Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1334 - Chương 1334: Có Một Vị Chân Thần Duy Nhất Khác? (2)

Chương 1334: Có một vị Chân Thần Duy Nhất khác? (2) Chương 1334: Có một vị Chân Thần Duy Nhất khác? (2)

Có một vị Chân Thần Duy Nhất khác? (2)

Cả đám nhìn ma tu Huyết Trần tới, nhìn hắn nói chuyện với cô gái ngồi trên xe, nhất thời có chút kinh ngạc.

Cảm giác thật trần tục.

Rất nhanh ma tu Huyết Trần liền bị coi thường, đây dạng người gì vậy?

Có điều bọn hắn cũng không nói gì, dù sao thì mỗi người đều có cách sống riêng.

Có điều, dáng vẻ người này nhìn như cũng không có tu vi.

Sơ Vũ vẻ mặt khiếp sợ nhìn ma tu Huyết Trần, vô thức nói:

“Tiền bối được bao nuôi sao?”

Ma tu Huyết Trần nhìn Sơ Vũ, lạnh lùng nói:

“Ta khuyên ngươi đừng có nói lung tung, nếu như ta từ chức, ngươi nuôi không nổi ta đâu.”

Sau đó, ma tu Huyết Trần nhìn tới Nam Xuyên, nói:

“Người của Đạo Tông?”

“Vãn bối là đệ tử Kiếm Nhất Phong, Nam Xuyên, không phải là đệ tử Đạo Tông.” Nam Xuyên lập tức mở miệng giới thiệu.

Trong nháy mắt vừa rồi, hắn có một loại cảm giác bị nhìn thấu.

Hơn nữa, đối phương lại nói thẳng hắn là người của Đạo Tông.

Chỉ có một khả năng.

Đó chính là Đạo Tông thời Viễn Cổ.

Kiếm Nhất Phong là tách ra từ Đạo Tông thời Viễn Cổ, loại chuyện này chính bọn hắn cũng không biết.

Chỉ có vài tồn tại Viễn Cổ mới có thể biết.

Ví dụ như Cổ Phật của Phật Môn lúc trước, lại ví dụ như tông môn Đại Đạo Mê Cung.

Bên kia có cơ duyên của tiền bối Kiếm Nhất.

Mà Kiếm Nhất chính là người sáng lập Đạo Tông.

Cho nên, đối phương chính là tiền bối thời kỳ Viễn Cổ?

Thật khó tưởng tượng nổi, tùy tiện ra ngoài cũng có thể gặp phải loại tồn tại này, thời đại này có vẻ như có rất nhiều cường giả xuất hiện.

“Tiền bối.” Sơ Vũ chỉ chỉ người bên cạnh, nói:

“Bên kia mới là người của Đạo Tông.”

Ma tu Huyết Trần quay đầu nhìn sang mấy người Kinh Hải:

“Đạo Tông? Kiếm Nhất Phong?” Ma tu Huyết Trần cười cười, nói:

“Kiếm Nhất mà còn sống, có lẽ sẽ bị các ngươi làm cho tức chết.

Có điều…”

Ma tu Huyết Trần quay đầu nhìn Kiếm Khởi:

“Tất cả mọi người đều tính là bình thường, duy chỉ có ngươi là khác, ngươi có thể trở thành người giống như chúng ta.

Kiếm Nhất mà nhìn thấy ngươi, hẳn sẽ rất vui vẻ.”

Nghe được lời nói của ma tu Huyết Trần, bất kể là Nam Xuyên hay người đàn ông trung niên thuộc Đạo Tông kia, tất cả đều giật nảy mình.

Người này, có thể là cường giả thật sự.

Bọn hắn không nói gì, cũng không dám hỏi nhiều.

“Đi thôi, lên xe.” Ma tu Huyết Trần mở miệng nói.

“Tiền bối, tiền vé…” Sơ Vũ cẩn thận nói.

Nghe thấy câu này, ma tu Huyết Trần liếc Sơ Vũ một cái, nói:

“Ngươi không thuộc Đạo Tông, cũng không thuộc Kiếm Nhất Phong sao?”

Sơ Vũ gật đầu:

“Vãn bối thuộc Bách Hoa Cốc.”

“Ta ra sân liền có thể giúp ngươi chấn nhiếp Đại Đạo Thiên Thành của Đạo Tông và Kiếm Nhất, giúp ngươi nở mày nở mặt.

