Mộ Tuyết để Đinh Lương đến tiểu trấn lấy đồ.
Bản thân thì tản bộ trên một con đường nhỏ.
Thứ Đinh Lương đi lấy là đặc sản của Hải Yêu, do Mộ Tuyết dùng trận pháp với tay cầm, gửi ở tiểu trấn.
Còn về phần ở đâu ra?
Đương nhiên là từ một người bạn nữ đi hải vực Không Minh của nàng gửi tới.
‘Hai ngày tới đây hẳn cũng là ngày Lục Thủy trở về, đến lúc đó có thể mời hắn ăn.’ Mộ Tuyết vừa đi vừa nghĩ trong lòng.
Đánh Lục Thủy và mời Lục Thủy ăn, hai chuyện này không liên quan đến nhau.
Trên đường, Mộ Tuyết đột nhiên nhìn thấy Hương Dụ, trong tay nàng cầm một cái hộp nhỏ, không biết là cái gì.
Hương Dụ đương nhiên cũng nhìn thấy Mộ Tuyết, lập tức cúi đầu lễ phép nói:
“Tiểu thư Mộ Tuyết.”
Mộ Tuyết gật gật đầu, sau đó mở miệng hỏi:
“Trà Trà xuất quan rồi sao?”
Đông Phương Trà Trà đến Lục gia chưa được bao lâu liền tiến vào trạng thái bế quan, Hương Dụ cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng chung quy cũng là một chuyện tốt.
“Sắp rồi, hôm qua Lục Tộc trưởng và Lục Phu nhân sang đây xem qua, nói hẳn là sắp kết thúc rồi, kim quang trong phòng Trà Trà Tiểu thư cũng đã bắt đầu nhạt dần.” Hương Dụ đáp.
Mộ Tuyết gật đầu, nàng vẫn cảm thấy vận khí Trà Trà thật sự là kinh người.
Một kiếp này, nhanh như vậy đã lên tới đỉnh phong nhị giai.
Cơ duyên biết bao người thiết tha mơ ước có được.
Chờ nàng xuất quan xong, khẳng định sẽ tự cảm thấy có chút đắc ý.
Mộ Tuyết nhìn về phía chiếc hộp trong tay Hương Dụ.
“Đây là thứ Trà Trà Tiểu thư đã nhờ Tộc trưởng chúng ta gửi tới.” Hương Dụ giải thích.
Mộ Tuyết hơi khó hiểu nói:
“Là cái gì mà còn phải gửi từ tận Đông Phương gia tới?”
Trà Trà mặc dù không phải người Lục gia, nhưng nếu như muốn cái gì, Lục gia phần lớn đều sẽ không từ chối.
Ngay cả tầng bốn Tàng Kinh các, Trà Trà muốn đi lên thì cũng có thể miễn cưỡng được cho phép đi lên một chuyến.
Tầng năm thì không thể.
Ngoại trừ sáu người hiện tại của Lục gia, những người khác không thể đi lên tầng này.
Bản thân nàng cũng phải gả vào rồi mới có thể lên được.
“Là trà.” Hương Dụ nói.
“Trà?” Mộ Tuyết càng cảm thấy khó hiểu hơn.
“Trà Trà Tiểu thư trước đó từng nói chuyện với Thiếu gia Lục Thủy, Thiếu gia biết trên người Đông Phương Trà Trà không có trà, cho nên nói nàng rất có thể là Đông Phương Trà Trà giả.
Cho nên là...” Hương Dụ không nói tiếp vế đằng sau.
Nàng luôn có cảm giác Trà Trà Tiểu thư bị Thiếu gia Lục Thủy trêu đùa đến thê thảm.
Nhưng nàng cũng biết Thiếu gia Lục Thủy cũng không phải là ác ý nhằm vào Tiểu thư nhà nàng.
Trước đó nàng còn cảm thấy Đông Phương Hạo Nguyệt đối xử với các nàng quá tốt, bây giờ mới biết, hóa ra là bởi vì Tiểu thư nhà nàng là biểu muội của Thiếu gia Lục Thủy.
