Đại hôn (4)
Một đám đã chờ ở quảng trường cả đêm.
Lúc này nhìn về phía chân trời, dường như nhìn thấy có đám mây rơi xuống.
Nhưng rất nhanh sau đó bọn hắn lại không thấy gì nữa.
Mà, tường vân bảy màu từ phía Lục gia đi tới.
Đại Đạo Phạn Âm theo đó vang lên, tất cả yên tĩnh lắng nghe, không rõ có chuyện gì.
“Đây là tường vân và đạo uẩn sao?” Người ở phía dưới nghi hoặc nói.
Tại sao lại xuất hiện cái này?
Một giây sau, bọn hắn nhìn thấy ở phía cuối tường vân có một bóng người đi tới.
Hắn di chuyển đến đâu, tường vân liền rút lại đến đấy.
Chỉ vài phút sau, bọn hắn đã nhìn thấy người kia đứng trước cửa không gian.
Là Thiếu gia Lục gia.
Lục Thủy.
Từng người kinh ngạc nhìn một màn này.
Tường vân bảy màu kia là thứ bọn hắn không thể nào hiểu được.
Lục Thủy đứng trước cửa không gian, nhìn một cái, lại nhấc chân lên, từng bước đi vào bên trong.
Cuối cùng đã tới ngày này.
Về những người ngồi dưới quảng trường, hắn không để ý.
Hắn bây giờ chỉ muốn đi đón Mộ Tuyết.
Sau đó, lục Thủy cất bước đi vào, biến mất trong cửa không gian.
Mà người ngồi dưới quan sát đều có chút sững sờ.
Trong nháy mắt vừa rồi, không biết vì sao, bọn hắn thế mà không dám mở miệng bàn tán.
Hơn nữa, nhìn dáng người kia, bọn hắn cũng nghi ngờ, người này thật sự là người được gọi là Thiếu gia phế vật của Lục gia sao?
Mà người kinh ngạc nhất chính là cường giả của tam đại thế lực.
Bọn hắn có chút xem không hiểu.
Lục Thủy so với những gì bọn hắn biết có chút không giống lắm.
Hơn nữa, bước tiến của hắn, động tác của hắn đều phối hợp với tường vân xung quanh.
Đây quả thật là mặt mũi mà đứa con thứ hai cho anh trai của nó.
“Khí chất cũng không tệ.” Lục Cổ ở phía xa quan sát.
Đông Phương Dạ Minh bên cạnh cười nói.
“So với ngươi còn có tiền đồ hơn.
Hơn nữa, tường vân bảy màu vừa rồi là có chuyện gì xảy ra?
Không phải là con gái ngươi còn chưa ra đời đã bắt đầu đối tốt với anh trai nó vậy rồi chứ?”
Lục Cổ sao mà biết được?
Mà ở chỗ người bình thường phía dưới, một người phụ nữ câm điếc liên tục lay lay chồng mình bên cạnh.
Giống như đang nhắc nhở.
“Ta nhìn thấy, ta cũng không nghĩ tới lại là hắn.
Như vậy vợ của hắn hẳn là vị Tiểu thư kia.
Ta cảm thấy chúng ta sở dĩ có thể đến, hẳn là liên quan tới hai người họ.” Ông chủ tiểu điếm nói.
Bà chủ câm điếc cũng gật đầu.
Nàng thật không nghĩ tới, hôn lễ mình tham gia thế mà lại là hôn lễ của hai người đó.
…
Mộ gia.
Mộ Tuyết mặc trang phục màu hồng, ngồi ngay ngắn trên giường.
Mấy người Trà Trà đều đã đi ra ngoài.
Bởi vì các nàng bên ngoài xảy ra biến hóa.
Mấy người dì Đường cũng khiếp sợ nhìn lên bầu trời.
Lúc này, trên bầu trời, tường vân bảy màu rơi xuống, trực tiếp vây quanh toàn bộ Mộ gia.
Cái này khiến toàn bộ Mộ gia kinh ngạc.
Bọn hắn có chút không hiểu nổi, Mộ Tuyết xuất giá mà thôi, vì sao lại dẫn động tường vân tới?
Dì Đường ít nhiều cũng có thể hiểu được một chút, nhưng lại có cảm giác không đúng lắm.
Mà người chuẩn bị gả con gái là Mộ Trạch, vẻ mặt không biểu cảm.
