Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1347 - Chương 1346: Đêm Hoa Chúc (1)

Chương 1346: Đêm hoa chúc (1) Chương 1346: Đêm hoa chúc (1)

Đêm hoa chúc (1)

Khắp chốn vui mừng.

Âm thanh này phảng phất như là âm thanh của thế giới, khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.

Người tham dự hôn lễ nhìn Lục Thủy và đạo lữ của hắn, trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Âm thanh khi nãy không phải đến vì bọn họ đó chứ?

Ngày thành hôn của bọn họ được cả thế giới chúc phúc?

Có thật không vậy?

Có rất nhiều người không dám tin.

Người ở bên ngoài Thu Vân Trấn càng không hiểu.

“Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Đúng vậy.

Ban đầu thì có thiên kiếp nghỉ ngơi một ngày, bây giờ lại tới khắp chốn vui mừng, các ngươi có biết thanh âm này phát ra từ đâu không?”

“Cảm giác nó tới từ Thiên Địa Đại Đạo, là âm thanh của thế giới, có phải rất hoang đường hay không?”

“Mặc kệ nó có hoang đường hay không, ai có thể nói cho ta biết hôm nay rốt cuộc là ngày gì được không?”

“Đúng rồi, ngày gì vậy? Người của Tiên Đình cũng nghỉ ngày hôm nay, bọn họ có thể sẽ biết.”

“Cho nên, hôm nay Tu Chân Giới đúng thật là đã diễn ra một sự kiện gì đó đủ sức dẫn động toàn thế giới ư?”

“Trời ạ, tu vi của chúng ta quá yếu, không phát hiện được gì cả, thế lực đỉnh cấp phát giác được không nhỉ? Các ngươi có người quen nào không? Đi hỏi thử xem.”

Đừng nói là người qua đường, ngay cả thế lực nhất lưu, thế lực đỉnh cấp cũng hoàn toàn không biết hôm nay rốt cuộc là ngày gì.

Hoặc có thể nói là, bọn họ căn bản không biết rốt cuộc thì chuyện gì đã dẫn động tới sự biến hóa của thiên địa.

Ít nhất thì trong nhận thức của bọn họ, không có việc gì có thể khiến cho thiên địa phải xuất hiện sự thay đổi như này cả.

Người của Kiếm Nhất Phong và Đạo Tông tra xét điển tích cả một đêm, nhưng bọn họ cũng không tra ra được bất kỳ ghi chép nào có liên quan tới chuyện này cả.

Không có.

Chuyện này là lần đầu tiên của thế giới.

Thiên kiếp, tiếng thông cáo của thế giới.

Chưa từng có.

Thiên Đạo vô tình, nhưng mà bây giờ Thiên Đạo lại mở miệng nói chuyện.

Việc này khiến cho bọn họ có chút khủng hoảng.

Còn sắc mặt của Tam Đại Thế Lực lại vô cùng khó coi.

Thanh thế quá lớn.

Loại biến hóa này đối với bọn họ mà nói, là chuyện tốt cũng là chuyện xấu.

Thái Nhất Tiên Quân nhìn lên bầu trời rồi nói:

“Xem ra bọn họ nói không sai, hôm nay đúng thật là có thể sẽ có tường vân.

Thế nhưng…

Thiên kiếp, lời chúc mừng của thế giới, có phải mặt mũi quá cao rồi hay không?”

“Đứa con thứ hai của Lục gia đặc biệt tới mức này ư?”

Tử Vi Tiên Quân cảm thấy vô cùng khó tin.

Tồn tại này có thể khiến cho thế giới phải đưa ra thông báo luôn ư.

Đây là cấp bậc gì vậy?

Khó trách, khó trách Tiên Đình Vận bị đánh gãy, Khổ Hải khô cạn, hoàng hôn của Chư Thần.

Sự khủng bố của nhân vật này hoàn toàn vượt xa nhóm người Đế Tôn.

Hiện tại người đó còn chưa được sinh ra, một khi người đó được sinh ra và lớn lên.

Sẽ có thể khủng khiếp tới mức nào cơ chứ?

Thiên Địa cộng chủ sao?

“Không biết có quan hệ nhất định gì với Lưu Hỏa kia không.”

Thái nhất Tiên Quân cảm thấy, nếu xét về uy năng, thì vị Thiếu tông chủ của Ẩn Thiên Tông - Lưu Hỏa cũng không hề kém cạnh chút nào cả.

“Điều đáng ăn mừng chính là, hiện tại Chiến Thần vẫn không xảy ra chuyện gì cả. Chờ tới khi hắn trở về, chúng ta có lẽ sẽ biết thêm được một chút thông tin.”

Tử Vi Tiên Quân nói.

Bọn họ đương nhiên là không đi quan sát Lục gia.

Đưa ánh mắt qua đó sẽ rất dễ xảy ra chuyện.

Quá mạo hiểm.

Trong Băng Xuyên Hồ Bạc.

Băng Hải Nữ Thần nhìn về phía chân trời.

“Hôm nay khắp chốn vui mừng, bởi vì hôm nay là ngày thành hôn của Lục Thủy ư?

Là do đứa con thứ hai, hay là do một lý do nào đó khác?”

Băng Hải Nữ Thần rơi vào trầm tư, nàng có hơi sợ hãi.