Về phần Tiểu thư sao lại bị bắt nạt như vậy, nàng cũng hiểu rõ.
Biểu muội của mình cứ khăng khăng gọi mình là biểu đệ, không bắt nạt lại mới là lạ.
Mộ Tuyết không suy nghĩ gì nhiều, phương hướng suy nghĩ của Trà Trà vốn không được bình thường cho lắm.
Có điều, nàng lại tò mò hỏi:
“Vậy thì trên người Lục Thủy có nước sao?”
“Nước bọt cũng là nước, Trà Trà Tiểu thư đã nói như vậy.” Hương Dụ một mặt bất đắc dĩ nói.
Mộ Tuyết: “...”
Quả nhiên, không nên đấu võ miệng với Lục Thủy làm gì, tốt nhất là cứ che miệng hắn lại mà đánh đi.
--- ---
Thiên Nữ tông.
“Ngày mai cần phải gặp mặt đại diện các tông môn chung quanh?” Cố Vũ chấn kinh nói.
Khi vừa trở về nàng vẫn còn rất vui vẻ, nhưng nghe được tin tức này, nàng lại cảm thấy phiêu bạt bên ngoài vẫn tốt hơn.
“Chưởng môn chỉ cần lộ mặt là được rồi, đến lúc đó ta sẽ thay người bàn luận với bọn họ.” Tố Loan nói.
“Vậy bọn họ tại sao lại đột nhiên muốn gặp ta?” Chưởng môn Thiên Nữ tông hỏi.
Chưa đợi Tố Loan kịp trả lời, Chưởng môn Thiên Nữ đã tiếp tục nói:
“Có phải là muốn chia cắt Thiên Nữ tông chúng ta, thuận tiện ném nồi cho chúng ta cõng không?”
Tố Loan và Tố Nhiễm hơi sửng sốt, Chưởng môn nói như vậy, thật ra cũng có phần đúng.
Điều này khiến các nàng khá bất ngờ, Chưởng môn thế mà lại có thể ý thức được vấn đề trong nháy mắt như vậy.
Nam Bắc Trưởng lão nghe xong thì nhẹ thở dài, Tông môn của các nàng cũng chính vì như thế mà đi đời.
Đổi tên liên tục, lúc nào cũng mang mặt nạ.
Này chính là để kéo dài truyền thừa của Thiên Nữ tông, mặc dù các nàng đã sớm không còn biết truyền thừa thực chất là cái gì nữa.
Nhưng các nàng vẫn cứ quật cường mà sống cho tới tận bây giờ như vậy.
“Chưởng môn không cần lo lắng, chúng ta có thể giải quyết chuyện này, ngày mai người chỉ cần an tĩnh ngồi một chỗ là được rồi.
Đừng đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của bọn hắn.” Tố Loan nói.
Chưởng môn Thiên Nữ gật đầu, chỗ các nàng có cường giả lục giai.
Vậy mà những người kia vẫn còn dám tới, cũng tức là bọn hắn không hề sợ lục giai.
Cho nên chuyện này không phải là chuyện mà một tứ giai như nàng có thể ứng phó được.
Nàng chỉ có thể nghe theo Tố Loan.
Tố Nhiễm nhìn thấy Chưởng môn gật đầu, lại thận trọng nói:
“Chưởng môn, ngày mai ngài tuyệt đối đừng khách khí với bọn họ làm gì, cũng đừng dập đầu gì cả, những chuyện quá khách khí như thế, tuyệt đối đừng làm.”
Các nàng sợ là sợ cái này.
Chưởng môn Thiên Nữ gật đầu:
“Ta đã hiểu.”
Nàng là một người rất biết nghe lời, nhưng cũng sẽ có uy nghiêm của Chưởng môn.
--- ---
Hôm sau.
Tiểu trấn Tiên Sơn.
