Đêm trước hôn lễ, ba thế lực lớn đi tới Lục gia (2)
Hắn hối hận, hối hận đi cùng Thạch Minh.
Không ai thương hại hắn, duy chỉ có tổn thương hắn.
Vậy tại sao lại là hắn?
Theo ma tu Huyết Trần nói, không phải Đạo Tông cũng không phải Kiếm Nhất Phong, không phải ngươi còn có thể là ai?
Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy rất có đạo lý, bởi vì sư tỷ Thạch Minh , có thể miễn dịch xui xẻo.
Ma tu Huyết Trần nhìn qua ấn ký kia, sau đó một câu cũng không nói.
Hai người còn lại cũng nhìn, sau đó cũng không nói bất kỳ câu nào.
Sơ Vũ cảm thấy, ba vị này không phải không hiểu chứ?
Không dám nói ra miệng.
Không thể trêu chọc.
"Yên tâm chúng ta đều là người có mặt mũi, sẽ không làm gì ngươi.
Chính là lần đầu tiên nhìn thấy thể chất này cảm giác có chút đặc thù.
Xem mức độ mà nó có thể ảnh hưởng." Ma tu Huyết Trần nói.
"Vậy tiền bối, vì sao ta phải ở lại chỗ này?" Sơ Vũ hỏi.
"Bằng không làm sao xác định thể chất của hắn có hiệu lực hay không?" Ma tu Huyết Trần nhìn Sơ Vũ nói.
Sơ Vũ: "...."
"Tiền bối, đã đến rồi, hai người hẳn là khác với chúng ta, chúng ta phải đi tìm một người bạn."
Đến Thu Tân tiểu trấn, phương hướng hoạt động của bọn họ cũng đã khác.
Cho nên sẽ an toàn một chút.
Sơ Vũ vốn sẽ tới sớm, đáng tiếc một đường bị trì hoãn đến nay.
"Trước chờ một chút đi, kiến thức cường giả mạnh nhất đương kim Tu Chân giới." Ma tu Huyết Trần nhìn phía trước nói.
Nghe được câu này, đám người Sơ Vũ đều có chút ngoài ý muốn.
Đám người Kiếm Khởi ở một bên cũng khó hiểu.
Thiên Ngâm tiên tử cũng có chút lo lắng.
Chỉ là nàng rất ngoài ý muốn, Thạch Minh sư đệ làm sao có thể quen biết mấy thiên kiêu mày?
Kiếm Nhất Phong Kiếm Khởi, Đạo Tông Vũ Niết, Đạo Tông Kinh Hải.
Đáng sợ hơn chính là ba người kia, hình như là đại tiền bối gì đó.
Trong lúc nhất thời nàng cảm giác, mình có phải là đệ tử Thu Cảnh Cung hay không?
Đệ tử Thu Cảnh Cung, làm sao có thể cùng Đạo Tông và đệ tử Kiếm Nhất Phong tham gia hôn lễ chứ?
Mà vị tiền bối tóc đỏ kia, một câu kiến thức đương kim Tu Chân giới tối cường giả, càng làm cho người ta ngoài ý muốn.
Những người bọn họ có tư cách nhìn thấy tồn tại như vậy?
Nàng nhìn những người bên cạnh.
Bất kể là Đạo Tông Vũ Niết, hay là Kiếm Nhất Phong, Kiếm Lạc.
Tất cả đều là kinh ngạc.
Xem ra đối mặt với người mạnh nhất Tu Chân giới, tất cả mọi người đều giống nhau.
Chỉ là tu vi sắp Ngũ giai của nàng, thật ra là tu vi cao nhất ở hiện trường?
Chỉ là nàng biết, những người này đều có thể đi rất xa.
Kiếm Khởi lúc này cũng rất ngoài ý muốn, hắn không biết vị tiền bối kia nói Tu Chân giới mạnh nhất là chỉ ai.
