Đại hôn (2)
Lục Thủy đi vào sân nhỏ của mình, nơi này có bày một chút trang sức.
Hoa hoa cỏ cỏ không có bị tổn thương.
Nhất là hoa Mộ Tuyết trồng.
Thấy vậy, Lục Thủy an tâm hơn không ít, sau đó, hắn đi vào trong phòng.
Bố cục trang trí, không có vấn đề.
Nhìn xung quanh một chút, ngoại trừ hơi đỏ, đồ vật cũng không có vấn đề.
Làm quen vị trí đồ vật một chút, xong hắn không tiếp tục kiểm tra nữa.
Về sau cũng không phải ở nơi này một mình.
Hai người sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều, cũng không có tự do như ở một người.
Có được tất có mất.
Có được Mộ Tuyết, mất đi tự do, mất đi phiền não của một người.
Đương nhiên, cũng nhận được phiền não của hai người.
Lục Thủy lấy điện thoại di động ra, vốn định chia sẻ cho Mộ Tuyết, cuối cùng lại cất đi.
‘Hay là qua đưa nàng tới xem đi.’
Trong lòng hắn nghĩ như vậy.
…
Cửa chính Lục gia.
Nhị Trưởng lão đứng từ trên cao nhìn xuống quảng trường phía dưới.
“Xác định không có vấn đề gì sao?”
Nàng tự nhiên biết có người của Tiên Đình và Thần Chúng ở phía dưới.
Chỉ là hai người kia vẫn luôn trốn tránh.
“Không có vấn đề gì, muốn xuất thủ cũng khó chạy được, phải xem các ngươi có động thủ hay không.” Cửu ngẩng đầu nhìn trời, không thèm để ý nói:
“Bọn hắn không có dũng khí, cũng không có thực lực để nháo sự.
Để Tiểu Tiểu Vi xuất thủ là được.
Một kiếm là đủ.”
Nhị Trưởng lão không nói gì, bọn nàng không có ý định động thủ.
Hôm nay là đại hôn của Lục Thủy, bọn nàng đều hy vọng có thể tiến hành bình thường.
Nếu không có ngày đại hôn, những người này có lẽ cũng không dám tới.
Sau đó, Nhị Trưởng lão nhìn về phía chân trời, nói:
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Mây trên trời bắt đầu biến mất, lại sắp xảy ra chuyện lớn.” Cửu không ngửa đầu lên nữa, cảm giác muốn sái cổ luôn rồi.
Nhị Trưởng lão cũng thu hồi ánh mắt, nàng rất là tò mò:
“Thiên Kiếp MBA tự trưởng thành thành như vậy à?
Còn có thể không độ kiếp một ngày sao?”
“Có thể nha, Thiên Kiếp MBA mặc dù không có linh trí, nhưng nó rất được.
Gặp chuyện xin phép nghỉ là rất bình thường.
Có điều đây cũng là lần đầu tiên.” Cửu mở miệng nói.
“Khi thiên kiếp mới bắt đầu xuất hiện đã có MBA rồi sao?” Nhị Trưởng lão tò mò hỏi.
“Đương nhiên là không có.” Cửu lắc đầu đáp:
“Khi Hỗn Độn mới bắt đầu, thiên kiếp đã xuất hiện.
Thế nhưng thiên kiếp lúc đó khác với thiên kiếp bây giờ, thiên kiếp u mê, người luyện khí cũng u mê.
Bọn hắn chỉ cảm thấy đi xa một chút thì sẽ xuất hiện một cửa ải.
Không vượt qua được cửa ải này thì sẽ chết.
Nhục thể tán loạn, tinh thần sụp đổ, phải bước qua được cửa ải đó mới có thể tiến vào cảnh giới mới.
Thiên kiếp khi đó là như vậy.
Cực kỳ ít người có đủ khả năng vượt qua.
Không cách nào cảm nhận, cũng không có quy luật gì.
Tàn khốc đến cùng cực.
Khi đó luyện khí tu chân, đơn giản là thập tử vô sinh.
Về sau có một vị thần ra đời, nàng không đành lòng như vậy, bắt đầu chỉnh hợp thiên kiếp, bắt đầu truyền lại thông tin về thiên kiếp.
Nhưng có rất ít người tin tưởng.
Hơn nữa, tin tức truyền lại không đủ nhanh, hiệu quả tuy có, nhưng quá kém.
Cuối cùng, vị thần này nghĩ ra một cách, để chính kiếp nạn do thiên kiếp phát ra nhắc nhở người độ kiếp.
Kiếp Nhục Thân, kiếp Tinh Thần, tất cả đều sẽ được tuyên bố ra.
Như vậy tất cả mọi người đều có thể biết được nguyên do tại sao mình lại độ kiếp.
Theo thời gian trôi qua, thiên kiếp cũng được hoàn thiện.
Thiên Kiếp MBA liền theo đó sinh ra.
Chính là như vậy.”
Nhị Trưởng lão hơi nghi hoặc nhìn Cửu:
“Vậy vị thần này là ai?”
Nghe được câu hỏi này, Cửu hưng phấn:
“Vị thần này, chính là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa sau này.”
Nàng vỗ vỗ ngực nói:
“Không sai, chính là ta.”
“Thật khó tin mà.” Nhị Trưởng lão nói thẳng:
“Ngươi vậy mà còn làm được chuyện đứng đắn.”
Cửu: “...”
“Tiểu Tiểu Đình, ngươi không đáng yêu.”
