Đối mặt sự chất vấn của Lục Thủy, người đàn ông trung niên bày quầy hàng cắn răng.
Cuối cùng đưa tay ép ra một giọt tinh huyết.
Với hắn thì đây là một chuyện không hề tổn thất gì, nhiều lắm là bị đùa giỡn một lần mà thôi.
Lỡ như, lỡ như thật sự có thể lĩnh ngộ được Thiên Cơ Nhị Thuật thì sao?
Đây là chuyện bao nhiêu tiền cũng không đổi được.
Bao nhiêu mặt mũi cũng không đổi được.
Rất nhanh tinh huyết của hắn rơi vào trên mai rùa, hắn khẩn trương nhìn mai rùa, hy vọng có thể thấy được chút phản ứng, nhưng nhìn một lúc lâu mà mai rùa vẫn không xuất hiện bất kỳ phản ứng nào.
Hắn ngây người, sau đó tỉnh ngộ lại, mình bị trêu đùa.
Lập tức hắn ngẩng đầu muốn tìm người kia để tính sổ, chí ít phải lấy đồ vật trở về.
Chẳng qua khi hắn ngẩng đầu, lại phát hiện trước gian hàng đã sớm không còn một ai.
Người kia mang theo giỏ trúc nhỏ chạy.
Người đàn ông trung niên tức giận cắn răng.
Lúc này hắn nghe được tiếng cười ở bên cạnh:
“Ha ha, ta vừa bị dọa đây, còn tưởng rằng thật sự có thể lĩnh ngộ Thiên Cơ nhị tam thuật.”
“Không, ta còn tưởng gia hỏa này thật sự vận khí cứt chó phát đại tài.”
“Đúng đúng, một viên cửu phẩm, vừa mới nghe ta đã bị hù dọa, không nghĩ tới người kia lại là một tên lừa đảo.”
“Có gì đáng cười, cảnh giác chút đi, không đến lúc bị lừa lại là chính chúng ta đó.”
“Đầu năm nay thật sự là loại người gì cũng có, cẩn thận một chút là được.”
Người đàn ông trung niên nghe được mấy câu này, lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của những người kia, mặt mo bỗng đỏ đến mang tai.
Hắn cúi đầu, vẻ mặt phẫn nộ, cũng cảm giác có chút khó chịu, trong lòng đầy khổ sở.
Mình cần cù chăm chỉ cả đời, an phận làm người, tiếp nhận nhiều cực khổ như vậy, cũng chỉ muốn làm một tu chân giả bình thường, có thể an ổn cả đời.
Hắn tự hỏi đời này mình chưa từng làm qua chuyện gì xấu, nhưng thế giới này lại không muốn buông tha hắn, nhất định phải bóp chặt cổ họng hắn như thế.
Công pháp bắt nạt hắn, người xung quanh xem thường hắn, làm mua bán nhỏ cũng có người lừa hắn.
Là hắn quá ngu hay trong lòng quá tham?
Quả nhiên, vẫn là do chính mình quá ngu và lòng quá tham.
Nghĩ tới những thứ này, một người tuổi tác đã cao như hắn, hốc mắt lại có chút đỏ.
Sau đó hắn cúi đầu, thu thập xong đồ đạc rồi bước nhanh rời đi.
Những tiếng cười chói tai kia, làm cho hắn không thể chịu nổi.
Hắn không muốn mất mặt thêm nữa.
—— ——
Một bên khác, trên đường phố.
Lục Thủy cầm giỏ trúc nhỏ quan sát, hắn cảm thấy thứ này nhìn rất đẹp, mua rất đáng tiền.
Chân Võ theo ở phía sau, nói:
“Thiếu gia, cứ rời đi như vậy có phải không quá thích hợp hay không?”
Lục Thủy không quay đầu lại, khẽ cười nói:
“Có gì không thích hợp sao?”
Chân Võ hiếu kỳ nói:
“Bên trong cái mai rùa kia thật sự có Thiên Cơ Nhị Thuật sao?”
“Đương nhiên không có.” Lục Thủy vẫn một mực chú ý vào giỏ trúc nhỏ trong tay.
Chân Võ sửng sốt, không có?
Thiếu gia đang ăn cướp trắng trợn sao?
"Tinh huyết nhỏ xuống cũng sẽ không có phản ứng gì, bây giờ không chừng hắn đang vừa tức giận vừa thẹn không chịu nổi. Không phải theo đuổi chúng ta thì cũng đang trốn đi đâu đó." Lục Thủy lại nói.
Chân Võ: “...”
Tính cách thiếu gia ác liệt như vậy sao?
Trước kia sao không phát hiện.
Lúc này Lục Thủy ngừng lại, nói:
“Nhưng mà, không có Thiên Cơ nhị tam thuật, không có nghĩa là không có những thứ khác.”
Chân Võ hơi nghi hoặc, không phải thiếu gia muốn trêu đùa người kia sao?
Nhưng hắn vẫn hiếu kỳ hỏi:
“Bên trong mai rùa kia có cái gì?”
—— ——
Người đàn ông trung niên đi vào bờ biển, hắn nhìn mai rùa trong tay một chút, cuối cùng trực tiếp ném vào trong biển.
Cứ coi như học được một bài học đi, quãng thời gian dù khổ dù khó vẫn sẽ qua.
Chẳng qua khi hắn ném mai rùa ra, thứ vốn bình thường đột nhiên phát ra ánh sáng mạnh.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, hắn có chút không dám tin.
Thế nhưng khi ý nghĩ kinh ngạc vừa mới hiện lên, mai rùa đã hóa thành một vệt ánh sáng bay thẳng vào mi tâm của hắn.
Lúc này, hắn cảm thấy có thứ gì đó vọt vào trong đầu mình.
