Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1345 - Chương 1344: Đại Hôn (3)

Chương 1344: Đại hôn (3) Chương 1344: Đại hôn (3)

Đại hôn (3)

Thạch Minh lúc này đã tới một chỗ hẻo lánh.

Người ở đây ít, không đến mức bị ảnh hưởng đi?

Thiên Ngâm tiên tử nhìn quanh bốn phía, cảm giác người tham gia hôn lễ không có khủng bố như trước đó nàng thấy.

Tu vi của rất nhiều người thật ra đều không cao.

Hơn nữa, còn có rất nhiều người bình thường.

“Nơi này có thể ngồi không?” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh bọn hắn.

Nhìn qua, là một người đàn ông trung niên.

Ma tu Thì Hạ cảm thấy mình cũng nên tới một nơi hẻo lánh.

Cảm thấy tâm gần đây hơi hoảng.

“Có thể, có thể, nhưng người ngồi gần ta sẽ dễ gặp xui xẻo.” Thạch Minh lập tức cảnh báo.

“Xui xẻo?” Ma tu Thì Hạ cười cười, nói:

“Ta có thiên phú miễn dịch, cùng với thiên phú may mắn, vấn đề không lớn.”

Ma tu Thì Hạ ngồi xuống.

Vẻ mặt tự tin.

“Chỉ cần tới gần là sẽ gặp xui xẻo sao?” Ma tu Thì Hạ rất tò mò hỏi.

“Cần chút thời gian, có điều nếu đánh ta một chút, xui xẻo sẽ tới nhanh hơn một chút.” Thạch Minh giải thích.

Ầm!

“Đắc tội rồi.”

Ma tu Thì Hạ một quyền đánh vào bụng Thạch Minh.

A!

Thạch Minh ngây cả người, Thiên Ngâm tiên tử cũng lo lắng nhìn.

“Ta không dùng Đại Đạo, chỉ dựa vào thiên phú của ta, chúng ta so tài một chút.

Nếu ta xui xẻo, ta sẽ đưa ngươi một bảo vật.

Đến, uống một chén.”

Ma tu Thì Hạ bưng chén lên, sau đó một ngụm uống sạch.

Chỉ là chén vừa mới tới gần miệng hắn, đột nhiên.

Choang!

Chén vỡ nát, nước trà trực tiếp bắn lên mặt hắn.

“A?” Ma tu Thì Hạ ngây cả người.

Hắn không cảm thấy có bất kỳ sức mạnh nào công kích.

“Tiền bối, ta nói rồi, sẽ gặp xui xẻo.” Thạch Minh ôm bụng nói.

“Ta không tin, ta có thiên phú…”

Răng rắc!

Ầm!

Ghế của ma tu Thì Hạ trực tiếp gãy, người ngã xuống đất.

Ma tu Thì Hạ ngây cả người.

Hải vực Không Minh.

Có một bóng người vặn vẹo xuất hiện từ bên trong, cuối cùng biến thành một người đàn ông trung niên.

Hắn nhìn về phía Lục gia.

Cất bước đi tới.

Hắn không có thực lực gì, chỉ là một sợi ý thức.

Muốn qua xem một chút.

Phản ứng của thiên kiếp khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Mà dị tượng trước đó đến từ Lục gia, bây giờ thiên kiếp có dị biến, hẳn cũng là do bên kia.

Có lẽ sẽ có thu hoạch.

Có người đi ra, đám người Hải Yêu tự nhiên không thể biết được.

Các nàng đang thảo luận.

Trong biển còn có một vài Hải Yêu đang phơi mình trong hàn lưu.

“Mấy người Nữ Vương đi tham gia hôn lễ không mang theo bọn ta đi.”

“Đúng vậy, Tiểu Đào cũng đi, chúng ta lại không được đi.”

“Ta cảm thấy Tiểu Đào mỗi ngày đều hô hào được người khác bật hack, thật ra chính nàng cũng bật hack.”

“A, rất muốn nhìn xem hôn lễ là như thế nào, ta chưa từng được chứng kiến.”

“Nếu có thể cầu nguyện thành thì tốt, ta muốn nhìn thấy Nữ Vương các nàng tham gia hôn lễ.”

“Suy nghĩ nhiều rồi, ngươi cầu nguyện với ai? Ai đáp ứng cho ngươi?”

Soạt!

Lời này của Hải Yêu vừa dứt, bất chợt, một vệt sáng từ trên cao lọt vào biển sâu.

Tiếp đó, nhóm người Hải Yêu trực tiếp nhận được một tin tức.

Nguyện vọng được đáp ứng.

Xem hôn lễ phát sóng trực tiếp.

“Cái này… có chuyện gì vậy?”

Nhưng rất nhanh sau đó các nàng liền thấy một chùm sáng đang chậm rãi kéo dài ra.

Tựa như đang tạo thành một cầu thang.

Trên cầu thang có thảm đỏ phủ lên.

Ở vị trí trung tâm cầu thang là một cánh cửa không gian thật lớn.

Ngẫu nhiên còn có thể thấy một vài người.

“Trời ạ! Đây là có chuyện gì?”

“Ta cũng không biết, nhưng giống như chúng ta đang nhìn thấy hôn lễ vậy.”

Giờ phút này, tất cả Hải Yêu đều lao tới.

Một cái bóng khổng lồ từ xa cũng chạy về phía bên này.

“Là Côn, mau tới đây, để chúng ta ngồi lên người ngươi.”

“Tới, tới, xem ti vi.”

Côn cũng nhận được tin tức, nhưng nó có chút sợ mấy Hải Yêu này.

Nếu các nàng không có ý định ra tay với nó, nó liền không sợ, sau đó vui vẻ vẫy đuôi, bơi đi.

