Đêm hoa chúc (3)
Không Minh Hải Vực.
Lãnh địa của Hải Yêu.
Lúc này, các nàng đều đang nhìn màn hình.
Dù ở trong biển, thì các nàng vẫn cảm nhận được tường vân.
“Woa, thì ra đây là lý do tại sao Nữ Vương lại muốn tham dự hôn lễ này, ta cũng muốn tham gia loại hôn lễ như thế này.”
“Không thể chứng kiến tận mắt, thật là một điều đáng tiếc.
Đây là mặt mũi của người thành hôn ư?”
“Hai người kia chắc chắn không phải là người bình thường.”
“Đúng thế, đúng thế, nếu như là người bình thường, thì bọn họ có thể mời được Nữ Vương sao?
Người này phải kinh khủng tới mức nào cơ chứ.”
“Aaa, đáng tiếc quá đi, ta không có thiệp mời.”
Côn chớp chớp mắt, nó không hiểu mọi người đang nói cái gì cả.
Nhưng mà, nó nhìn thấy chủ nhân và nữ chủ nhân.
Sau này nó có thể để làm tọa kỵ cho bọn họ.
“Côn, ngươi có thiệp mời không?”
Có một Hải Yêu vỗ vỗ vào Côn, hỏi nó.
Côn tỏ vẻ mình không có hiểu, thiệp mời là cái gì?
“Ngươi không biết thiệp mời là cái gì hả?
Để ta cho ngươi xem thử.”
Lúc này, có Hải Yêu đi tìm hình của thiệp mời rồi đưa qua cho nó xem.
Sau đó, Côn có hơi nghi hoặc một chút, rồi nó lấy ra một tấm thiệp mời.
Hình như là nó có.
Có Hải Yêu thấy được thiệp mời thì vô cùng kinh ngạc nói:
“Có thiệp mời thật nè.”
Mọi người cũng không quan tâm lắm, cũng phải xem đây là thiệp mời của ai đã, nàng cầm lấy tấm thiệp mời rồi nhìn xuống.
Nàng ngây ngẩn cả người, sau đó hỏi:
“Hôm nay là ngày 15 đúng không?”
“Đúng vậy, sao thế?”
Có Hải Yêu trả lời.
“Hôn lễ mà Nữ Vương tham dự là của ai?”
“Ta từng nghe bọn họ nói rằng đây là hôn lễ của một người họ Lục.”
“Lục Thủy và Mộ Tuyết?”
“Đúng rồi, chính là cái tên này.”
Sau đó tất cả mọi người đều run lên, nhìn thiệp mời.
Nàng thấy mọi người đều nhìn sang thì nói:
“Côn thật sự có thiệp mời.
Aaaa, sao không nói sớm, chúng ta đi liền đi.”
“Woa.”
Cả đám Hải Yêu vây xung quanh Côn, hoảng s nói:
“Côn lợi hại như thế sao?
Chúng ta kết bạn với nhau đi.
Sau này nếu như có thiệp mời, chúng ta có thể cùng đi.”
“Ta nữa, Côn chúng ta kết bạn nha.”
Côn thấy những Hải Yêu này thân thiện như thế, nó vô cùng vui vẻ mà lắc lư cái đuôi.
…
Tại quảng trường Lục gia.
Tất cả mọi người đang quan sát ngày thành hôn của Lục Thủy đều sững sờ, bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy một màn kia.
Sự dị thường của thiên địa, thanh âm của thế giới.
Buổi lễ kết thúc, thiên địa chúc mừng.
Chư thiên phúc tinh cao chiếu.
Chuyện này…
Đúng là thiên phương dạ đàm.
Hắc Ám Nữ thần nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
“Là như thế, chắc chắn là như thế.”
“Sai rồi, tất cả mọi người đều sai rồi.”
“Tất cả mọi người đều đã bỏ lỡ cơ hội.”
Phật Môn U La nhìn Lục Thủy, chau mày lại.