Giống như không hề kinh ngạc chút nào.
Cổng không gian ở ngoài viện của Mộ Tuyết, cũng là nơi có tường vân dày đặc nhất.
Trong lúc mấy người Đông Phương Trà Trà đang kinh ngạc.
Tường vân kéo tới.
Từ cổng không gian hướng lên không trung, toàn bộ tường vân hội tụ lại.
Chỉ trong chớp mắt, một cầu thang kéo dài từ trong cổng không gian ra, kéo thẳng tới cửa viện của Mộ Tuyết.
Giờ phút này, một bóng người đi từ trong cổng không gian ra, chân đạp tường vân, từng bước đi tới, hướng về phía gian phòng của Mộ Tuyết.
“Là anh rể tới đón Mộ Tuyết tỷ tỷ sao?” Nhã Nguyệt chấn kinh.
Anh rể chân đạp tường vân bảy màu tới đón tỷ tỷ?
Oa!
Về sau nàng lấy chồng…
Đương nhiên sẽ không gây khó dễ cho chồng.
Nàng không giống với Mộ Tuyết tỷ tỷ.
Giờ phút này, Lục Thủy chân đạp tường vân bảy màu, đi vào trong sân, hắn cúi người đi lễ phía cha vợ.
“Mộ Tuyết ở bên trong, đi thôi.” Dì Đường nói với Lục Thủy, ngừng một chút, nàng lại nói:
“Nhớ đối tốt với Mộ Tuyết.”
“Dì Đường yên tâm.” Lục Thủy nhìn về phía cha vợ.
Cha vợ không nói gì.
“Biểu đệ Lục…” Đông Phương Tra Tra vội che miệng lại, sau đó khẽ nói:
“Chị dâu đang sốt ruột chờ.”
“Đúng vậy anh rể, tỷ tỷ đang sốt ruột chờ.” Nhã Nguyệt nói theo.
“Ta cho hai người đồ ăn vật giấu được, cho này.” Nhã Lâm lập tức đưa ra hai thứ trái cây nhỏ cho Lục Thủy.
Lục Thủy nhận lấy.
Sau đó cất bước đi vào trong phòng.
Lục Thủy đi vào trong phòng của Mộ Tuyết, lập tức thấy được căn phòng Mộ Tuyết tự tay bố trí.
Rất dễ chịu.
Không có đỏ như phòng của hắn.
Sau đó hắn nhìn thấy Mộ Tuyết ngồi trên giường, đang nhìn hắn.
Mộ Tuyết một thân hồng trang, ngồi ngay ngắn ở đó, trên đầu cũng không có gì ngoài trâm cài tóc màu tím hắn tặng.
Chỉ là kiểu tóc vẫn tương đối phức tạp.
Nàng đẹp đến mức khiến cho Lục Thủy bất động, trong mắt hắn không có gì khác, chỉ có Mộ Tuyết đang ngồi ngay ngắn bên mép giường kia.
Một lát sau, Lục Thủy mới hoàn hồn, đi tới trước mặt Mộ Tuyết, sau đó duỗi ra hai tay, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt, nói:
“Mộ Tiểu thư, ta tới đón nàng.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, sau đó duỗi tay đưa ra trước mặt.
Chậm rãi đặt tay mình vào trong tay Lục Thủy.
Giờ phút này, Lục Thủy kéo Mộ Tuyết dậy.
Tường vân bảy màu tràn vào.
Nó tiếp tục nâng lấy Lục Thủy và Mộ Tuyết, đi ra phía bên ngoài.
Hào quang vạn trượng, tường vân kéo dài.
Giờ phút này, toàn bộ Mộ gia đều bị hào quang, bị tường vân bao trùm.
Thiên địa xung quanh như đang tung hô, đang ăn mừng.
Tất cả mọi người ở Mộ gia đều kinh ngạc nhìn thiên địa biến hóa.
Bọn họ từ đầu tới cuối đều không thể nào hiểu được vì sao lại thành ra như vậy.
Mộ Tuyết thành hôn, chỉ là một người bình thường thành hôn, sao lại có thể khiến thiên địa cộng minh được?
Từng hàng hào quang chiếu xuống, tường vân đáp xuống phụ trợ đôi phu thê.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy đôi phu thê tay nắm tay, chân giẫm lên tường vân, đón hào quang, từng bước đi về phía cánh cổng không gian.
Khiến cho người ta rung động.