Là vô số văn tự.
Hắn ôm lấy đầu, cảm thấy có chút thống khổ.
Sau một lát, những văn tự này sắp xếp hoàn chỉnh ở trong đầu hắn.
Tiếp đó hắn phảng phất nghe được một giọng nói mênh mông:
Thiên cơ có thể dò xét, vạn vật có thể tính.
Quy Giáp Tam Thuật.
Người đàn ông trung niên ngây người, triệt để ngây người.
Hắn, hắn không hề bị lừa gạt?
Lúc này, trong ánh mắt của hắn có vô số văn tự hiện lên.
Dù có ngu dốt, hắn cũng biết chính mình đã đạt được tạo hóa kỳ ngộ mà đời này đều không thể tưởng tượng được.
Mà tạo hóa này chính là do người vừa nãy tặng hắn?
Dùng để thay thế một viên linh thạch cửu phẩm?
Người kia, không cảm thấy thua thiệt sao?
Nhưng hắn không hiểu, vì sao người kia lại đi? Vì sao không nói cho hắn biết bây giờ mới có hiệu quả?
—— ——
“Quy Giáp Tam Thuật?” Chân Võ nghi hoặc:
“Đây thuật gì?”
Lục Thủy tiếp tục đi lên phía trước, hắn để giỏ trúc nhỏ xuống, nói:
"Trở về xem nhiều sách đi. Quy Giáp Tam Thuật bắt nguồn từ thời kỳ Viễn Cổ, Thiên Cơ Tam Thuật chính là bắt chước Quy Giáp Tam Thuật mà ra. Ừm, phải nói là không bắt trước được tinh túy.
Người bày quầy bán hàng có thiên phú bình thường, Thiên Cơ Tam Thuật lại không thích hợp với hắn, nếu như khăng khăng tu luyện Thiên Cơ Tam Thuật, đời này cũng chỉ như thế.
Nhưng nếu đổi thành Quy Giáp Tam Thuật thì sẽ không giống, tương đối mà nói sẽ có thể tu một lát. Nhưng thành tựu trong tương lai của hắn kỳ thật cũng chỉ như thế."
“Thế vì sao thiếu gia lại không trực tiếp chỉ rõ? Nhất định phải làm cho hắn cảm thấy chúng ta là đang lừa hắn?” Theo Lục Thủy vừa mới nói, đại khái chính là làm cho đối phương cảm thấy mình bị lừa.
Lục Thủy cười cười, hắn ngừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Chân Võ, nghiêm mặt nói:
"Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, Quy Giáp Tam Thuật rất bình thường, nhưng không có nghĩa là người khác không chú ý.
Linh thạch cửu phẩm cũng chỉ như thế, nhưng không có nghĩa là người khác không đỏ mắt.
Ngươi cho rằng hắn giống với bản thiếu gia sao?"
Trong lúc nhất thời Chân Võ không biết nên nói gì cho phải. Khi thiếu gia nói về chuyện này, đều làm cho hắn có một loại cảm giác là lạ.
Phảng phất đang cường điệu thân phận của thiếu gia rất lợi hại.
Thôi được, bản thân thiếu gia của bọn họ lợi hại, mặc kệ là thực lực hay là thân phận.
Nhưng đúng là trước đó hắn không hề cảm thấy mai rùa kia lợi hại bao nhiêu, căn bản không có bất luận ý nghĩ cướp đoạt nào.
Ngược lại mang tâm tính xem trò vui.
Lục Thủy không để ý đến Chân Võ, hắn nhìn giỏ trúc nhỏ, cuối cùng thu nó vào.
Vật này quả thật không tệ, lấy về đưa cho Mộ Tuyết, nàng chắc chắn rất ưa thích.
Nhưng phải làm sao để đưa ra ngoài cũng là một vấn đề, phải tìm một cái cớ, lại còn không thể quá sứt sẹo.
Bằng không Mộ Tuyết lại cho rằng mình thích nàng sẽ không tốt.
Chân Võ nhìn giỏ trúc nhỏ, rất muốn hỏi thứ này có phải trọng bảo hay không, nhưng lại lo lắng nó quá đặc thù, nên không dám hỏi ra miệng.
Nhìn thấy Chân Võ muốn nói lại thôi, Lục Thủy bình thản nói:
“Vật này, nói ngươi cũng không hiểu.”
Nói xong Lục Thủy cũng không để ý tới Chân Võ nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Chân Võ cúi đầu đuổi theo, không còn dám mở miệng.
Một lát sau Chân Linh trở về.
"Thiếu gia, tìm được cửa hàng rồi, cách đây không xa. Nhưng ta còn nghe được một tin tức." Chân Linh nói ra.
Lục Thủy nhìn Chân Linh, ra hiệu nàng nói tiếp.
“Nghe nói gần nhất sẽ có công pháp truyền kỳ xuất hiện ở Tiên Sơn, là tin tức đến từ Thiên Cơ Các, nói là chí ít có ba bộ, một bộ thể thuật Cửu Thiên Thần Thể, một bộ đạo pháp Tam Thiên Không Linh Quyết, cuối cùng là một bộ Quy Giáp Tam Thuật mà Thiên Cơ Các cũng muốn lấy được.” Chân Linh nói ra.
Nghe đến chuyện này, Lục Thủy không có cảm giác gì.
Một chút cũng không có.
Chân Võ thì ngây người.
Quy Giáp Tam Thuật?
Đây không phải là thứ thiếu gia vừa mới đưa ra ngoài sao?
Thiếu gia nói rất bình thường.
Vì sao ở trong miệng Chân Linh, lại là công pháp truyền kỳ?
-----
Dịch: MB_Boss