Lục Thủy đi trên đường, mắt liếc nhìn nơi xa, khẽ nói:
“Chờ chút không dùng hết toàn lực.”
Chân Võ Chân Linh: “...”
Lại tới, lại là loại không giải thích được này.
Chỉ cần Thiếu gia nói như vậy, nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Còn là chuyện mà bọn hắn không thể phát hiện ra trước được.
Nhưng thời gian mỗi sự kiện xảy ra cũng không giống nhau, Chân Võ Chân Linh hoàn toàn không biết nên ứng đối thế nào.
Nhưng chuyện cảnh giác là tất nhiên.
Chỉ là vừa mới cảnh giác, bọn hắn đã phát hiện được có người tới gần, mà tốc độ còn rất nhanh.
Đối phương tựa hồ phóng thẳng về phía bọn họ.
Chân Võ Chân Linh lập tức ngăn ở trước mặt Lục Thủy. Hướng về bọn họ, vậy mục tiêu của đối phương chắc chắn là thiếu gia rồi.
“Tới.” Chân Võ nhíu mày.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn không thể thấy rõ hình dạng của đối phương.
Mà điều làm Chân Võ ngoài ý muốn chính là, đối phương lại phóng thẳng về phía hắn.
Chính diện phóng tới.
Chân Võ không chút do dự, trực tiếp rút kiếm nghênh đón.
Sau đó Chân Võ chém một kiếm vào trên thân thể người đến.
“Tàn ảnh?” Khi thanh kiếm chém trúng bóng người kia, Chân Võ liền đưa ra kết luận.
Sau đó hắn thu kiếm, đâm sang bên cạnh.
Nhìn thấy kiếm tới, chân mày Nhiếp Hạo cau lại, trực giác chiến đấu rất đáng sợ.
Nhưng nếu tránh đi thì tương đương với việc từ bỏ cơ hội tuyệt vời này.
Cuối cùng Nhiếp Hạo cắn răng vọt tới.
Phù một tiếng, kiếm của Chân Võ xẹt qua tay Nhiếp Hạo, đâm rách một đạo vết thương.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của Nhiếp Hạo.
Sau đó Nhiếp Hạo hướng thẳng về phía Lục Thủy ở bên kia.
Chân Linh đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Nàng cũng rút kiếm công kích.
Mà ngay lúc nàng rút kiếm, trước người của nàng đột nhiên xuất hiện sương mù.
Sương mù hạn chế cảm giác.
Đây là thứ Nhiếp Hạo đặc biệt chuẩn bị, chính là vì xuất kỳ bất ý. Chỉ cần vượt qua trở ngại này, là hắn có thể bắt được Lục Thủy.
Khi hắn sắp đến trước mặt Lục Thủy, kiếm của Chân Linh đã chém ra.
Nhiếp Hạo kinh hãi, trong lòng của hắn có chút bất đắc dĩ.
“Hai người kia là chuyện gì vậy? Trực giác chiến đấu đều khoa trương như vậy sao?”
Nhưng cũng may là hắn chiếm cứ ưu thế, sau khi bỏ ra đại giới quần áo bị cắt ra, hắn thành công đụng trúng bờ vai của Lục Thủy.
“Lục Thủy không hề chạy loạn, đúng là trời cũng giúp ta.”
Sau đó Nhiếp Hạo bắt lấy Lục Thủy, nhanh chóng rời khỏi Tiên Sơn.
Chân Võ Chân Linh cũng phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng tốc độ hoàn toàn không kịp.
Chân Võ Chân Linh liếc nhau một chút, song kiếm đồng thời thu vào vỏ.
Chỉ cần mở Song Sênh là bọn hắn có thể đuổi kịp, đánh giết đối phương cũng không nói chơi.
Ngay lúc bọn hắn định rút kiếm dốc hết toàn lực, bỗng nhiên sửng sốt.
Bọn hắn nhớ tới một chuyện, vừa nãy thiếu gia dường như đã thông báo, không dùng hết toàn lực?
