Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1348 - Chương 1347: Đêm Hoa Chúc (2)

Chương 1347: Đêm hoa chúc (2) Chương 1347: Đêm hoa chúc (2)

Đêm hoa chúc (2)

Lúc này, Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết.

Hắn không hề quan tâm tới việc âm thanh của trời vang lên, hay là việc tường vân cúi người quỳ lạy.

Hắn muốn nắm tay của Mộ Tuyết đi tới bậc thang ở trung tâm.

Lục Thủy quay người, sau khi Mộ Tuyết đi tới bên cạnh hắn, bọn họ cùng nhau cất bước đi về phía trước.

Đi từng bước chậm rãi.

Bóng dáng của tường vân ở xung quanh càng thêm cung kính.

Khi bọn họ đi tới trung tâm, định bước tiếp lên bậc thang tiếp theo, tất cả bắt đầu thay đổi.

Những con người vốn dĩ đang an tĩnh ngồi cũng ý thức được gì đó mà đứng lên.

Âm thanh của trời được truyền tới từ thiên địa, trực tiếp dẫn động tất cả mọi người, thậm chí còn dẫn động cả thất thải tường vân, thiên kiếp kiếp vân.

Lục Thủy và Mộ Tuyết đi lên bậc thang thứ nhất, tường vân và kiếp vân ở trên trời như một tia chớp rơi xuống xung quanh hai người bọn họ.

Hai thân ảnh đứng ở hai bên trái phải phía trước Lục Thủy và Mộ Tuyết.

Lúc hai người Lục Thủy sắp đi ngang qua, hai người kia liền quỳ một chân xuống, dường như đang cung nghênh Chủ Thượng.

Sau đó, có vô số tia sấm rơi xuống, mỗi một đạo đều hóa thành một thân ảnh, xuất hiện chỉnh tề ở mỗi một bậc thang.

Bọn họ đứng thẳng tắp, chờ tới khi Lục Thủy chuẩn bị đi ngang thì lập tức quỳ xuống, cung nghênh người đi tới.

Thiên Kiếp Chi Lực hoàn toàn không có ý định công kích bất kỳ ai, hay bất kỳ thứ gì cả.

Nó chỉ xuất hiện ở bậc thang và cung kính quỳ lạy mà thôi.

Giống như đang mở đường vậy.

Bảo đảm rằng sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn nào cả, bảo đảm rằng sẽ không có bất kỳ ai đến quấy rầy.

Thiên Phạt đứng ở phía chân trời, khí tức vô tận như ẩn như hiện ở thiên không.

Giống như là một hộ vệ, một Thần Thú hộ vệ.

Những người quan sát hết một màn này đều ngẩn ra.

Thứ rơi xuống là gì thế?

Là thiên kiếp, là tường vân.

Đừng nói tới tường vân, nói về thiên kiếp đi.

Thiên kiếp là cái gì?

Là kiếp nạn ở trong thiên địa, là cội nguồn của tất cả những sự đáng sợ, là sự kinh khủng mà tất cả mọi người đều không muốn đối mặt.

Nhưng mà, hôm nay thì sao?

Rõ ràng chỉ là ngày thành hôn của hai người rất bình thường.

Vậy mà thiên kiếp lại nghỉ ngơi, rồi thiên kiếp đang nghỉ ngơi ấy lại xuất hiện ở trong hôn lễ, thân ảnh của bọn họ rơi xuống, mở đường cho bọn họ, thủ hộ cho bọn họ.

Còn trực tiếp quỳ lạy trên mặt đất.

Đây mà là thiên kiếp sao?

Ban đầu bọn họ chỉ cảm thấy hôn lễ này có chút không đúng mà thôi, không ngờ tới nó sẽ không đúng tới mức như thế này.

Mấy người Lục Cổ mở to hai mắt, cảm giác không đúng cho lắm.

Đây thực sự là sức mạnh của con gái bọn họ ư?

Nhưng mà, tại sao nghịch tử kia lại có thể thong long được như vậy?

Dường như là đã nhìn quen những việc này rồi.

