Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1350 - Chương 1349: Đánh Ngã Toàn Trường (1)

Chương 1349: Đánh ngã toàn trường (1) Chương 1349: Đánh ngã toàn trường (1)

Đánh ngã toàn trường (1)

Quảng trường Lục gia.

Sau khi nghi thức kết thúc, mọi người không còn áp lực gì nữa.

Đại nhân về với đại nhân, trẻ nhỏ về với trẻ nhỏ.

Mỗi người đều bận rộn chuyện riêng mình.

“Tân lang tân nương đi vào rồi là không thấy ra nữa, còn tưởng rằng sẽ ra ngoài.

Có thể nhìn ở khoảng cách gần một chút.” Một người thanh niên cầm túi, cẩn thận từng li từng tí cho điểm tâm vào.

Không nói thì thôi, nhưng mấy món điểm tâm này ăn cực kỳ ngon.

Chỉ là lúc đang lấy đồ thì đụng phải một đồng nghiệp.

Đối phương dùng một cái hộp đựng đồ.

Người thanh niên nhìn sang, phát hiện đó là một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp.

“Đạo hữu đây là?” Người thanh niên chỉ chỉ vào hộp của đối phương.

“Ha ha, trong nhà có một mẹ già không rảnh đến, ta mang chút đồ về cho mẹ.” Sơ Vũ cười cười xấu hổ nói, sau đó chỉ chỉ vào túi của đối phương:

“Đạo hữu, cái này…”

Hắn muốn mang về để dành, viết tiểu thuyết từ giờ đến cuối tháng không lo không có cái ăn nữa.

Cuối tháng nào cũng phải uống gió Tây Bắc, rất ngán.

“Ha ha, cũng giống đạo hữu vậy, ta còn tưởng rằng chỉ có mình ta tục nhân.” Thanh niên cười nói.

“Vậy chúng ta tới bên kia đi, nghe nói thật ra bên kia là tốt nhất, hai người cũng ổn hơn chút.”Sơ Vũ đi trước dẫn đường.

“Có lý, có lý.” Thanh niên gật đầu đuổi theo.

“Tên của đạo hữu là?”

“Mưa rơi thật lớn, đạo hữu thì sao?”

“Sơ Vũ, đang học đại học, kiêm viết tiểu thuyết, đạo hữu rảnh có thể xem thử, gần đây sách của ta đang có bước phát triển mới.”

“A, đồng nghiệp mà, hai ba tháng nữa ta cũng muốn viết một cuốn sách mới, giúp đỡ nhau được chứ?”

“Đạo hữu thế mà cũng là người theo nghề này, thật hiếm thấy, đúng rồi, đạo hữu có bao nhiêu bạn đọc?”

“Không nhiều lắm, đọc sách đặt mua có hơn một ngàn người, cũng nhờ có hơn một ngàn người này ủng hộ ta, ta mới có thể tiếp tục viết.”

“Đại lão mà, ta chỉ có mười người.”

“Ha ha, cùng nỗ lực, cùng nỗ lực.”

Sau đó hai người kéo sang bàn trà bánh mới, chỉ là có hơi thiếu.

“Ít như vậy, ra tay có phải sẽ có chút lộ liễu hay không?” Người thanh niên nói.

“Xem ta đây.” Sơ Vũ ngoắc tay với Đông Phương Trà Trà đúng lúc qua đường, nói:

“Đông Phương tiên tử, Đông Phương tiên tử.”

Đông Phương Trà Trà có chút nghi hoặc nhìn Sơ Vũ, chỉ chỉ chính mình:

“Gọi ta sao?”

“Đúng thế.” Sơ Vũ lập tức gật đầu.

Sau đó, Đông Phương Trà Trà đi tới, hiếu kỳ hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Điểm tâm bàn này đã ăn xong rồi, còn nữa không?” Sơ Vũ chỉ vào bàn điểm tâm, hỏi.

“Có nha, các ngươi có muốn không? Ta tìm mẹ ta bảo người bưng thêm tới.” Đông Phương Trà Trà mở miệng nói.

“Đông Phương tiên tử uy vũ.”

“Đông Phương tiên tử bá khí.”

“Hắc hắc, không có không có.” Đông Phương Trà Trà gãi gãi đầu, nói.

Chỉ là tay suýt chút nữa bị Đậu Nha cắn.

“Tiền bối, tiền bối có muốn chuyển sang nơi khác hay không?” Thạch Minh có lòng tốt nhắc nhở ma tu Thì Hạ ở một bên.

Lúc này, ma tu Thì Hạ mặt mũi bầm dập, ngồi cũng ngồi không yên.

“Không, ta không tin, ta có nhiều thiên phú như vậy, lại không có nổi một cái cản được vận rủi của ngươi.

Ta còn có cái thiên phú, đó chính là kháng thể biến hóa, chỉ cần thân thể chịu đựng lâu liền sẽ sinh ra kháng thể.

Ta muốn có kháng thể đối kháng với vận rủi của ngươi.

Đừng có đi, quyết chiến tới hừng đông.” Ma tu Thì Hạ mở miệng nói.