Nếu như là do đứa con thứ hai thì tất cả đều dễ nói.

Nhưng mà, nếu như không phải…

Tai họa sắp tới rồi.

Bọn họ không còn khả năng nào khác nữa.

Nàng thậm chí còn không dám suy nghĩ nhiều về chuyện này, không đi qua đó xem khả năng bị bọn họ phủ định.

Lam Dạ Quốc.

Rất nhiều người nghe được âm thanh này.

“Âm thanh vừa nãy có phải là đang chúc mừng cho Vương hay không?”

“Khắp chốn vui mừng, chắc chắn là đang chúc mừng cho Vương rồi.”

“A!!!

“Các ngươi nhìn kìa, các ngươi nhìn kìa, Vương và Vương hậu đang nắm tay nhau, còn đeo món quà mà chúng ta tặng nữa.”

Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, trong lòng mọi người đều vô cùng vui vẻ và thỏa mãn.

Sự cố gắng trong suốt thời gian qua của bọn họ không uổng phí rồi.

Bọn họ vốn nghĩ rằng Vương có thể nhận lấy tấm lòng này là đủ lắm rồi.

Không nghĩ tới Vương và Vương hậu còn đeo chúng nó nữa.

Đây là vinh hạnh của bọn họ.

“Tốt quá, tốt quá!”

Những đứa nhóc đi thu thập Lam Dạ Thảo không ngừng reo hò.

Việc này cũng có công lao của bọn chúng đó.

“Ta hái nhiều hơn.”

“Chất lượng của ta tốt hơn, chất lượng của các ngươi đều không tốt.”

“Ta trèo tới chỗ nguy hiểm nhất để hái, nếu không thì đã không đủ rồi.”

“Là ta, là ta.”

Lúc này, một vài cường giả ngồi ở trong núi của Lục gia rơi vào trầm tư.

Hồng Tố đi theo bên cạnh Ngưng Hạ cũng không khỏi kinh ngạc.

Quả nhiên là có chuyện lớn xảy ra.

Lời của lão tổ nói là sự thật, nhưng mà tại sao lại như thế?

Lúc này, trên bầu trời xuất hiện tường vân.

Ầm ầm!

Kiếp vân cũng theo đó mà tới.

Nhưng mà, kiếp vân lại trốn ở phía sau tường bân, nó ở một nơi cực cao, không hề xuất hiện ở trong tầm mắt của nhân loại.

Có điều, loại khí tức đặc biệt kia không thể nào che giấu đi được.

“Thất thải tường vân, thiên kiếp kiếp vân, tại sao chúng nó lại đồng thời xuất hiện ở đây?”

Rất nhiều người tỏ vẻ nghi hoặc.

“Không phải thiên kiếp nghỉ một ngày à? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?”

Rất nhanh sau đó, bọn họ lại nghĩ tới một loại khả năng khác.

Hôm nay thiên kiếp muốn nghỉ ngơi không phải là vì tới tham dự hôn lễ đó chứ?

Tuy loại khả năng này có tính khả thi rất cao, nhưng mà khó mà khiến cho người khác tin được.

Chỉ là hôn lễ của Lục thiếu gia mà thôi, có tư cách gì khiến cho thiên khiếp phải giáng lâm chứ?

Vù!

Thiên địa truyền tới âm thanh, âm thanh này rất khó hiểu, nhưng mà khi nghe thấy lại làm cho người ra sinh ra cảm giác yên tĩnh.

Giống như Phạn âm Đại Đạo vậy, giống như tiếng trời.

Âm thanh vờn quanh xung quanh thềm đá.

Sự biến hóa này khiến cho tất cả mọi người đều biết một chuyện, hôn lễ hôm nay rất đặc biệt, hoàn toàn không phải là một hôn lễ bình thường.

Còn vì sao nó lại đặc biệt, thì không ai biết cả, cũng không ai hiểu được.

Hay có thể nói là, phần lớn mọi người đều không thể hiểu được.

Chỉ có một số ít người biết được nguyên nhân.

Ngưng Hạ quan sát hết thảy, nàng biết.

Nhị trưởng lão nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết, nàng là người biết rõ nhất.

Cơ Tầm nhìn Lục Thủy, nói khẽ:

“Là hắn sao?”

Câu hỏi của nàng khiến cho Nhị trưởng lão có chút nghi hoặc, Cửu lập tức nói:

“Hắn nói, mặc kệ có phải là hắn hay không, vấn đề đó không hề quan trọng.

Hắn tới, thì dù cho không phải là hắn, thì cũng là hắn.

Không ai có thể vượt qua được hắn, hắn có thể thay thế hết tất cả.

Đây chính là hắn.

Người mạnh nhất ở đây trong tương lai, không có người thứ hai, không có ai có thể sánh vai được với hắn cả.”

“Thật khó tin.”

Cơ Tầm nói.

“Nhưng mà hắn chính là như thế.”

Cửu vừa cười vừa nói, sau đó nàng chọc chọc vào gương mặt của Nhị trưởng lão rồi nói:

“Giống như Tiểu Tiểu Đình vậy, người đáng yêu nhất thế giới này.”

“Đúng là rất đáng yêu.”

Cơ Tầm xoa xoa đầu của Nhị trưởng lão rồi nói.

Nhị trưởng lão không tránh.

Người chết lớn nhất.

Bình Luận (0)
Comment