Nhiếp Hạo nhìn người trước mắt, quan sát ngọn lửa quen thuộc này.
Hắn cuối cùng đã nhớ tới tại sao mình lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
Đây không phải là người bên trong cơ duyên kia sao?
Người được tôn xưng là thiên kiêu số một đương thời.
Nhiếp Hạo vô ý thức lùi về sau hai bước, hắn bắt đầu sợ sệt.
Không phải bởi vì người trước mắt mạnh bao nhiêu, mà là hắn đã biết được chuyện không nên biết. Nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài, chắc chắn ảnh hưởng sẽ rất to lớn.
Lục Thủy chính là Lưu Hỏa.
Lục Thủy là thiên kiêu số một đương thời.
Giết Tà Thần chính là Lục Thủy, chém Hoa Tiên cũng là Lục Thủy, trấn sát Thái Dương Chi Tử khiêu chiến Lục Thủy kỳ thật cũng là Lục Thủy.
Cùng hưởng đạo tàng là Lục Thủy, mang theo tất cả mọi người thu hoạch được cơ duyên trong Lam Dạ Quốc vẫn là Lục Thủy.
Cái gọi là phế vật đều là giả, hoàn toàn giả dối.
Nhiếp Hạo hối hận, cũng hiểu vì sao Lục Thủy bình tĩnh như vậy.
Bởi vì đối phương căn bản không cần lo lắng bất cứ chuyện gì.
Mà vào lúc này Nhiếp Hạo lại nghe được Lục Thủy mở miệng nói chuyện:
“Ngươi cảm thấy ta ngụy trang thế nào?”
Nhiếp Hạo thầm mắng một tiếng, nhanh chóng quay người chạy trốn.
Biến thái, Ác Ma.
Mình ngu xuẩn đến mức nào mới chủ động nhảy vào cạm bẫy của đối phương chứ.
Nhìn Nhiếp Hạo chạy trốn, Lục Thủy cũng không sốt ruột, hắn thu hồi hỏa diễm, tháo mặt nạ xuống, bắt đầu thi triển bộ pháp.
Hắn vừa bước ra trong nháy mắt, dưới chân của hắn liền truyền ra gợn sóng.
“Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp.”
Giọng nói này trực tiếp vang lên trong đầu Nhiếp Hạo.
Tiếng vang ầm ầm đánh thẳng tâm thần.
Sau đó hắn nghe được tiếng bước chân, từng bước một giẫm lên tim của hắn, phảng phất muốn giẫm nát trái tim của hắn vậy.
Sau một khắc, Nhiếp Hạo cảm thấy âm thanh nhịp đập trái tim của mình bắt đầu to dần, dường như sắp nổ tung.
Thịch!
Thịch!
Phốc!!
Cuối cùng Nhiếp Hạo không chịu nổi, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sau đó té ngã ở trên mặt nước.
Hắn bị thương, rất nặng.
Thế nhưng Lục Thủy còn chưa hề động thủ.
Lúc này hắn biết đối phương là Lưu Hỏa hàng thật giá thật.
Lục Thủy căn bản không phải là phế vật nhị giai, cũng không phải thiếu gia phế vật dùng linh dược chồng lên nhị giai kia.
Bại, thất bại triệt để.
Nhiếp Hạo cảm thấy ngay cả cơ hội chạy trốn mình cũng không có.
Lục Thủy bước từng bước một đi về phía Nhiếp Hạo đang ngã trên mặt nước.
Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp là thứ hắn định dùng để đối phó với Mộ Tuyết, đáng tiếc là tâm Mộ Tuyết xưa nay sẽ không loạn.
Bình thường đều không hề sợ hãi.
Đương nhiên, dù có thể sử dụng, hắn cũng không định dùng.
Loại tổn thương không nhìn thấy này, có dùng cũng không ý nghĩa.
Vẫn là dùng nắm đấm để đánh có cảm giác hơn, vừa có xúc cảm lại có thể nhìn thấy vết thương.
Cuối cùng Lục Thủy dừng lại ở trước mặt Nhiếp Hạo.
“Cho ngươi thời gian nghỉ ngơi để tỉnh táo lại, sau đó nói chuyện với ta.” Lục Thủy nói.
Sau đó hắn lấy ra một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, thuận tiện lấy Thiên Địa Trận Văn ra.
Rất lâu không xem sách, bây giờ có thời gian nên xem nhiều hơn một chút.
Trở về sẽ không có thể nào xem tốt được.
Trở về phải luyện thể, lại phải đề phòng Mộ Tuyết, thuận tiện còn phải nghĩ hết biện pháp xoát điểm cừu hận ở chỗ Mộ Tuyết, mà còn không thể quá khoa trương.
Thật là phiền toái.
Nhiếp Hạo nằm ở trên mặt nước, trong lúc nhất thời không biết mình đang nghĩ gì.
Lúc bắt đầu hắn cho rằng Lục Thủy đang gạt hắn, thừa dịp hắn không sẵn sàng để ngược sát hắn.
Một lát sau hắn phát hiện Lục Thủy thật sự chỉ đang đọc sách, hơn nữa còn rất nhập thần.
Phảng phất đang nhìn một cuốn sách rất thú vị vậy.
Lại đợi một lát, hắn cảm thấy có vẻ như Lục Thủy thật sự không có dự định giết hắn lúc này. Vì thế, hắn quyết định tỉnh táo lại.
Có lẽ mình còn có cơ hội sống sót.
Muốn tiếp tục sống thì có phải cần một thuật pháp làm cho mình mất trí nhớ hay không?
Vừa mới biết được chuyện đó, tuyệt đối sẽ không cho phép hắn sống sót.