Hẳn là không phải Lưu Hỏa.
Đám người Kinh Hải cũng khó hiểu.
Ngay khi bọn họ nghi ngờ.
Đột nhiên, bọn họ cảm thấy xung quanh không gian được thay thế bằng màu đỏ như máu.
Tựa như đang ở trong biển máu vô tận.
Nam Xuyên và Lão tổ Đạo Tông cũng có chút ngoài ý muốn nhìn ma tu Huyết Trần.
Mà ngay khi bọn họ ngạc nhiên.
Ở cuối Huyết Hải, có một đạo quang đi ngược lại Huyết Hải.
Tựa như một đạo kiếm ý đâm thủng vạn vật.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn tia sáng.
Rất nhanh bọn họ nhìn thấy ở giữa ánh sáng, có một thân ảnh tựa như đang cất bước đi.
Hắn đối nghịch tất cả, đi về phía bên này.
Dường như một người có thể chống lại toàn bộ thế giới.
Loại rung động khó hiểu này, làm Nam Xuyên cùng Lão tổ Đạo Tông có cảm xúc sâu sắc nhất.
Đây chính là Tu Chân giới mạnh nhất.
Mạnh mẽ vô song.
Thế nhưng Huyết Hải này cũng đồng dạng khủng bố, đây chính là thực lực của vị nam tử thoạt nhìn bất cần đời này.
Hoàn toàn vượt qua bọn họ.
Kiếm Khởi bọn họ càng rung động.
Thân ảnh đi ngược lại tất cả làm cho bọn họ không cách nào quên.
Đạo Tông Vũ Niết cảm thấy giờ phút này mình ảm đạm không ánh sáng.
Cái gì mà thiên kiêu, cái gì mà Không Minh Tâm.
Trước mặt những điều này, không có gì cả.
Ma tu Huyết Trần nhìn về phía trước, nhìn đạo quang kia từng bước từng bước đi tới.
"Kiếm Nhất?" Ma tu Huyết Trần mặt trầm, sau đó lại nói:
"Không, hoàn toàn không giống Kiếm Nhất, nhưng mạnh như Kiếm Nhất vậy"
"Vãn bối, Lục gia, Lục Vô Vi." Đạo quang kia dừng lại ở phía trước ma tu Huyết Trần, truyền ra thanh âm nhẹ nhàng.
"Hừ." Ma tu Huyết Trần khinh thường nói:
"Qua một hai ngàn năm nữa, ngươi trước mắt ta cũng không cách nào nói gì đi?
Nhưng..."
Ma tu Huyết Trần vươn tay nói:
"Ngươi rất tịch mịch đúng không?
Cho ta đan dược, để ta hoàn toàn khôi phục, sau đó mở một ít lỗ ở trên người ngươi.
Yên tĩnh tu luyện, muốn tấn thăng lên cao cũng không dễ dàng như vậy.
Có ta ở đây, ngươi có thể nhanh rất nhiều, mà lại có thể hiểu ra càng nhanh.
Ta đã tiếp xúc cảnh giới kia."
Sơ Vũ: "...."
Cảm giác vị tiền bối này thật không biết xấu hổ.
Chỉ là đây là cuộc đối thoại của đại lão, hắn vẫn nên bảo trì yên tĩnh thì hơn.
"Sẽ trợ giúp tiền bối một chút." Thanh âm bình thản của đại trưởng lão tiếp tục truyền ra:
"Nhưng trước mắt là lúc Lục gia cử hành hôn lễ, những chuyện khác phải đẩy sang một bên."
Lúc này thân ảnh vô hình tựa như nhìn Nam Xuyên và Lão tổ Đạo Tông nói:
"Hai vị, đã lâu không gặp."
"Nếu như có thể, ta còn muốn khiêu chiến ngươi." Nam Xuyên nhìn đạo quang kia mở miệng nói.
