Nghe Nhiếp Hạo nói, Lục Thủy trầm mặc.
Mặc dù chưa đi xác nhận ở những chỗ khác, nhưng hắn cảm thấy lời Nhiếp Hạo nói đến tám phần là thật.
Cho nên, người cố ý đưa hắn lên Ẩn Thiên Bí Giám là ai?
‘Là lão già, hay là Tam Trưởng lão?’
Lục Thủy không quá chắc chắn, nhưng khẳng định chỉ có bốn người có khả năng, ba vị Trưởng lão và cha hắn.
‘Ta nhớ ở kiếp trước cũng không có loại chuyện này, không đúng, kiếp trước ta căn bản còn không biết cái thứ đồ chơi Ẩn Thiên Bí Giám này.’
Lục Thủy không xác định được ở kiếp trước có chuyện như vậy hay không, dù sao hồi đó hắn căn bản không ra khỏi cửa được mấy lần.
Cuối cùng, Lục Thủy thở dài một tiếng.
Là ai không quan trọng, trước tiên đem thù này ghi lại đã.
“Ngươi có biết làm thế nào mới có thể gỡ tên xuống khỏi bí giám không?” Lục Thủy hỏi.
Nếu như có thể thì hắn muốn gỡ tên mình xuống.
Nhiếp Hạo lắc đầu:
“Danh sách bình thường thì không thể, nhưng danh sách đặc biệt kia thì chỉ cần hoàn thành mấy lần, mỗi lần hoàn thành thì thu phí một lần, đến khi nào không thấy trả tiền nữa thì tự nhiên sẽ bị gỡ xuống.”
Lục Thủy vẻ mặt bất đắc dĩ, nói cách khác, cái tên Lưu Hỏa không thể gỡ xuống được.
Danh sách ghi tên Lục Đại Thiếu gia hắn thì cần bị đánh tới mấy lần, còn phải nhìn tâm tình Lục gia mới có thể gỡ xuống được.
Lục gia thiếu tiền sao?
Không thiếu.
Cho nên trừ khi hắn bị đánh tới có bóng ma tâm lý, còn không thì đừng mơ có thể gỡ xuống được.
Nếu như làm ra hiệu quả gì, có khi còn bị đánh nhiều thêm vài lần.
Cuối cùng Lục Thủy quyết định từ bỏ, lần sau nếu có gặp người đến tìm hắn hoàn thành danh sách, thì để Chân Võ Chân Linh xử lý đi.
“Đúng rồi, người bị ghi tên ở loại trình độ nào thì mới không có ai dám tiếp đơn?” Lục Thủy hỏi.
Nhiếp Hạo suy nghĩ một chút rồi nói:
“Trong top 10 thì toàn bộ tông môn sẽ không có ai dám nhận, ở trong hai mươi vị trí đầu thì cũng phải mấy chục năm may ra mới có người tiếp.”
“Thanh danh càng lớn, hoặc tỉ lệ thất bại càng cao, thì xếp hạng càng cao, xếp hạng càng cao thì tu vi người tiếp đơn cũng càng cao, đến hai mươi vị trí đầu thì cũng chỉ còn một vài người có khả năng tiếp.” Nhiếp Hạo bổ sung một câu.
Lục Thủy có chút hiếu kỳ nói:
“Vị trí đầu tiên của Ẩn Thiên Bí Giám là ai?”
Nhiếp Hạo lắc đầu:
“Ba vị trí đầu chỉ có đại lão ngũ giai Pháp Thân mới được biết, nhưng mà ta biết người thứ tư, là ma tu Hòa Vũ Diệp.”
“Nữ?” Lục Thủy hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mà vị ma tu này, rốt cuộc là có thân phận gì tu vi gì, chúng ta đều không biết.
Chỉ có một vài tin tức ngầm nói, vị ma tu này đã đạt đến mức siêu việt của lục giai.
Dù sao thì người nằm trong hai mươi vị trí đầu bình thường đều không thấp hơn lục giai.” Nhiếp Hạo nói.