Lam Dạ Quốc.

Tiểu Điệp nhìn lên bầu trời, nói:

“Tiểu Hổ ca, nghe nói hôm nay là ngày Vương thành thân, mặc dù muốn đi, thế nhưng nghe nói là ở xa thật xa.”

“Đúng vậy, Quốc sư nói đường quá xa, những người như chúng ta không đi được. Chúng ta trưởng thành rồi có lẽ có thể đi được.” Tiểu Hổ cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Vương kết hôn, có ai không muốn đi xem?

“Nếu như có thể nhìn thấy thì thật tốt, trên trời không biết có thể nghe thấy lời của chúng ta hay không.

Nếu như có thể, không biết có thể đáp ứng chúng ta hay không.” Tiểu Điệp vẻ mặt chờ mong.

“Được rồi, ăn cơm đi, loại chuyện này là không thể nào.” Một người phụ nữ đi tới, nói.

Nhưng ngay khi nàng vừa dứt lời.

Một vệt sáng phóng từ phía chân trời tới.

Ánh sáng chiếu xuống, kéo dài, giống như một quyển tranh vẽ mở ra.

Giờ phút này, trong đầu tất cả người Lam Dạ Quốc như nghe được một giọng nói, Thượng Thương đáp ứng, phát sóng trực tiếp hôn lễ.

Người phụ nữ bên cạnh Tiểu Điệp ngây cả người, đồ vật trong tay đều rớt xuống đất.

Cái này…

Thượng Thương Thùy Liên.

“A!”

“Thật tốt quá!”

Tiểu Hồ và Tiểu Điệp không hiểu, nhưng chính là rất vui vẻ.

Bởi vì có thể nhìn thấy hôn lễ của Vương.

— —

“Tốt, sắp lên đường rồi, thật sự muốn đi một mình sao?”

Trong phòng Lục Thủy, Đông Phương Lê Âm ngắm Lục Thủy đã mặc xong quần áo một chút, hỏi.

Quả thật không có bất cứ vấn đề gì.

Trên cánh tay còn buộc một đầu dây đỏ.

Đông Phương Lê Âm nhìn qua, tay nghề rất tốt.

Không ảnh hưởng tới bộ đồ mới nàng chuẩn bị thì nàng cũng không thèm để ý.

Con trai đã trưởng thành, cũng không nghe lời mẹ nữa.

Nghĩ tới đây, Đông Phương Lê Âm vẻ mặt hụt hẫng ngồi một bên.

“Ai, con trai đã trưởng thành rồi.” Đông Phương Lê Âm thở dài.

Lục Thủy nhất thời không biết nên an ủi mẹ hắn thế nào, có điều cảm thấy vẫn nên nói vài lời hữu ích.

“Như vậy cũng không cần ghen với em gái, con gái chúng ta xót, cũng là lẽ tự nhiên.” Đông Phương Lê Âm sờ lên bụng của mình, lại có chút vui mừng.

Lục Thủy: “...”

Là lỗi của hắn, thế mà lại cảm thấy mẹ đang khổ sở.

Lục Lai Sự thích gây chuyện như vậy, mẹ và lão cha thế mà không trách cứ nàng.

Xem ra chỉ có kẻ làm anh trai là hắn này dạy dỗ.

“Mẹ, đi đón có cần phải chú ý gì không?” Lục Thủy hỏi thẳng.

Đông Phương Lê Âm nghĩ nghĩ, sau đó nhìn Mộc Cận ở một bên, nói:

“Hỏi mợ con đi, mợ con biết nhiều.”

Đông Phương Lê Âm khi đó hình như không cần chú ý cái gì.

Mộc Cận suy nghĩ một chút, rồi nói:

“Cũng không cần để ý gì, đừng có ngã sấp mặt là được.

Cũng đừng để Tiểu Tuyết xấu hổ.

Nhớ phải nắm tay nàng.”

Lục Thủy nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu.

Đại khái hiểu rõ, lần đầu tiên đi đón dâu, hắn không có kinh nghiệm.

Mặc dù đã là lần thứ hai kết hôn.

“Vậy con xuất phát đây.” Lục Thủy nhìn mẹ và mợ, nói.

Sau đó đi ra ngoài.

Hắn vừa đi ra khỏi phòng.

Mây trên trời cuồn cuộn kéo tới.

Giờ phút này, tường vân bảy màu từ trên trời giáng xuống.

Trực tiếp rơi xuống trước mặt Lục Thủy.

Lục Thủy: “...”

Hai người Đông Phương Lê Âm đi ra theo, thấy vậy cũng kinh ngạc.

Đông Phương Lê Âm nhìn bụng của mình một chút, Mộc Cận cũng nhìn một chút.

Các nàng cũng hoài nghi là do em gái của Lục Thủy.

Lục Thủy cũng không để ý, hắn một bước giẫm lên trên tường vân bảy màu.

Giờ phút này, tường vân bảy màu bắt đầu kéo dài ra phía ngoài.

Lục Thủy bước đi, tường vân cũng theo đó rút lại.

Dùng tốc độ cực nhanh biến mất khỏi sân nhỏ.

Giờ phút này, giữa thiên địa tựa như vang lên Đại Đạo Phạn Âm.

Âm thanh này như xoay quanh Lục Thủy, kiểu phô trương này có hơi khác với lần trước.

“Con gái của ngươi còn có uy năng cỡ này sao?”

Mộc Cận nhìn bụng của Đông Phương Lê Âm, tò mò nói.

Con gái nàng không có uy năng cỡ này.

Đông Phương Lê Âm nhún vai.

Không biết nha.

Con gái không có thương lượng với người làm mẹ là nàng ngày.

Bình Luận (0)
Comment