Nhưng bọn họ có nghĩ thế nào cũng không tìm ra được nguyên nhân.

Chẳng lẽ đây là do con gái của bọn họ chỉ điểm?

Nhưng mà con gái vẫn chưa ra đời, không thể đặc biệt được tới mức này đúng không?

Cả đám người ở phía dưới đều xem đến ngây ngẩn cả người.

Mấy người Hoa Quý cũng kinh ngạc tới mức không khép được miệng.

Vợ chồng Miêu Đồng cũng cảm thấy chuyện này vô cùng kinh khủng.

Kiều Vô Tinh quan sát quá trình diễn ra hôn lễ của Lục Thủy xong không khỏi hoài nghi nhân sinh.

Đây là hôn lễ có cấp bậc gì thế này?

Tường vân kéo tới, thiên kiếp cũng tới luôn, vậy mà lại chỉ vì cung nghênh mà thôi.

Rốt cuộc thì Lục gia khủng khiếp tới mức nào cơ chứ?

“Thiếu tông chủ kinh khủng.”

Mấy người Nhạc Phong lại một lần nữa thay đổi cái nhìn về Thiếu tông chủ, hắn không phải là tồn tại mà người có thể sánh bằng được.

Ở nơi này có người có thể sánh vai với Thiếu tông chủ sao?

Lão tổ Đạo Tông, Kiếm Nhất Phong Nam Xuyên, lão tổ Trùng Cốc, tất cả đều cảm thấy vô cùng khó tin.

Mặc dù Tiên Sơn Thiên Cơ Lâu Vũ không ở đây, nhưng mà cũng cách đó không quá xa.

Bọn họ truyền âm tới hỏi.

Đương nhiên đáp án mà bọn họ nhận được là không dám nhìn, không dám nói.

Ai nấy đều khiếp sợ, rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra ở Lục gia thế?

Mấy người Đường di cũng không ngoại lệ, các nàng đều xem không hiểu.

Đây là mặt mũi của Tử Y Thần Nữ ư?

Hay là Lục thiếu gia?

Hay là Lục gia?

Tuy nàng không hiểu, nhưng mà nàng biết rằng đây là một chuyện tốt.

Trong lúc đó, Lục Thủy và Mộ Tuyết đã đi đến bậc thang trên cùng.

Lúc này, Kỳ Khê bưng một cái mâm tới, là mâm cẩm tú.

Trên mâm có một mũ phượng tương đối đơn giản.

Thứ này dành cho Mộ Tuyết.

Lục Thuỷ đưa tay ra cầm lấy mũ phượng.

Lúc này, thiên địa dường như đều trở nên tĩnh lặng.

Chỉ có âm thanh của trời thấp thoáng đâu đó mà thôi

Mộ Tuyết nhìn theo động tác của Lục Thủy, chờ đợi động tác của hắn.

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, sau đó cầm lấy mũ phượng kia đội lên cho nàng.

Hắn vừa thu tay lại liền nhận được một nụ cười vô cùng xán lạn từ Mộ Tuyết.

Sau khi nhìn thấy nụ cười ấy Lục Thủy mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong mắt của hắn chỉ còn lại mỗi nụ cười của Mộ Tuyết mà thôi, cưới một cái thế giới về.

Sau đó, khóe miệng của hắn cũng cong lên thành một nụ cười.

Ầm!

Ngay giây phút này, vô số tường vân xuất hiện ở phía chân trời.

Thiên kiếp trực tiếp thả vô số lôi đình ra.

Tất cả lôi đình đập lên tường vân, tường vân giống như là pháo hoa đang nở rộ ở trên không trung vậy.

Ầm!

Rầm!

Ánh sáng bảy màu bắn ra từ trong thiên kiếp.

Toàn bộ Tu Chân Giới đều chứng kiến được một màn này.

Sự xuất hiện của tường vân và lôi đình vô cùng rực rỡ.

Cả Tu Chân Giới chấn động.

Lúc này, mọi người một lần nữa nghe thấy âm thanh của thế giới, dường như nó đang nói nhỏ rằng: Kết thúc buổi lễ, hôm nay chư thiên phúc tinh cao chiếu.