Cuối cùng thở dài một tiếng nói:
“Cuối cùng cũng phải đối mặt với tất cả.”
Toàn thân Chiến Thần đã mất đi sức mạnh, hắn hiểu ra một chuyện.
Trên đời này không có ai là Lưu Hỏa cả.
Chỉ có Thiếu gia của Lục gia…Lục Thủy.
Tất cả mọi người đều sai cả rồi.
Đặt nhầm mục tiêu lên người đứa con thứ hai.
Người đáng sợ thật sự, hoàn toàn không phải là đứa con thứ hai.
Mà là đứa con thứ nhất vốn bị bảo là phế vật - Lục Thủy.
Sự thay đổi của thiên địa lấy Lục Thủy làm trung tâm, thiên kiếp hầu ở hai bên trái phải, thiên địa cúi người chúc mừng.
Hôm nay là ngày mà khắp chốn vui mừng.
Và việc này hoàn toàn không liên quan gì tới đứa con thứ hai cả.
Nó diễn ra là vì đây là ngày thành hôn của Lục Thủy.
“Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.”
“Lục Thủy mới là người được nhắc tới trong lời tiên đoán,hắn mới là đại địch của nhóm người Đế Tôn.”
“Thiếu tông chủ của Ẩn Thiên Tông - Lưu Hỏa, đó chỉ là thủ thuật che mắt người khác của hắn mà thôi.”
Nếu là như thế, thì tất cả mọi chuyện đều được giải thích rõ ràng.
Tất cả mọi người đều đã từng đi thăm dò, nhưng mà cuối cùng đều không thể nhận được kết quả chính xác.
Chuyến đi thăm dò hoặc là bị đánh gãy, hoặc là xuất hiện dị tượng, mê hoặc tất cả mọi người.
Không ai chú ý tới Lục Thủy, để hắn có cơ hội trưởng thành.
Để hắn từ nhỏ bé, trưởng thành tới mức có thể giao thủ với mấy người Đế Tôn.
Đây là lỗi của bọn họ.
Không thể phát hiện ra chuyện này sớm hơn.
Mà người hoảng sợ nhất không phải là tam đại thế lực, mà là phân thân của Thiên Sinh Thần đang ở Thu Vân Trấn.
Hắn nhìn về phía của Lục gia, ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
“Thiên, thiên địa cộng chủ?”
“Lục và Cửu đều không thể làm được, tại sao người này lại có thể làm được, là người mà Thiên Cơ nói sao?”
“Là hắn.”
“Không, không thể ở lại nơi này, không thể dừng lại ở Hải Vực.”
Thiên Sinh Thần lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Trốn, trốn đi thật xa, vĩnh viễn không quay lại.”
“Sẽ chết, sẽ thật sự chết đi.”
“Trốn.”
“Nhân lúc hắn còn chưa hoàn toàn trưởng thành.”
Thiên Sinh Thần phát giác ra nguy hiểm liền không hề do dự, không hề dừng lại.
Hắn cần phải góp nhặt đủ lực lượng để thay đổi vị trí bản thể của mình
Hắn sẽ không quay lai Tu Chân Giới, sẽ không xuất hiện ở đây nữa.
Vĩnh viễn cũng không.
Nỗi sợ hãi chiếm đầy lòng hắn.
Thân là Thiên Sinh Thần, hắn sẽ không cảm nhận sai, thiên địa cộng chủ, Vạn Vật Chúa Tể.
Thanh âm của thế giới chưa từng xuất hiện bao giờ cả.
Lúc Cửu vẫn lạc, cũng chỉ có Đại Số Cư thông tri mà thôi.
…
Buổi lễ kết thúc.
Lục Thủy hoàn toàn không quan tâm tới những cuộc đối thoại diễn ra sau đó.
Lần sau, khi con hắn cưới vợ, sẽ đến lượt hắn.
Đến lúc đó, chư thiên an bình., nghe hắn nói chuyện.
Rất mong chờ tới thời điểm đó.