Ta có thu tiền ngươi sao?”

Sơ Vũ: “???”

Sau đó, hắn nhìn Nam Xuyên một chút, lại nhìn người đàn ông trung niên thuộc Đạo Tông kia một chút.

“...”

Đại Đạo Thiên Thành?

Kiếm Khởi và Kiếm Lạc cũng giật mình nhìn Nam Xuyên.

Người vẫn luôn bị bọn hắn gọi là sư đệ Nam Xuyên thật ra lại là Lão tổ?

Khó trách lại có thiếp mời.

Nam Xuyên nhún vai, nói:

“Kiếm Khởi sư huynh và Kiếm Lạc sư tỷ không cần quá để ý, đôi khi lời người khác nói đều là giả.”

“Lão tổ vẫn nên gọi thẳng tên chúng ta thì hơn.” Trán Kiếm Khởi rịn mồ hôi, nói.

Kiếm Lạc ở một bên cũng gật đầu.

Sơ Vũ: “....”

Cho nên hắn cũng không thể tìm Nam Xuyên đòi tiền vé sao?

Đạo Tông Vũ Niết và Kinh Hiện cũng giật mình, bọn hắn cũng không biết.

Nhưng nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Kinh Hải, hai người biết, lời này là thật.

Hơn nữa, Kinh Hải còn biết.

— —

Lục gia, ở sân nhỏ của Mộ Tuyết trước đó.

Hôm qua, từ lúc Hoa Vũ Tuyết Quý trở về, hắn liền trực tiếp tới nơi này.

Chủ yếu là sân nhỏ của hắn đang bố trí lại.

Cũng không biết sẽ bố trí thành cái dạng gì.

Đại khái là cả phòng đều đỏ.

Sau đó đổi đệm chăn mới, tóm lại là tất cả đều thay mới, thay thành màu đỏ.

Mẹ chính là thích như vậy.

Hắn cũng không có cách nào.

Lục Thủy ngồi trong sân nhỏ đọc sách, hôm qua hắn đã thuận tay phát thiếp mời cho Thạch Đầu Nhân.

Như vậy hẳn là không còn bỏ sót ai nữa.

Nếu như có, là hắn không may.

Không thể nhớ được.

“Còn ba ngày cuối cùng, Lục Thiếu gia đã chuẩn bị tâm lý tốt chưa?”

Mộ Tuyết gửi một video tới, mở đầu đã hỏi như vậy.

Thông qua video, Lục Thủy thấy Mộ Tuyết cũng đang trang trí lại phòng của mình.

Một tay làm, một tay cầm điện thoại quay.

“Mộ Tiểu thư còn tự mình trang trí phòng sao?” Lục Thủy tò mò hỏi.

“Ta khác với Lục Thiếu gia, cái gì cũng không làm.” Mộ Tuyết vừa cười vừa nói.

“Mộ Tiểu thư có vẻ như rất vui vẻ.” Lục Thủy nói.

“Đương nhiên, gả cho Lục Thiếu gia còn không vui, vậy chuyện gì mới có thể khiến ta vui đây?” Mộ Tuyết nói với Lục Thủy qua màn hình:

“Lục Thiếu gia cưới được ta không vui sao?”

“Ta sống tương đối nội tâm, chỉ lặng lẽ vui vẻ trong lòng.” Lục Thủy mở miệng nói.

“Đúng rồi Lục Thiếu gia, ta muốn thương lượng với Lục Thiếu gia một chuyện.” Mộ Tuyết ngồi ngay ngắn xuống, nói:

“Lúc gả tới, ta muốn dẫn theo Đinh Lương.

Ừm, để nàng tiếp tục nuôi Băng Phượng là được.

Băng Phượng không có nàng không biết sẽ ra sao.”

Nghe thấy lời của Mộ Tuyết, Lục Thủy liền quay sang nhìn Băng Phượng trong sân nhỏ, nó núp trong một góc, không biết còn sống hay đã chết.

“Nhìn rất gầy, hẳn là còn sống.” Lục Thủy đáp.

Về phần có mang theo Đinh Lương hay không, Mộ Tuyết tự quyết định là được rồi.

Lại không ảnh hưởng gì tới hắn.

Kể cả có mang Đinh Lương tới, Đinh Lương cũng không thể ở Lục gia lâu.

