sau đó, Kiếm Lạc sẽ phải cho hắn mượn tiền.
Tháng sau trả lại.
Cuối cùng, người thiệt thòi vẫn là hắn.
Bởi vì tiền của Kiếm Lạc hắn phải trả, mà tiền hắn cấp cho vị tiền bối kia, một phần cũng không trở lại.
Đòi tiền?
Hắn lại không thể đắc tội ai.
Nghĩ tới đây, Sơ Vũ cảm thấy hay là đi đắc tội một vị cường giả, sau đó đẩy vị tiền bối kia vào hoàn cảnh giống hắn, để vị tiền bối đi đòi nợ thay?
Ý kiến hay.
Chỉ là rất dễ mất mạng.
Kiếm Khởi nhìn Sơ Vũ một chút, lại nhìn Kiếm Lạc một chút, cảm giác hai người sinh hoạt ở thành thị không có tốt bằng ở tông môn.
Nhưng cũng không thấy em gái hắn phàn nàn gì.
Ngược lại từng nghe nàng phàn nàn về Sơ Vũ.
Mỗi ngày chỉ biết viết tiểu thuyết, đại khái như vậy.
Sau đó, Kiếm Khởi nhìn Nam Xuyên ở một bên, nói:
“Có ảnh hưởng tới Nam Xuyên sư đệ không?”
Đúng vậy, Nam Xuyên là bọn hắn gặp được lúc chờ xe lửa, sau đó quyết định cùng nhau đi.
Nam Xuyên nói hắn có một bằng hữu ở Lục gia, vừa vặn cho hắn một tấm thiếp mời.
Toàn bộ Kiếm Nhất Phong, đại khái chỉ có hai người bọn họ có thiếp mời.
“Không ảnh hưởng, thời gian cũng còn nhiều.” Nam Xuyên cười đáp.
Hắn xác thực không lo lắng gì.
Vốn là muốn qua sớm một chút để dạo chơi, bây giờ đi chỗ khác dạo chơi cũng không có vấn đề gì.
Có điều, hắn cũng rất tò mò vị tiền bối mà mấy người Kiếm Lạc nói tới là dạng tiền bối nào.
“Không có việc gì, đến Nam Thành, ta mời các ngươi một bữa.” Sơ Vũ mở miệng nói.
Nam Xuyên nhìn Sơ Vũ một chút, khẽ gật đầu.
Sau đó hắn liền an tĩnh ở một bên nhìn.
Phần lớn ánh mắt đều dừng trên người Kiếm Lạc và Sơ Vũ.
Kiếm Khởi không có cái gì cần để ý.
Kiếm Khởi cũng chỉ ở một bên giữa yên lặng, nhưng đột nhiên điện thoại di động của hắn lại kêu lên, nhìn xuống, hắn nói khẽ:
“Kinh Hải hỏi chúng ta có đi không, nếu như có thì muốn cùng nhau đi.”
Nói rồi liền nhìn mấy người Sơ Vũ, hỏi ý kiến của bọn hắn.
“Cùng đi đi, vừa vặn Thạch Minh cũng muốn đi cùng, nửa đường chúng ta lại đi tìm Thạch Minh.” Sơ Vũ nhẹ giọng cười nói:
“Ở cùng một chỗ với Thạch Minh chắc chắn rất kích thích, không biết xe lửa có thể bị lật hay không.”
“Khoa trương như vậy?” Nam Xuyên có chút tò mò nói.
“Nghe nói thể chất của hắn đặc biệt, miễn là tới gần hoặc tổn thương hắn, tất cả đều sẽ gặp xui xẻo.” Kiếm Khởi giải thích.
Bọn hắn không được chứng kiến, cho nên cũng muốn gặp qua một lần.
“Bản thân hắn thì sao? Có gặp xui xẻo không?” Nam Xuyên hỏi.
“Bình thường mà nói, trong hai người nhất định sẽ có một người xui xẻo.
Trừ khi có người dùng cách đặc biệt che đậy lại vận rủi, như vậy tất cả sẽ vô sự.” Kiếm Khởi nói.
Bọn hắn từng ở cùng một nhóm, từng làm việc chung.
Ít nhiều đều sẽ hiểu chút ít.
Đương nhiên, phần lớn thời gian hắn đều tu luyện, rất ít khi nhìn điện thoại.
“Quả thật có thể chứng kiến một chút.” Nam Xuyên cực kỳ hào hứng.