Trong nháy mắt, hai người ngừng lại.
Lúc này đối phương đã chạy không còn hình bóng.
“Thiếu gia không sao chứ?” Chân Linh hỏi.
Chân Võ cũng không xác định, nhưng chỉ có thể nói:
"Sẽ không có chuyện gì! Không nói đến trước đó thiếu gia đã có bàn giao, từ việc thiếu gia không hề phản kháng là có thể nhìn ra vấn đề. Mà đối phương cũng không hề có sát ý."
Chân Linh gật gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.
Chỉ là muốn Chân Võ xác nhận lại mà thôi. Bằng không, thiếu gia mà bị bắt trước mặt bọn hắn, sẽ chết người đó.
Đã dốc hết toàn lực thì cũng thôi, chủ yếu là bọn hắn không hề dốc hết toàn lực.
“Tiếp tục đuổi theo đi.” Chân Võ nói.
Mặc dù không biết thiếu gia muốn làm gì, nhưng không theo sau bọn hắn sẽ không an tâm.
Cũng không biết lúc nào mới có thể tìm được.
—— ——
Nhiếp Hạo nắm lấy Lục Thủy phi nhanh.
Tốc độ của hắn rất nhanh, hoặc là nói hắn vẫn một mực tăng tốc, không hề bởi vì đã bỏ rơi Chân Võ Chân Linh mà buông lỏng.
Chạy gần một giờ, Nhiếp Hạo mới dừng lại.
Lục Thủy bị bắt lấy cũng cảm thấy mệt mỏi.
Không biết người này rốt cuộc muốn làm gì.
Lúc này bọn hắn đã đi tới trên mặt nước của hải vực Không Minh.
Nơi này không có bất kỳ người nào.
Nhiếp Hạo sử dụng pháp thuật ngưng tụ một tảng băng lớn ở trên mặt biển, giúp cho hắn và Lục Thủy đứng vững.
Lục Thủy giẫm ở trên khối băng, giẫm thử một chút, không trượt.
Nhiếp Hạo hít một hơi, hắn nhìn Lục Thủy với vẻ ngoài ý muốn, nói:
“Lục, phù, Lục thiếu gia nhìn rất bình tĩnh.”
Lục Thủy lại giẫm thử hai lần, phát hiện đúng là không trượt, lúc này mới mở miệng nói:
“Ngươi cũng không phải tới giết ta, ta có gì cần để ý chứ?”
Bởi vì biết đối phương không phải tới giết hắn, Lục Thủy mới muốn xem thử người này muốn làm gì.
Bắt cóc tống tiền cũng không thể chỉ có một người như vậy, hoặc là nói bắt cóc tống tiền là một chuyện nguy hiểm hơn so với giết hắn.
Dù sao muốn liên hệ với Lục gia, một đám người này chắc chắn xong.
"Có vẻ Lục thiếu gia thông minh hơn lời đồn, chắc là gặp nhiều chuyện như này rồi.
Đương nhiên, cũng có khả năng Lục thiếu gia đã kết luận không ai dám giết ngươi.
Dù sao ta cũng không dám." Nhiếp Hạo nói.
Hắn cảm thấy mình nên khôi phục lại, mặc dù hai tên tùy tùng của Lục Thủy không tạo thành thương tổn quá lớn cho hắn.
Nhưng dù sao hắn cũng bị thương, nhất là người nam kia, trực tiếp phá pháp bảo hộ thân của hắn.
Cũng không biết đó là kiếm gì.
Hắn nhìn pháp bảo hộ thân của mình một chút, có chút tiếc nuối.
Có tiền thật tốt.
Lục Thủy cũng nhìn sang, đẳng cấp pháp bảo hộ thân của người này kém Song Sênh Kiếm của Chân Võ nhiều lắm, phá vỡ cũng không có gì đáng trách.
Nhưng mà pháp bảo hộ thân kém như vậy, hắn còn chưa từng gặp qua.
Nhà kho của bọn hắn căn bản sẽ không thả loại vật này vào.