Qua mấy chục năm đại khái sẽ bị ném tới tiểu trấn Thu Vân.

Cuối cùng gả cho tên bán bánh bao.

Đừng nghĩ rằng gả cho kẻ bán bánh bao thì không tốt, bán bánh bao cũng có thể giàu có.

Thương nhân toàn trấn không có ai kinh doanh tốt bằng tiệm bánh bao nhà hắn.

Hơn nữa, con cái của bọn họ còn nam nữ song toàn.

Nghĩ tới đây, Lục Thủy liền thở dài.

Bao giờ hắn mới có con đây.

Hay là đêm nay đi qua cố gắng chút? Biết đâu lại có.

Nghĩ lại, thôi được rồi, đợi thêm hai ngày đi.

Mộ Tuyết sắp được đón về, khi đó cũng không phải trốn trốn tránh tránh.

Những người kia đại khái chỉ ước gì bọn họ ở trong phòng suốt nam không ra, đi ra tốt nhất là mang theo tin tốt có thai.

Mấy vị Trưởng lão cảm thấy đây mới là chuyện tốt lớn.

Những cái khác, bọn họ đều khinh thường ngoảnh đầu lại.

“Còn ba ngày nữa là có thể nhìn thấy Lục Thiếu gia rồi, Lục Thiếu gia còn trẻ đã bị hôn nhân trói buộc.” Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.

“Là lúc còn trẻ đã có được thứ đẹp nhất, đáng trân quý nhất.” Lục Thủy nói.

“Hóa ra ta chỉ là đồ vật thôi sao?”

“Vậy Mộ Tiểu thư cảm thấy mình là cái gì?”

“Lục Thiếu gia.” Mộ Tuyết vung vung nắm đấm, nói:

“Đại hôn sắp tới thì đừng tưởng rằng ta sẽ không dám đánh ngươi.

Nói năng lịch sự.”

Vậy ngươi đến đánh ta đi.

Lục Thủy nghĩ trong lòng.

“Lục Thiếu gia có phải đang muốn ta đi qua đánh ngươi hay không? Đợi thêm ba ngày nữa, cùng ngày tổ chức đại hôn, sẽ là lúc Lục Thiếu gia phải khóc.” Nói rồi, Mộ Tuyết liền tắt video đi.

Lục Thủy: “...”

Mộ tuyết nhiều lắm cũng chỉ có một cuốn sổ có thể ghi nợ.

Nói đùa chứ, hắn bây giờ đã 7.3, rất nhanh tu vi sẽ lên 7.4, lại không trộm được à?

Đã đến lúc ánh sáng và nhiệt độ cùng tồn tại rồi.

Sau đó, Lục Thủy định đi đọc sách, rồi lại tới Tàng Kinh Các dạo chơi.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Tầng thứ năm, nơi đặt Thiên Địa Trận Văn, có thể đi lục một vòng.

Kiếp trước hắn chưa từng lên đó lật đồ, khi đó ít hiểu biết.

Kiếp này, chuyện thời kỳ Viễn Cổ hắn đã biết được đại khái.

Một khi tìm được thứ có liên quan tới những người kia, hắn sẽ có thể có được đầu mối mới.

Chỉ là vừa mới mở sách ra, Mộ Tuyết lại gọi video tới.

“Lục Thiếu gia, ta lại quên một chuyện.” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nói khẽ:

“Lục Thiếu gia tối qua có từng nghĩ muốn ta không?”

“Tối hôm qua ta ngủ ở chỗ Mộ Tiểu thư nghỉ ngơi, xung quanh đều là mùi hương của Mộ Tiểu thư.

Trong mơ cũng gặp phải Mộ Tiểu thư.

Ngủ rất yên ổn.” Lục Thủy nhẹ nhàng nói.

“Ta sẽ đợi Lục Thiếu gia tới đón.” Vừa nói vừa kết thúc video.

Triệu hoán không tốt sao? Lại cứ nhất định phải đón.

Lục Thủy mở Thiên Địa Trận Văn ra, tiếp tục xem.

Sau khi thành hôn, ở cùng Mộ Tuyết một thời gian xong, hắn sẽ đi làm sáng tỏ mọi việc.

Khi đó có lẽ có thể giải quyết xong mọi chuyện.

Bình Luận (0)
Comment