Loại người này nghe thế nào cũng thấy rất cao minh.
Một hồi sau.
Bọn họ đi tới Nam Thành.
Lúc này, mấy người Kinh Hải cũng tới Nam Thành.
“Ở phía trước.” Kiếm Khởi mở miệng nói.
Không bao lâu sau, mấy người Sơ Vũ liền nhìn thấy một đội ngũ bốn người ở phía trước.
Kinh Hải đi đầu, theo phía sau là Đạo Tông Vũ Niết, và Đạo Tông Kinh Hiện.
Phía sau cùng là một người đàn ông trung niên.
Tu vi nhìn cũng không phải rất cao.
Hai nhóm Kiếm Khởi và Kinh Hải hội hợp.
Nam Xuyên và người đàn ông trung niên của Đạo Tông đối mắt với nhau.
Chỉ là trong nháy mắt liền tránh đi.
Không nói thêm gì, cũng không làm nhiều gì.
Kiếm Lạc nhìn thoáng qua Đạo Tông Vũ Níết.
Lúc này, Đạo Tông Vũ Niết giống như một vị thiên chi kiêu nữ, khí chất siêu phàm, đứng ở đó tựa như được vạn vật phụ trợ.
Kiếm Lạc thì giống một thiếu nữ hiện đại bình thường.
Thanh thuần, mỹ mạo, nhưng không có loại khí chất kiêu nữ kia.
Có điều cũng có chút thanh cao.
“Mang theo sư đệ sư muội, ngoài ra còn có một vị tiền bối đồng môn.” Kinh Hải đi tới trước mặt Sơ Vũ và Kiếm Khởi, giới thiệu.
“Các ngươi chờ ta một chút, ta hỏi vị tiền bối kia một chút xem hắn đang ở đâu.” Sơ Vũ nói rồi liền bấm vào số của ma tu Huyết Trần trên điện thoại.
“Tiền bối, chúng ta đang chờ ngài, ngài đang ở đâu?” Sơ Vũ hỏi.
“Lập tức đến đây, bị kẹt xe.” Phía bên kia nói, thi thoảng còn vang lên tiếng động cơ.
Sơ Vũ gọi điện thoại cũng nghe thấy tiếng động cơ từ xung quanh.
Hắn nhìn lên, đập vào mắt là một chiếc xe gắn máy phóng tới với tốc độ rất nhanh.
Tài xế đội mũ bảo hiểm, tư thế hiên ngang.
Soạt!
Xe gắn máy vung đuôi dừng trước mặt nhóm người Sơ Vũ, cả đám đều trợn mắt ngây người.
Chưa từng thấy qua việc này.
Lúc này, Sơ Vũ nhìn thấy vị tiền bối kia ngồi ở phía sau xe.
Tài xế ở phía trước thì bỏ mũ bảo hiểm xuống, là một cô gái xinh đẹp.
Nàng nhìn ma tu Huyết Trần, nói khẽ:
“A Trần, ta thật sự không thể đi sao?
Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với ngươi về công việc tiếp theo một chút.”
Ma tu Huyết Trần trả lại mũ bảo hiểm cho cô gái này, nói:
“Trần Tổng đi không phù hợp lắm, công việc thì khi nào trở về ta sẽ hoàn thành.”
“Không sao.” Trần Tổng lập tức lắc đầu:
“Chuyện công tác không nên gấp, A Trần chơi vui vẻ nhé.”
Sau đó, nàng nhìn thấy Kiếm Lạc và Đạo Tông Vũ Niết.
Ánh mắt hơi tối lại.
Hai người này quá đẹp, đẹp tới mức khiến cho người ta tự ti.
Có điều những nam nhân kia, từng người từng người lại càng đẹp trai hơn.
Nhất là vị phía trước nhất kia, đẹp trai như A Trần vậy.
A, thật muốn đi chơi cùng bọn hắn.
Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến cho những người khí chất siêu phàm như này tham gia?
Đúng, trong đầu nàng không có chút suy nghĩ không sạch sẽ nào, khí chất của những người này thật sự là tốt đến khó tin.
Nhất là cô gái bên cạnh kia, nói không dính chút bụi trần cũng không phải nói quá.
Loại nữ nhân như này nếu như có thể ngủ cùng với nàng một đêm… vậy, vậy nàng…
Xong rồi, nghĩ cái gì thế?
Người nàng thích chính là A Trần.