Ngũ giai Pháp Thân, lực lượng thực chất hóa, sức mạnh một người cũng có thể phá sơn hà, khả năng khống chế sức mạnh cũng khác biệt hẳn so với tứ giai.
Nói chung là trên bản chất đã khác biệt.
Mà lục giai với ngũ giai cũng như vậy, khác biệt ngay trên căn bản, lục giai thiên linh động, dứt bỏ thực lực bản thân không nói.
Lục giai có thể dẫn động linh khí thiên địa, thi triển đại pháp thuật, muốn di sơn hải đảo cũng hoàn toàn có thể.
Gia tộc tông môn nào có lục giai, liền có thể miễn cưỡng chen vào hàng ngũ trung đẳng.
Lục giai chính là một đường ranh giới, là lạch trời mà vô số thế lực không có cách nào vượt qua được.
Lục Thủy không nói thêm gì nữa.
Mặc kệ là cảnh giới hay thực lực, hắn đều không thể để lộ, bại lộ thì còn chơi cái gì nữa.
Còn cần đợi Ẩn Thiên tông động thủ đánh hắn à?
Mộ Tuyết có thể trực tiếp hầu hạ bên người hắn, bưng trà rót nước xới cơm cho hắn ăn.
Nghĩ tới đây, Lục Thủy trong lòng thở dài một tiếng.
Việc đã đến nước này thì chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi, cùng lắm là không ra khỏi khu vực Lục gia nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt xong, Lục Thủy không hỏi thêm gì nữa.
Cần phải trở về.
Sau đó Lục Thủy đứng lên, thuận tiện cất cái ghế vào.
Thấy cảnh này, Nhiếp Hạo tự nhiên biết được thời điểm quyết định sinh tử của hắn đã đến.
Hắn nhìn Lục Thủy, tích cực nói:
“Lục Thiếu gia, ta cảm thấy ta nên làm chút tuyên thệ, thề tuyệt đối sẽ không nói ra những gì đã nhìn thấy, biết được hôm nay.
Cho nên Lục Thiếu gia cứ yên tâm.”
“Không cần.” Lục Thủy nhìn Nhiếp Hạo, lắc đầu nói.
Nghe được hai chữ này, Nhiếp Hạo hoảng hốt, lập tức nói:
“Lục Thiếu gia đừng như vậy, thật ra lời thề cũng là một thứ rất tốt.
Có sống hay không không quan trọng, ta chỉ muốn nói một lời thề, trói buộc sự tự do của cái thân thể đáng chết này một chút.
Lục Thiếu gia, cầu xin ngài cho ta một cơ hội đi.
Ta có thể đưa ra lời thề ác độc nhất để đảm bảo.”
Không cho thề cũng tức là không lo lắng hắn sẽ nói ra, phải là nhân tài nào mới có thể khiến cho đối phương tin tưởng như vậy?
Đương nhiên là người chết.
Chỉ có người chết mới không thể để lộ bí mật, chỉ có người chết mới đáng tin tưởng.
Như vậy, Nhiếp Hạo có thể không hoảng hốt sao?
Lục Thủy nhìn Nhiếp Hạo, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Chờ đến lúc Lục Thủy muốn mở miệng nói, thì đột nhiên phát hiện phía xa có một đầu thuyền nhỏ đang đi tới chỗ hắn bên này.
Là Chân Võ Chân Linh.
Lúc nhìn thấy Lục Thủy, Chân Võ Chân Linh đều cảm thấy vui mừng.
Thiếu gia không có việc gì.
Nhưng nhìn đến người quỳ gối trước mặt Thiếu gia, bộ dáng cầu khẩn, bọn hắn lại có chút không hiểu.
Nhưng mà đây cũng là chuyện bình thường.
Không cần quá kinh ngạc.
Dù sao Thiếu gia bọn hắn cũng là thiên kiêu số một đương thời không thể tranh cãi.
Thật tốt, bọn hắn thật sự đã lo lắng một hồi lâu.
Chân Võ Chân linh đi tới, trước mặt Lục Thủy liền có một chiếc thuyền nhỏ hạ xuống:
“Thiếu gia, người không sao chứ?”