Chân Võ cầm điện thoại, phát hiện đã có tín hiệu, liền nói:
“Thiếu gia, cơ duyên Tiên Sơn có vẻ đã kết thúc rồi, thuyền hẳn là cũng đã chờ ở bên ngoài, bây giờ có lẽ là nên đi về rồi đúng không?”
Lần đến Tiên Sơn này, mặc dù không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu có thể thì vẫn nên trở về sớm một chút.
Về phần công pháp lưu truyền trên Tiên Sơn kia, bọn hắn không có hứng thú.
Dù sao thì Thiếu gia bọn hắn phát hiện một cái liền trực tiếp đem đi tặng người.
Lục gia cũng không thiếu những thứ này.
Chân Linh không nói gì, Chân Võ kể cho nàng chuyện Quy Giáp Tam Thuật kia.
Nàng cảm thấy mình có thể là đã khiến Thiếu gia mất thể diện rồi.
Về sau khi nói chuyện cần phải cẩn thận hơn mới được.
Lục Thủy cũng cảm thấy là cần phải trở về rồi.
Hôm qua hắn đã thử qua Hoa Loa, hương vị vẫn giống như vậy, rất ngon.
Giao cho mẹ hắn làm hẳn cũng không có vấn đề gì.
“Đi thôi.” Lục Thủy cất bước, rời khỏi Tiên Sơn.
--- ---
Nhiếp Hạo cuối cùng cũng đã nhận được tin tức.
“Là hắn?” Nhiếp Hạo hơi kinh ngạc.
Hắn không nghĩ người trước đó gặp phải trên thuyền lại chính là Lục Thủy.
Sau đó Nhiếp Hạo nhíu mày:
“Việc này cũng không dễ, bên cạnh hắn còn có hai tứ giai, thực lực không yếu.
Ta nhớ hai người này cũng tham gia cơ duyên.
Hiện tại hẳn là còn mạnh hơn.”
“Khoan, khi đó Lục Thủy cũng không ở cạnh hai người đó, nói cách khác, Lục Thủy hiện giờ chỉ có một mình?”
Nghĩ tới đây, Nhiếp Hạo liền lập tức hành động.
Đồng thời, hắn cũng bắt đầu định ra kế hoạch trong đầu, tạo điều kiện để xuất thủ lúc gặp Lục Thủy.
Bất cứ một tình huống có thể xảy ra nào, hắn đều phải tưởng tượng ra rõ ràng.
Người của Ẩn Thiên tông hầu hết đều không phải loại lỗ mãng, đặc biệt là từ tam giai trở lên.
‘Nếu như bên cạnh hắn còn có những cường giả khác, vậy thì lấy cớ trước đó từng gặp mặt để đi cùng bọn hắn đi.
Đến lúc đó lại tìm cơ hội sau.’
Có cơ hội thì phải lập tức hành động, không có cơ hội thì cũng phải sáng tạo ra cơ hội để hành động.
Không bao lâu sau.
Nhiếp Hạo cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ, nhanh như vậy mà đã tìm được Lục Thủy.
Nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thất vọng chính là, Lục Thủy đã tụ hợp lại với hai tứ giai kia.
Không phải chuyện gì tốt, nhưng cũng không phải chuyện quá xấu.
Trên đường đến đây, hắn đã quyết định rồi.
Chiến lực của hắn không tính là quá cao nhưng hắn cũng có ưu thế của hắn.
Đó chính là cực tốc mà tứ giai bình thường không thể với tới được.
Nhiếp Hạo đeo mặt nạ lên, nuốt một viên đan dược vào, đây là đan dược hắn đã chuẩn bị vì sự an toàn của bản thân, phòng ngừa trường hợp nửa đường bị thương.
Chờ đợi cơ hội tốt hơn?
Không, đôi khi bỏ lỡ một cơ hội, thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Một khi Lục Thủy về đến nhà, nhiệm vụ này chẳng khác nào đã thất bại.
Cho nên.
‘Chúc ta thắng ngay từ trận đầu.’
-----
Dịch: MB_Boss