“Oa!”
Đông Phương Trà Trà nhìn lên bầu trời, kinh ngạc kêu lên:
“Cái này nếu như sợ độ cao thì sẽ không thành hôn được rồi.”
Nhã Nguyệt: “...”
Nàng còn tưởng rằng Trà Trà tỷ tỷ sẽ nói là lãng mạn.
“Nhã Nguyệt, ngươi có sợ độ cao không?” Đông Phương Trà Trà hỏi Nhã Nguyệt.
“Không sợ độ cao.” Nhã Nguyệt lập tức trả lời.
“Trả lời nhanh như vậy, Nhã Nguyệt cũng nghĩ tới chuyện lập gia đình sao?” Đông Phương Trà Trà cười nói.
“Mới không có đâu.” Nhã Nguyệt quay đầu.
Dì Đường nhìn một màn này, không nói gì.
Nhã Nguyệt chắc chắn sẽ kết hôn sớm.
Nàng cũng không quá để ý.
“Đúng rồi, chị dâu bị đón đi rồi, chúng ta cũng qua được rồi.” Đông Phương Trà Trà nhanh nhẹn nói.
Các nàng cũng muốn tham gia hôn lễ.
Nếu không thì ăn cái gì?
Hơn nữa, khả năng là đón dâu rồi mới bắt đầu cử hành hôn lễ.
“Cổng không gian ở chỗ này.” Dì Đường lập tức mang người đi tới cổng không gian.
Chỉ trong nháy mắt, các nàng đã tới quảng trường Lục gia.
Tất cả mọi người cũng đã đi sang.
Lúc này, các nàng có thể nhìn thấy cánh cửa không gian cực lớn ở vị trí trung tâm cầu thang.
“Còn tốt còn tốt, cửa của bọn họ tương đối lớn, muốn đi qua cũng mất thời gian hơn.” Đông Phương Trà Trà nhẹ nhàng thở ra.
Hương Dụ đi theo phía sau, cũng không biết Trà Trà Tiểu thư nói có đúng hay không.
Nhưng các nàng quả thật tới sớm hơn một bước.
Có điều nhìn từ bên này lên có vẻ như rất bình thường.
Ngay lúc Hương Dụ đang cảm thấy không có gì quá đặc biệt.
Ánh sáng bảy màu từ trên cao chiếu xuống, một đạo tường vân theo đó rơi xuống.
Ầm ầm!
Âm thanh vô hình từ trên cao vang xuống, tường vân bị phá vỡ, chia ra thành từng phần nhỏ đi tới trước cửa không gian.
Nhìn giống như mấy bóng người đứng yên.
Những bóng người này cúi thấp xuống, khom người.
Ánh sáng theo đó vẩy xuống trên tấm thảm đỏ.
Giống như đang chào đón hoan nghênh người đi ra từ cổng không gian.
Những người ở đây chứng kiến cảnh này đều chấn kinh.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải chỉ là nghênh đón tân nương thôi sao?
Tại sao lại như vậy.
Kể cả là vợ chồng Lục Cổ cũng có chút khó mà tin nổi, thật sự là do con gái mình mà ra sao?
Hơn nữa, ngay lúc này, từ cổng không gian bắt đầu có bóng người xuất hiện.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cổng không gian.
Bất kể là ở hiện trường, hay là ở chỗ Hải Yêu, hay ở Lam Dạ Quốc, tất cả đều nhìn về phía cổng không gian.
Người ở bên trong đang đi ra.
Một giây sau, Lục Thủy dẫn đầu xuất hiện, một tay của hắn vẫn ở trong cánh cửa không gian.
Sau khi bước ra, hắn quay đầu nhìn lại, từng chút một dẫn Mộ Tuyết từ cổng không gian đi ra.
Khi Mộ Tuyết vừa bước ra, những bóng người xung quanh từ tường vân ngưng tụ thành đồng loạt cúi người quỳ lạy.
Ầm ầm!
Trên bầu trời, tường vân hội tụ, kiếp vân kéo tới.
Ngay lúc đó, thiên địa phạn âm vang lên.
Tất cả mọi người đều khó tin nhìn cảnh trước mắt, những người không đến dự hôn lễ cũng mờ mịt luống cuống.
Bởi vì, trong đầu toàn bộ người ở tu chân giới đều vang lên một câu như vậy:
Khắp chốn mừng vui.