Lục Thủy lắc đầu, có điều hắn cũng không biết Chân Võ bọn hắn còn có loại pháp bảo này.
“Đúng rồi, các ngươi trao đổi phương thức liên lạc với người này đi, về sau có chuyện liên quan đến Ẩn Thiên tông, có thể trực tiếp hỏi hắn.” Lục Thủy nói.
Chân Võ hơi bất ngờ.
Mà Nhiếp Hạo vốn đang chìm trong tuyệt vọng cũng ngây ngẩn cả người.
Rất nhanh sau đó liền hiểu ra, bản thân không cần chết nữa.
Nghĩ thông suốt xong, Nhiếp Hạo nhanh chóng trao đổi phương thức liên lạc với Chân Võ, nói:
“Về sau có việc gì cần thì cứ tìm ta, tuyệt đối không nên khách khí làm gì.
Ta cảm thấy việc ta có thể làm rất nhiều.”
Càng có giá trị thì tỷ lệ sống càng cao.
Nhiếp Hạo trong lòng vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy khó chịu.
Ai mà biết được, làm loại nhiệm vụ này mà còn có thể đụng phải tấm sắt.
Chân Võ Chân Linh thì không rõ ràng tình huống cho lắm.
Nhưng nhìn thấy Lục Thủy bước lên thuyền nhỏ, bọn hắn cũng tự biết đã đến lúc rời đi.
Lục Thủy xách thực là muốn rời đi, có điều hắn cảm thấy là nên để lại chút đồ vật cho Nhiếp Hạo.
Lục Thủy nghĩ vậy, liền nói với Nhiếp Hạo:
“Tới đây một chút.”
Nhiếp Hạo không dám không nghe theo, đi thẳng tới bên người Lục Thủy.
Thật ra trong lòng của hắn lúc này đang rất hoảng loạn, Lục Thủy vì sao còn chưa bắt hắn thề?
Nếu không thề cái gì đó, thì trong lòng của hắn rất không an lòng, nhỡ đâu Lục Thiếu gia một ngày nào đó lại cảm thấy để hắn chạy nhảy như vậy rất nguy hiểm, âm thầm giải quyết hắn thì phải làm sao?
Chờ Nhiếp Hạo đi tới, Lục Thủy liền duỗi một ngón tay ra, điểm vào mi tâm của Nhiếp Hạo.
Sau đó thu tay lại.
“Nhớ kỹ, những gì không nên nói thì đừng bao giờ nói, hiểu không?”
“Hiểu, hiểu, ta không biết cái gì cả, Lục Thiếu gia chỉ là Lục Thiếu gia.” Nhiếp Hạo trả lời.
Sau đó, Nhiếp Hạo sờ lên mi tâm, hỏi:
“Lục Thiếu gia, ngài đây là?”
“Đoán xem.” Nói xong lời này, Lục Thủy liền ra hiệu cho Chân Võ lái thuyền rời đi.
Nhiếp Hạo nhìn Lục Thủy rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cảm thấy Lục Thủy vừa rồi hẳn là đã hạ một cấm chế mà hắn không biết lên người hắn, chỉ cần hắn lắm miệng, thì sẽ lập tức tử vong tại chỗ.
‘Thảo nào Lục Thủy không bắt ta thề, hóa ra là đã sớm có thủ đoạn.
Cũng không biết là cấm chế lợi hại gì, ta thế mà một chút cảm giác cũng không cảm nhận được?
Loại người này thật sự là đáng sợ mà.’
Nhiếp Hạo thở dài.
Hắn cũng không quá để ý Lục Thủy đặt cấm chế gì trên người mình, dù sao không đi nói lung tung thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Nghỉ ngơi một hồi, hắn quyết định gọi điện thoại cho Lạc Phong.
Lúc điện thoại kết nối được, Nhiếp Hạo bỗng cảm thấy mình thật sự bị ủy khuất quá nhiều, giọng khàn khàn nói:
-----
Dịch: MB_Boss