"Tiểu huynh đệ." Ma tu Huyết Trần vỗ vỗ bả vai Nam Xuyên nói:
"Ta khuyên ngươi nên đến khiêu chiến ta đi.
Ngươi có biết Đạo Tông ngũ đại kiếm tu không?
Năm người kia mỗi một người đều mạnh hơn ngươi rất nhiều, nhưng chỉ xứng đáng làm đồ đệ của Kiếm Nhất.
Hiểu ta muốn nói gì không?
Để ta ngược ngươi, ngươi khả năng càng vui vẻ hơn một chút, bởi vì ta sẽ thả nước.
Nhưng kiếm tu sẽ không."
Nam Xuyên: "..."
Sơ Vũ, Thạch Minh: "... ."
Đạo Tông ta cùng Lục gia có quan hệ sâu xa, đến tham gia hôn lễ, đương nhiên."
Ngưỡng cửa không cao là tốt rồi.
Mọi thứ đều dễ nói.
Nghe được những thứ này, Đạo Tông Vũ Niết, Đạo Tông Kinh Hiện, mới phát hiện, thì ra Đạo Tông ở trước mặt Lục gia.
Yếu thế như vậy.
Đại trưởng lão khẽ gật đầu, sau đó nhìn Kiếm Khởi ở một bên nói:
"Bằng hữu của Lục Thủy?"
"Vâng, Lục Thiếu gia từng trợ giúp chúng ta." Kiếm Khởi lập tức nói.
Vô Thượng Kiếm Đạo.
Hắn có thể cảm giác được, đây chính là vị kia trước đây đứng ở trước mặt Vô Thượng Kiếm Đạo nói, ngày mai hắn chính là vị tồn tại Vô Thượng Kiếm Đạo kia.
Đó là mục tiêu tương lai của hắn.
Tu Chân Giới mạnh nhất.
"Cầm thanh kiếm vô địch không đại biểu cho cái gì.
Muốn nhận rõ tâm của ngươi, chớ có quên sơ tâm." Âm thanh huộc về Đại trưởng lão truyền ra.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm." Kiếm Khởi nói cám ơn.
Sau đó đại trưởng lão lại đặt ánh mắt ở trên ba người ma tu Huyết Trần:
"Đa tạ chư vị đại giá quang lâm."
Đem người Nam Xuyên cúi đầu đáp lại.
Sau đó tia sáng kia bắt đầu biến mất trong biển máu, tựa như lui trở về.
Ầm!
Huyết Hải biến mất.
Đem người Sơ Vũ trở lại nhà ga.
Mà người xung quanh nhà ga, không hiểu cảm thấy một trận uy áp.
Trước kia một số người còn muốn nói chút lời nói, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Cảm giác tiểu trấn Thu Vân khắp nơi đều dễ dàng gặp được cường giả.
——
Mộ gia.
Mộ Tuyết nhìn căn phòng bố trí tốt, sau đó đập tấm hình cho Lục Thủy:
"Lục Thiếu gia, chờ chúng ta thành hôn, đến ở hai ngày đi.
Cho gian phòng thêm thêm hỉ khí."
Rất nhanh Mộ Tuyết liền thu được tin tức.
"Mộ tiểu thư có triệu hoán tín đồ Nha Thần không?"
"Hừ." Mộ Tuyết phát tiểu biểu lộ, sau đó tiếp tục gửi tin nhắn:
"Mới không muốn, Lục Thiếu gia vẫn nên chờ đêm động phòng hoa chúc đi triệu hoán Nha Thần đi."
Mộ Tuyết lấy lại điện thoại di động, vẻ mặt đắc ý.
Đương nhiên, càng nhiều hơn chính là vui vẻ.
Rốt cuộc cũng sắp gả cho Lục Thủy.
Cốc cốc!!
Mộ Tuyết lập tức khôi phục đoan trang, thanh tao lịch sự.
Gõ cửa nhẹ nhàng chậm chạp như thế, nhất định là dì Đường.