“Đã có thể nói tại sao muốn bắt ta tới rồi chứ?” Lục Thủy hỏi.
Hắn cảm thấy bị nháo trò như thế, đến ngày mai mới có thể về đến nhà.
Nhiếp Hạo nhìn về phía Lục Thủy, cười nói:
“Không làm gì, chỉ muốn đánh Lục thiếu gia một trận, không biết Lục thiếu gia có đồng ý hay không?”
Lục Thủy rất tò mò:
"Chỉ muốn thế? Nói như vậy, chúng ta không hề có cừu oán? Thế thì tại sao muốn đánh ta?"
"Không vì cái gì cả, chỉ là sớm đã thấy Lục thiếu gia khó chịu, con em nhà giàu giống như ngươi căn bản không hiểu nhà nghèo khổ chúng ta. Nhìn ngươi sống vui vẻ như vậy, ta rất muốn đánh ngươi.
Từ rất sớm trước kia ta đã nhìn chăm chú vào Lục thiếu gia ngươi, người như Lục thiếu gia mà cũng xứng có loại cuộc sống này?
Thượng Thiên không công bằng.
Ta muốn lấy lại công đạo cho chính mình." Nhiếp Hạo nói.
Hắn chuẩn bị động thủ, dù sao Lục Thủy không chạy cũng không phản kháng được.
Lục Thủy có tu vi gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Đương nhiên, lời kịch vừa này đã chuẩn bị từ trước, vì để cho Lục Thủy hoài nghi một số người bên cạnh.
Như vậy hắn mới an toàn một chút.
Lục Thủy có chút bất đắc dĩ, người này có phải đang đùa giỡn hay không?
Sau đó Lục Thủy nói:
"Ở trên thuyền chúng ta từng thấy qua, rất rõ ràng, ngay từ đầu ngươi không hề nhận ra ta, bằng không ngươi đã sớm động thủ rồi.
Nhất là khi gió bão tiến đến, đây mới thực sự là cơ hội tốt."
Trong lòng Nhiếp Hạo giật mình, cau mày nói:
“Lục thiếu gia có ý gì?”
Hắn có dự cảm xấu.
Lục Thủy nhìn quần áo và giày của hắn rồi nói:
"Giày và quần áo đã làm bại lộ ngươi, chỉ mang mặt nạ là không được, còn cần thay đổi quần áo nữa.
Mỗi một lần ta ngụy trang, kỳ thật đều ngụy trang toàn thân.
Đương nhiên, không phải thay quần áo, mà là bỏ ra khá nhiều công sức, ví dụ như chiếc mặt nạ này.
Chỉ cần mang lên, ngươi sẽ cảm thấy lạ lẫm đối với quần áo của ta."
Nói xong, Lục Thủy lấy ra một chiếc mặt nạ, là cái hắn thường xuyên mang, sau đó đeo lên.
Mà nhìn thấy Lục Thủy đeo mặt nạ lên, Nhiếp Hạo có một loại cảm giác quỷ dị.
Hắn cảm thấy đúng là quần áo của Lục Thủy có một loại cảm giác xa lạ.
Nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy mặt nạ của Lục Thủy, hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Mặt nạ này, hoặc là nói trang phục này, có phải hắn đã từng gặp qua ở đâu rồi không?
Lúc này, Lục Thủy lại mở miệng nói tiếp:
"Đương nhiên, nếu như cần thêm chút phân biệt, ngươi cũng có thể thêm một ít thuộc tính.
Ví dụ như, lửa."
Nói xong, Lục Thủy vỗ tay phát ra tiếng.
Đùng.
Tiếng vang phát ra, một đạo hỏa diễm bắt đầu xuất hiện ở trên người Lục Thủy.
Ngọn lửa này nhanh chóng bao trùm hắn.
Bây giờ Lục Thủy chính là một người lửa di động.
Mà Nhiếp Hạo thấy cảnh này thì ngây người, ánh mắt trợn to, lộ ra sự bối rối khó có thể ngăn chặn.
------
Dịch: MB_Boss