Đêm trước hôn lễ, ba thế lực lớn đi tới Lục gia (1)
"Lại nói tiếp, có rất ít tin tức về Lục Thiếu gia, hôn lễ lần này rất nhiều người là vì không bỏ được thể diện, hoặc là vì Lục gia tương đối được nên mới tới có đúng không?”h
"Đại khái đi, cũng không thể là bởi vì Lục Thiếu gia chứ? Nếu không phải là Lục gia, có người nào tới đây?"
"Ồ?" Tiếng nói đột nhiên vang lên phía sau hai người.
Vai hai người bị một cánh tay vắt lên, tiếp đó, một mái tóc màu trắng bạc nhô ra.
"Các ngươi vừa rồi nói Lục Thiếu gia như thế nào?" Lệ Thiên Xích kề vai sát cánh, khoác vai hai người, cười nói:
"Không ai tới vì Lục Thiếu gia?
Ta chính là Lục Thiếu gia mời tới.
Là ta quá yếu, hay là các ngươi quá mạnh, dẫn đến các ngươi sẽ sinh ra ý nghĩ này?"
Thanh âm vừa mới truyền ra, khí tức cuồng bạo liền xuất hiện ở chung quanh hai người này.
Khí tức Bát giai Vấn Đạo ập tới.
Trực tiếp trán áp hai người không cách nào nhúc nhích.
Trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Bọn họ không thể hiểu được người đàn ông này khủng khiếp như thế nào.
Trong lúc nhất thời ngay cả năng lực mở miệng bọn họ cũng không có, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
"Cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời không thể nói lung tung.
Lục Thiếu gia không phải là người các ngươi muốn nói thế nào thì nói, đó là thần tượng của ta.
Lại để cho ta nghe được lời nào như vậy nữa." Lệ Thiên Xích nhe răng nói:
"Ta liền mời các ngươi ăn điểm tâm.
Hiểu không?"
"Hiểu, hiểu!"
Hai người dùng toàn bộ lực lượng nói hai chữ.
Lúc này Lệ Thiên Xích mới buông tay ra, đồng thời thu hồi lực lượng khí tức.
Sau đó biến mất ở phía bên kia đường.
Mà hai người kia trực tiếp ngã xuống đất.
…
"Có hơi quá." Một bên đường khác, Hòa Vũ Diệp mở miệng nói.
"Không quá đáng, đây là ra mặt cho Thiếu Tông chủ chúng ta.
Chờ ngày nào đó bị Thiếu Tông chủ nhìn thấy, cũng dễ thể hiện lòng trung thành của ta." Lệ Thiên Xích mở miệng nói.
"Thiếu Tông chủ không có ở đây."
"Không thể bởi vì Thiếu Tông chủ không có ở đây, ta liền không nói.
Hẳn là thời khắc bảo vệ Thiếu Tông chủ, chờ đợi bị phát hiện. "
“Ta cảm thấy ngươi đang gây phiền toái cho Thiếu Tông chủ."
"Không đến mức không đến mức, có điều rất nhiều người tới, cường đại cũng không ít.
Ta đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, khi nào hai người đó đến?''
Nhiều người hơn bọn họ mới mạnh dạn lên.
Nếu không...
Livestream gọi Thiếu Tông chủ.
"Ngày mai đi, có lẽ sẽ có không ít người Ẩn Thiên Tông tham gia." Hòa Vũ Diệp mở miệng nói.
Lục gia và Ẩn Thiên Tông có không ít hợp tác.
Cho nên, Lục gia đưa thiệp mời, Ẩn Thiên tông hẳn là sẽ có không ít người tới.
"Ngươi nói xem, tham gia hôn lễ Thiếu Tông chủ là ngồi theo bàn đúng không?" Lệ Thiên Xích tò mò nói:
"Chúng ta nên ngồi ở bàn đó sao?
Căn cứ thiệp mời của Thiếu Tông chủ, là ngồi ở một bàn người mà Thiếu Tông chủ mời sao?"
"Ngươi là muốn ngồi cùng người Thiếu Tông chủ mời, hay là ngồi bàn khác?" Ma Tu Hòa Vũ Diệp mở miệng hỏi.
Vấn đề này nàng thực sự đã nghĩ đến, nhưng không có câu trả lời.
Hậu quả của việc lựa chọn sai có thể là một chút nghiêm trọng.
"Ta cảm thấy vẫn nên tự mình tìm chỗ ngồi đi, hai người ôm đùi kia đã giáo huấn xong rồi.
Vẫn là đừng đụng vào, ta lo lắng bị những người khác giáo dục." Lệ Thiên Xích sờ sờ mũi nói:
"Ta ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Người Thiếu Tông chủ mời, tuyệt đối không phải chúng ta chọc được.
Mặc dù có kẻ yếu, nhưng cường giả khẳng định không ít."
Ma tu Hòa Vũ Diệp gật đầu, sau đó nói:
"Không được, ngươi mời bọn họ ăn điểm tâm của ngươi đi."
"..."
Vậy hẳn là sẽ chết người?
Bịch bịch!
Đột nhiên một cô bé ngã xuống trước mặt họ.
"Đây không phải là tiểu nha đầu bán mì sao?