Ngay tại thời khắc này, người trước kia vẫn luôn luyện đan thất bại, phúc chí tâm linh, cuối cùng cũng luyện được đan dược.

“Cái này…

Thành công?”

“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Với lại, cái gì mà kết thúc buổi lễ, chư thiên phúc tinh cao chiếu?”

Ở những nơi khác, người vẫn luôn không hiểu được trận pháp, đột nhiên hiểu rõ nó.

Người bồi dưỡng pháp bảo bản mệnh, tuy giống như giẫm lên băng mỏng, nhưng lại thuận lợi đến một cách kỳ lạ.

Cả Tu Chân Giới đều điên cuồng.

“Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?”

“Hôm nay rốt cuộc là nơi nào đã diễn ra chuyện gì, có thể khiến cho thiên địa trực tiếp biến hóa luôn thế?”

“Khắp chốn vui mừng, buổi lễ kết thúc, chư thiên phúc tinh cao chiếu.

Từ những thứ này có thể suy ra được một điều, là một chuyện cực kỳ đáng để vui mừng.”

“Ai mà chẳng biết chuyện đó rất đáng mừng cơ chứ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Được cả thiên địa chúc mừng, đây rốt cuộc là ngày vui cả ai vậy?

Nhìn lên bầu trời kìa, là tường vân.

Thiên kiếp như một kíp nổ, rực rỡ bùng cháy.

Nếu như có thể chứng kiến được tận mắt, thì đúng thật là phúc đức ba đời.”

Người của Tiên Đình cũng nghe thấy âm thành này, nhưng mà bọn họ không suy nghĩ nhiều như thế.

Bởi vì khi tường vân xuất hiện, khắp cả thế giới đều sáng chói rực rỡ.

“Bắt đầu thu thập tường vân nở rộ, đừng chạm vào những cái nào chưa nở.”

Thái Nhất Tiên Quân lập tức bảo người đi thu thập tường vân.

Bọn họ đợi nó suốt cả một ngày.

Xem ra lời của những người kia là đúng, hôm nay quả thật là có tường vân.

Suýt nữa thì lỡ mất tiên cơ rồi.

Chẳng ai biết rằng tường vân sẽ tồn tại trong bao lâu cả, một khi bỏ lỡ nó, có thể sẽ trực tiếp mất đi cơ hội.

Mất đi hy vọng.

Nhưng mà, Thái Nhất Tiên Quân để ý thấy sự dị thường của phiến thiên địa này.

Buổi thành hôn của một người, vậy mà lại có thể được chư thiên chúc mừng, thiên địa chúc phúc.

Hơn nữa, còn có phạn âm của Đại Đạo truyền tới.

Buổi thành hôn của một người lại có thể khiến cho thế giới sửa đổi quy tắc.

Băng Hải Nữ Thần nhìn về phía bầu trời, nàng càng cảm thấy khủng hoảng hơn nữa.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Quang Minh Thần hỏi.

“Ta nghĩ tới một loại khả năng.”

Băng Hải Nữ Thần nói.

“Khả năng? Có liên quan tới Lục gia sao?”

Quang Minh Thần hỏi.

“Đúng vậy, ta là người tỉnh lại sớm nhất, cho nên cũng tiếp xúc với nhiều thứ nhất.

Sự thay đổi lúc này của thiên địa, cộng với những chuyện xưa kia, làm ta nghĩ tới một khả năng cực kỳ đáng sợ.”

Băng Hải Nữ Thần nhìn về phía Quang Minh Thần, sau đó há hốc mồm.

Quang Minh Thần nghe thấy âm thanh đó xong, con người cũng co rụt lại.

Bọn họ nhìn về phía chân trời.

Hắn kinh ngạc nói:

“Lo lắng của ngươi có lẽ đã trở thành sự thật rồi.

Khó trách, khó trách việc này vẫn luôn thất bại.

Thì ra ngay từ đầu, chúng ta đã thất bại rồi.”

Bình Luận (0)
Comment