Sau đó, Lục Thủy dẫn Mộ Tuyết về chỗ ở.
Đương nhiên là không cần phải đi bộ rồi, có sẵn cổng không gian rồi, chỉ dẫn Mộ Tuyết đi vào là được.
Không biết cổng không gian này là do vị trưởng lão nào mở nữa.
Sau khi Lục Thủy và Mộ Tuyết đi qua cổng không gian liền tới được cửa viện.
Cổng không gian cũng biến mất.
Lục Thủy kéo Mộ Tuyết vào bên trong.
Có điều, nàng không hề di chuyển.
Hắn lùi về sau nhìn Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết bĩu môi nói:
“Lục thiếu gia không ôm ta đi vào trong à?”
Ở kiếp trước không phải cũng là đi bộ sao?
Khi đó vẫn chưa thân thiết lắm, hắn có muốn ôm cũng không thể ôm được.
Nhưng mà, Lục Thủy cũng không từ chối, hắn đi tới bên cạnh Mộ Tuyết rồi bế nàng lên.
Đương nhiên là bế kiểu công chúa rồi.
Ngày đại hôn mà, nếu như bị nâng lên thì cũng có hơi khó coi.
Mộ Tuyết ôm lấy cổ Lục Thủy, gương mặt của nàng tràn đầy ý cười, nói:
“Lục thiếu gia có hài lòng hay không?
Ta phá lệ mà cười với ngươi đó.”
“Nếu không thì Mộ tiểu thư khóc một lần đi?”
Lục Thủy ôm Mộ Tuyết đi vào bên trong.
Mộ Tuyết dựa người vào trong ngực Lục Thủy rồi nói:
“Một lát nữa ta có thể đánh cho ngươi khóc luôn.”
Lục Thủy:
“...”
Lục thủy ôm Mộ Tuyết đi vào trong phòng, hắn nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống giường.
Đặt Mộ Tuyết rồi xuống xong, hắn được nhiên cũng ngồi xuống theo.
Hắn đưa tay ra giúp Mộ Tuyết gỡ những thứ ở trên đầu xuống, như thế sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Quần áo thì không vội.
“Lục thiếu gia, ngươi nói thử xem, một lát nữa chúng ta có cần thay quần áo để đi ra ngoài xem khách hay không?”
Mộ Tuyết hỏi.
“Lần trước không phải cũng chẳng đi xem sao, đã kết hôn lần thứ hai…”
Bịch!
Mộ Tuyết đánh một quyền vào bụng của Lục Thủy, nàng chu mỏ nói:
“Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Lục Thủy xoa xoa bụng, hắn phát hiện nàng đánh không hề đau một chút nào cả.
Không quen lắm.
Sau đó, Mộ Tuyết lại nói:
“Lần trước trong số những người khách kia, không có ai là người do chúng ta mời tới cả, lần này lại có rất nhiều.”
Mộ Tuyết nói xong thì phát hiện tay mình bị Lục Thủy tóm lấy.
Nàng có hơi nghi hoặc.
“Mộ tiểu thư, ngươi đánh lại một lần nữa đi.
Ta không thấy đau một chút nào cả, cảm thấy có hơi lạ, không quen cho lắm.”
Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết:
“...”
“Không cần, đang trong thời gian đại hôn, ta sẽ không đánh ngươi.”
“Chỉ cần có chút cảm giác là được.”
“Lục thiếu gia có nghe hay không hả, ai nha!”
Hai người khoa tay múa chân với nhau, sau đó nghe một tiếng phịch vang lên, cả hai cùng ngã xuống giường.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết ở bên cạnh, nói:
“Cấp độ kia thì để sau đi, chúng ta đi ra ngoài trước đã.”
“Ừ.”
Mộ Tuyết gật đầu đồng ý.
Một lúc sau.
“Y phục này phải cởi như thế nào? Không giống với lần trước.”
“Khà khà, Đường di đổi giúp ta đó.”