Vì sao ngươi đi ra đi vào nhiều lần như vậy, bao nhiêu người không đổ lại đổ lên người ta?” Lệ Thiên Xích có chút khiếp sợ, sau đó tiếp tục nói:
"Ngươi có phải thiên tài tuyệt thế không, hay là đang giả ngu?"
"Ngươi là bị Thiếu Tông chủ đầu độc rồi đi." Hòa Vũ Diệp đỡ tiểu nha đầu lên nói.
"Quần áo quần áo, quần áo của ca ca." Tiểu nha đầu cầm một đồng xu hướng về phía Hòa Vũ Diệp hưng phấn nói.
"Đi thôi, đưa tiểu nha đầu này trở về, hẳn có thể miễn phí thêm một phần thịt bò." Lệ Thiên Xích dẫn đường ở phía trước.
...
Trạm xe buýt tiểu trấn Thu Vân.
Một cô bé cưỡi một con chó lớn đi ra ngoài đường.
Nàng nhìn bốn phía, vẻ mặt hưng phấn.
Giống như lần đầu tiên ra ngoài vâhy.
Đây chính là đại bạch tiểu bạch, thiệp mời là sư phụ đưa cho nàng.
Đặc biệt thay mặt sư phụ đến tham dự hôn lễ.
"Hẳn là không sai, Đại Bạch chúng ta đi thôi.
Đến lúc vào ăn tối rồi. Tiểu Bạch vỗ vỗ đầu Đại Bạch nói.
Chờ Đại Bạch Tiểu Bạch đi vào.
Hứa Phương cùng vợ con cũng ra khỏi nhà ga.
"Oa, nơi này có rất nhiều người, cha, mẹ , chúng ta đi một vòng xem một chút đi?" Hứa Tiểu Hồng vui vẻ kêu lên.
Nàng rất ít khi ra ngoài, trước kia cũng không dám thêm phiền toái cho cha mẹ.
Nhưng bây giờ thì khác, bệnh của nàng đã khỏi.
Có thể tùy hứng một chút.
"Được, chỉ là trước khi trời tối, chúng ta phải đến Lục gia nói chuyện một chút.
Xem họ sắp xếp như thế nào." Hứa Phương nhìn con gái của mình, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
"Không thể quá chiều đứa nhỏ." Nghiên Như cau mày nói.
Thế giới bên ngoài lớn như vậy, nguy hiểm cũng nhiều.
Cho nên phải dạy bảo con nhỏ.
Bằng không thì, về sau sẽ phải ăn thiệt thòi.
Chỉ là một nhà ba người vẫn là đi một vòng quanh đó, dẫn đứa nhỏ đi tìm hiểu thế giới bên ngoài một chút.
Tương lai đường rất dài, không thể giữ đứa bé ở trên núi không có ai mãi được.
Nói chung vẫn nên tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Trước đây...
Bọn họ không có điều kiện.
Bây giờ... Mới có tư cách này.
Mà tất cả đều là hai người kia cho.
…
"Ha, nơi này chính là tiểu trấn Thu Vân?"
Ma tu Huyết Trần đi ra khỏi trạm xe buýt, nhìn chung quanh, có chút khinh thường nói:
"Thoạt nhìn so với Nam Thành kém hơn rất nhiều."
"Tiền bối, nơi này dù sao cũng không phải thành phố của người thường." Sơ Vũ ở bên cạnh nói, sau đó nhìn Thạch Minh bên cạnh nói:
"Tiền bối, ta cảm thấy mình vẫn không đi theo hai người thì tốt hơn."
Lúc này Nam Xuyên, Lão tổ Đạo Tông, ma tu Huyết Trần, cùng với Sơ Vũ.
Bốn người vây quanh ở giữa Thạch Minh.
Thạch Minh là khó chịu nhất.
"Mấy vị tiền bối, ta có thể một mình trốn xa một chút." Thạch Minh có chút khó có thể tin được.
Trước kia những người khác trốn hắn còn không kịp.
Đi cùng với mấy người Sơ Vũ, hắn còn định trốn xa một chút.
Không gây rắc rối cho họ.
Nhưng...
Ai có thể nghĩ đến, sau khi nhìn thấy hắn, ba vị này liền trực tiếp vây quanh.
Tất cả đều rất ngạc nhiên.
Thỉnh thoảng sẽ nói một câu: Nha, thế mà dao động Đại Đạo của ta.
Nếu không sẽ có người đứng đắn nói: cấp bậc Nhập Đạo có thể không thể chống cự.
Sau đó lại sẽ có người nói: Loại thể chất này một khi Nhập Đạo, nghe rợn cả người.
Nhưng hắn phát hiện ra rằng những người này không bị ảnh hưởng bởi xui xẻo của mình.
Hơn nữa chính mình cũng không có xui xẻo.
Người duy nhất xui xẻo, là Sơ Vũ bị kéo tới.
Mặt mũi bầm dập.
Cho nên Sơ Vũ vẫn muốn rời khỏi nơi này.
Hắn là đệ tử Bách Hoa cốc, là vú em hạng nhất Tu Chân giới.
Nhưng...
Hắn cũng sẽ đau.