Lục gia sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Không đúng.”
Nghĩ tới chỗ này Nhiếp Hạo đột nhiên hiểu ra một chuyện. Nếu như Lục gia biết Lục Thủy là Lưu Hỏa, tại sao còn muốn đưa Lục Thủy lên bí giám?
Làm thế không phải cố ý gia tăng khả năng lộ tẩy sao?
Cho nên, vô cùng có khả năng Lục gia không hề biết Lục Thủy là Lưu Hỏa?
Có lẽ bọn họ còn tưởng rằng Lục Thủy là phế vật?
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhiếp Hạo lạnh hơn. Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ Lục Thủy đâu chỉ lừa gạt tu chân giới, ngay cả người trong nhà hắn cũng giấu diếm nốt.
Chuyện này quá đáng sợ, Lục gia nhiều đại lão như thế, hắn làm kiểu gì vậy?
Nhiếp Hạo lại tốn không ít thời gian để bình phục nội tâm của mình. Hắn cảm thấy giữa bí mật của Lục gia và bí mật của Lục Thủy, có lẽ cái sau sẽ giúp hắn sống sót dễ dàng hơn.
Mà nếu như hắn đi Lục gia để mật báo, có phải là sẽ nhận được không ít ban thưởng hay không?
Ừ, chín thành là sẽ bị giết người diệt khẩu.
Còn không thì sẽ bị giam cầm cả đời.
Hắn cảm thấy tương lai của mình là một vùng tăm tối.
Cuối cùng Nhiếp Hạo mở miệng nói:
“Có thể hỏi ngươi một chuyện được không?”
Lục Thủy khép sách lại, nhìn Nhiếp Hạo trên mặt nước, nói:
“Hỏi.”
“Ta còn có thể tiếp tục sống sao?” Đây mới là chuyện Nhiếp Hạo muốn biết nhất.
Lục Thủy không trả lời thẳng, tựa như cười mà không phải cười nói:
“Ta nhìn giống Ác Ma giết người không chớp mắt hả?”
Không phải giống, mà là như thế.
Lưu Hỏa giết người có bao giờ nháy mắt qua?
Cuối cùng Nhiếp Hạo không dám nói ra.
Lục Thủy nhìn Nhiếp Hạo, nói:
“Chỉ cần phối hợp với ta là được.”
“Thật sao?” Nhiếp Hạo có chút kích động.
Có thể còn sống là được.
“Vậy thì ta nên phối hợp thế nào?” Nhiếp Hạo lại hỏi.
Lục Thủy nhìn Nhiếp Hạo. Với hắn thì người này không nhất thiết phải giết, nếu phải giết thì là do hắn không phối hợp.
Phối hợp hay không còn không phải do một suy nghĩ trong đầu hắn sao.
“Tên là gì?” Lục Thủy hỏi.
“Nhiếp Hạo.”
“Tông môn?”
“Ẩn, Ẩn Thiên Tông.”
Nhiếp Hạo có chút do dự, nhưng vẫn nói ra.
Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, Ẩn Thiên Tông?
Cái này thì lúng túng, dù sao mình đi tuyên bố khắp nơi là Thiếu tông chủ của Ẩn Thiên tông, bây giờ đối phương đã tìm tới cửa?
Rất nhanh Lục Thủy bác bỏ. Đối phương tìm đến Lục Thủy, chứ không phải Lưu Hỏa gì đó.
“Là ai sai ngươi tìm ta?” Lục Thủy hỏi.
"Đúng, đúng là một thứ cùng loại với ủy thác, nội dung ủy thác này là đánh Lục thiếu gia một trận, làm cho Lục thiếu gia cảm thụ được sự đánh đập của xã hội.
Mà người tuyên bố ủy thác, chắc chắn là người nhà Lục gia các ngươi.
Nếu như không phải, ủy thác này sẽ không thể xuất hiện ở trên bằng của chúng ta." Nhiếp Hạo nói.
Nói chuyện này cho người trên danh sách, không có vấn đề gì lớn.
“Lên bảng?” Lục Thủy có chút ngoài ý muốn:
“Ẩn Thiên Bí Giám?”
Chuyện này Lục Thủy đã nghe Chân Võ nói qua.
Lần trước còn nói đưa Tam trưởng lão đi lên sẽ như thế nào. Nhưng hắn không hề nghĩ đến, chính mình lại bị đưa đi lên.
Lại còn là người trong nhà tặng.
“Đúng vậy! Nhưng danh sách của Lục thiếu gia tương đối đặc thù, là loại ẩn nấp, chỉ có người nhận được danh sách mới biết. Mà còn...” Nhiếp Hạo do dự một chút, nói:
“Bên ngoài lưu truyền, Thiếu tông chủ Lưu Hỏa cũng ở trên danh sách, mà còn là danh sách bình thường.”
Lục Thủy: “...”
Được rồi, Lưu Hỏa lên danh sách có liên quan gì với Lục Thủy hắn?
Hắn chỉ để ý đến chính mình.
“Ngươi xác định là người của Lục gia đưa ta lên danh sách?”
"Xác định! Loại danh sách hộ khách có tính bí mật như này, chỉ có người một nhà của các thế lực mới có thể hợp tác với Ẩn Thiên tông chúng ta.
Nhưng Lục thiếu gia đừng hỏi là vị nào, chuyện này chúng ta không biết, trừ khi tìm đến cao tầng của chúng ta.
Trước mắt, đang xếp ở vị trí 136 trên danh sách bí mật này.
Lưu Hỏa xếp ở vị trí 52." Nhiếp Hạo nói rất kỹ càng.
-----
Dịch: MB_Boss