Trà Trà các nàng liền rùm beng nháo một chút.
Kẽo kẹt!
Cửa mở lên, ngoài cửa quả nhiên là dì Đường.
"Sắp xếp xong rồi?" Dì Đường mở miệng dò hỏi.
Mộ Tuyết khẽ gật đầu, tránh ra, ra hiệu dì Đường tiến đến:
"Vâng, đã sắp xếp xong."
Sau đó chính là chờ hai ngày, để Lục Thiếu gia tới đón.
Còn có hai ngày, cũng chính là đến ngày thứ ba, Lục Thủy mới có thể tới đón nàng.
Hôm nay số mười hai.
"Nhìn rất đẹp." Dì Đường đi vào gian phòng Mộ Tuyết, là kiểu bài trí rất vui mắt.
Khắp nơi đều có một chút hồng.
Đồ vật là dì Đường chuẩn bị, nhưng phần sắp xếp là Mộ Tuyết dẫn theo mấy muội muội bố trí.
Cũng không có xuất hiện sai lầm gì.
"Gả cho Lục Thiếu gia rất vui vẻ?" Dì Đường nhìn Mộ Tuyết dò hỏi.
Mộ Tuyết suy nghĩ, sau đó gật đầu mang theo ý cười nói:
"Nghĩ không ra bất cứ chuyện gì không vui."
"Vậy là tốt rồi." Trên mặt dì Đường cũng mang theo ý cười.
"Đúng, ngươi nói mang Đinh Lương đi qua, ta cùng Lục gia tộc trưởng phu nhân nói rồi.
Bọn họ đồng ý." Dì Đường tiếp tục nói:
"Chỉ là nghe nói Lục Thiếu gia là không có thị nữ."
"Ừm." Mộ Tuyết gật đầu nói:
"Ta biết, để Đinh Lương đi qua, là để nàng chăm sóc Băng Phượng.
Vẫn luôn là Đinh Lương chăm.
Mà lại…."
Mộ Tuyết cười cười tiếp tục nói:
"Duyên phận của Đinh Lương ở tiểu trấn Thu Vân."
"Thì ra là thế." Dì Đường khẽ gật đầu, Mộ Tuyết muốn dẫn Đinh Lương đi qua, mặc dù nàng ngoài ý muốn, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.
Chỉ là nói lên điều này, nàng cũng có nghi hoặc khác:
"Vậy Nhã Nguyệt thì sao?"
"Chuyện này qua vài năm, dì Đường liền biết." Mộ Tuyết nhẹ nói.
Nói ra dễ dàng ảnh hưởng Nhã Nguyệt.
"Vậy còn Nhã Lâm?" Dì Đường lại hỏi.
Nghe được vấn đề này, Mộ Tuyết liền cười cười nói:
"Có chút lâu."
Dì Đường: "..."
Cũng tốt, có con gái ở cùng bọn họ lâu một chút, cũng coi như chuyện vui vẻ.
Hi vọng về sau có thể đừng sầu gả.
"Đúng rồi, có chuyện muốn hỏi ý kiến một chút của con." Dì Đường do dự một chút, nói:
"Gần đây cha con, bọn họ đều đang bận rộn chuyện tổ địa, nghe nói bên kia xuất hiện ý muốn rất lớn ngoài.
Đối với phụ thân ngươi không biết có có thương tổn hay không."
"Dì Đường yên tâm." Không đợi dì Đường nhiều lời, Mộ Tuyết liền lập tức trả lời:
"Không có vấn đề gì, cha lại càng không có chút tổn thương nào.
Mộ gia cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Nghe được Mộ Tuyết nói, dì Đường nhẹ nhàng thở ra.
Nàng ít hiểu biết, lại nhìn thấy Mộ Trạch động một chút ở bên trong.
Làm nàng phi thường để ý.
Do dự thật lâu mới hỏi mở miệng hỏi.