Có điều nàng cũng không để ý gì, mà chỉ nói:
“Đi thôi, Cơ Tầm tới, chúng ta đi gặp nàng một chút.
Về sau nàng sẽ hoàn toàn biến mất.
Cũng không biết nàng sẽ chết trước hay là ta sẽ chết trước.”
“Không phải hai người đều đã chết rồi sao?” Nhị Trưởng lão bước đi, không biểu cảm nói.
“Thế nhưng bây giờ ta đang sống trong lòng ngươi nha.” Cửu lơ lửng sau lưng Nhị Trưởng lão, nói.
…
Cơ Tầm đứng trên đường phố, nhìn bốn phía, cảm giác lạ lẫm không gì sánh được.
Nơi này chính là tu chân giới bây giờ sao?
Hoàn toàn không giống với thời của nàng.
“Quả thật khiến cho người ta rung động.” Cơ Tầm hơi xúc động:
“Sự trưởng thành của nhân loại luôn ly kỳ như vậy.”
Chân Linh đứng ở một bên, cũng không biết đây là lời tán dương hay có ý gì khác.
“Đại hôn của Thiếu gia các ngươi có tính là long trọng hay không?” Cơ Tầm đi trên đường, hỏi Chân Linh ở một bên.
“Không tính là long trọng, chỉ là dường như có rất nhiều cường giả tới.” Chân Linh ở một bên giải thích.
Hôn lễ của Thiếu gia bọn họ quả thật không tính là long trọng, nhưng cường giả tụ tập nhiều là thật.
Rất nhiều người là Đại Trưởng lão mời tới, Thiếu gia cũng không mời bao nhiêu.
Dù sao thì bọn nàng cũng biết rõ danh sách thiếp mời.
Mặc dù loại người như Kiếm Nhất cũng mời.
Nhưng cuối cùng tới chỉ có hai vị.
Một vị chính là người bên cạnh nàng này, vị khác chính là ma tu Chí Tôn đã tới hôm qua.
“Cường giả?” Cơ Tầm rất ngạc nhiên:
“Tu chân giới hiện tại, đạt tới cảnh giới nào thì tính là cường giả?”
“Cũng sẽ không giống như tiền bối, dựa theo những gì vãn bối biết, hẳn là Đại Đạo Thiên Thành.” Chân Linh do dự một chút, tiếp tục nói:
“Tiền bối ma tu Huyết Trần hẳn là người mạnh nhất trong số những người tới ngày hôm qua.”
“Vậy sao?” Cơ Tầm đi trên đường phố, không có hứng thú gì với những cường giả này.
“Gây gây!” Tiếng chó sủa đột ngột khiến Cơ Tầm giật mình.
Nàng quay đầu nhìn lại.
Phát hiện có một đầu Tiểu Hắc đang dạy dỗ người khác.
“Thế mà lại có thể gặp được ở chỗ này.” Cơ Tầm hơi bất ngờ, sau đó bước lên một bước.
Nàng mang theo Chân Linh biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện thì đã ở trớc mặt Cẩu Tử.
Có người đột nhiên xuất hiện khiến Cẩu Tử giật nảy mình.
Sau đó nó nhìn thấy một cô gái ngồi xổm xuống trước mặt, nhìn nó.
“Bây giờ ngươi là chó hoang, hay là chó nhà?” Cơ Tầm mở miệng hỏi.
“Đương nhiên là chó nhà, chó hoang nào có mùi chó nhà như ta chứ.” Cẩu Tử không khách khí nói:
“Cẩu gia của ta yêu ta, ta chính là cẩu tôn tử hắn yêu nhất.”
Cơ Tầm vỗ vỗ đầu Cẩu Tử, nói:
“Xem ra những năm này, ngươi sống rất tốt.”
Cẩu Tử vẻ mặt khinh thường, chẳng qua khi nó đang muốn gầm gừ một chút thì đột nhiên có một cái chân đạp về phía nó.
Rầm!
Cẩu Tử trực tiếp bị một cước đạp bay.
Sau đó, một cô bé xuất hiện trước mặt Cơ Tầm.
“Cơ Tầm, đã lâu không gặp, ngươi chết có yên ổn không?” Cửu xuất hiện trước mặt Cơ Tầm, vẻ mặt mang theo ý cười nói.
“Rất yên ổn, có lẽ là không có yên ổn bằng ngươi.” Cơ Tầm nhìn Cửu trước mặt, nở nụ cười.
Ký ức của nàng như vừa được mở ra lần nữa.
…
Chỗ quảng trường Lục gia.
Rất nhiều người đã đi tới đây.
Mấy người Lạc Phong trên người mang theo chút thương thế không thấy rõ.
“Tầng cao thật biến thái, vậy mà còn chấp nhặt với chúng ta.” Nhiếp Hạo nhỏ giọng nói.
Chỉ sợ gặp phải người tầng cao ở chỗ này.
Bọn hắn quả thật đã bị gây khó dễ.
Rất thảm, nhưng mặt ngoài nhìn không thấy.
Lạc Phong lắc đầu nói:
“Tầng cao rất nhân từ, có điều đại khái là đại hôn của Thiếu Tông chủ sắp tới.
Nếu không…
Có lẽ còn thảm hơn.”
“Chúng ta ngồi đây sao?” Nhiếp Hạo tò mò hỏi.
Bọn hắn có chỗ ngồi, nhưng thật ra muốn ngồi chỗ nào cũng được.
Vài chỗ ngồi không có chỉ định.
Tìm một vị trí ít nổi bật ngồi đi.