Thạch Minh: “...”

“Thiên Ngâm tiên tử, bên này bên này, ta mang ngươi đi ăn, đây đều là do mẹ ta làm.” Đông Phương Trà Trà phất tay kéo Thiên Ngâm tiên tử đi.

Thạch Minh nhẹ nhàng thở ra, không ảnh hưởng tới sư tỷ là tốt rồi.

Vì sao hắn toàn gặp phải mấy tiền bối kỳ quái như thế này chứ?

Bản thân đã không có cách nào tùy ý đi lại.

Nhất là hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.

Về sau vẫn nên không ra khỏi tông môn thì tốt hơn, trốn trong tông môn an toàn hơn nhiều.

Bên ngoài dù không gặp được Đông Phương đạo hữu…

Không đúng, không phải là nếu hắn không tham gia hôn lễ của Đông Phương đạo hữu, thì sẽ bắt đầu xui xẻo đấy chứ?

Giống như rất có khả năng.

Lâm Hoan Hoan ăn điểm tâm, hoảng sợ nói:

“Cái này… ăn thật ngon.”

“Mẹ của ta làm đó, ăn rất ngon đúng không?” Đông Phương Trà Trà tươi cười.

Thiên Ngân tiên tử cũng nếm thử, có chút chấn kinh.

Đây là thứ ngon nhất nàng từng ăn.

Mẹ của Trà Trà tiên tử, thật sự lợi hại.

Kiếm Lạc ăn một miếng, cũng cảm thấy chấn kinh.

Nàng bất chợt nhìn sang Sơ Vũ ở phía xa, hắn lúc này đang nói chuyện rất vui vẻ với một thanh niên khả nghi nàng chưa từng thấy qua.

‘Ngày nào bị bán cũng không biết, còn kiếm tiền giúp đối phương.’ Kiếm Lạc suy nghĩ trong lòng.

“Đúng rồi, các ngươi đưa lễ vật gì tới vậy?” Lâm Hoan Hoan đột nhiên tò mò hỏi.

“Của ta là Lão tổ tặng.” Kiếm Lạc đáp.

Nàng đi theo Lão tổ tới, cho nên không cần đưa.

Có điều Sơ Vũ hình như tặng một viên ngọc, không quý cũng không bình thường.

“Chúng ta mua một đồ vật tương đối bình thường.” Thiên Ngâm mở miệng nói.

Bọn nàng quả thật không có nhiều linh thạch như vậy.

Có điều nhìn qua cũng không có vấn đề gì.

Bọn nàng tu vi yếu, không cần vật gì tốt.

“Trà Trà đưa cái gì?” Lâm Hoan Hoan tò mò hỏi.

“Ta không cần đưa a, ta tới từ cổng không gian, hộp quà chuẩn bị chưa có đưa ra ngoài.” Đông Phương Trà Trà lấy hộp quà ra, nói.

“Nhìn này, ta tặng cái này.”

Sau đó, các nàng liền nhìn thấy bên trong hộp quà của Trà Trà có một bức tranh.

Trên đó vẽ hai người, một nam một nữ mặc hồng trang.

“Hắc hắc, vẽ không đẹp, Nhã Nguyệt cứ nói ta như vậy.” Đông Phương Trà Trà nói.

Lâm Hoan Hoan vẻ mặt kinh ngạc.

“Chúng ta bỏ ra rất nhiều tiền sinh hoạt, sớm biết vậy chúng ta cũng đưa một bức tranh tới.”

Đây chính là tiền bánh bao rất nhiều ngày của nàng, nói đến đây, nàng nên ở đây ăn bù cho đủ.

Những thứ này ăn thật sự là ngon đến ly kỳ.

Danh Dữ Trọng đứng đó, trông có chút cô độc.

“Làm một cường giả, nhất định là cô độc.”

Khí chất nhất định phải khống chế nghiêm ngặt.

“Đề nghị ngươi ăn một chút, nếu không ngươi sẽ hối hận đấy.

Hơn nữa, nơi này cường giả rất nhiều, lật tới mấy trang cũng không có tên ngươi đâu.” Công chúa Mộc Nhiễm đưa cho Danh Dữ Trọng một món ăn, nói.

Danh Dữ Trọng nhận lấy, cắn một miếng.

Sau đó…

“Thứ này lấy ở đâu? Lấy cho ta đi.

Chờ ta, ta đến chỗ không người đổi khí chất khác.”

“...”

Mấy người Nhã Nguyệt tự nhiên là đi theo vài người trong tộc.

Lễ phép là phải có.

Chờ chút nữa đi tìm Trà Trà tỷ tỷ sau.

Mà người Mộ gia được mời tới, cả đám đều kinh ngạc nhìn hôn lễ.

Vừa mới ra trận đã rung động tới mức khiến bọn hắn không thể nào quên.

Nhất thời không ai dám nói một câu không phải.

Vừa nói, cảm giác như sẽ lập tức có thiên kiếp giáng xuống đầu bọn hắn.

“Cái này giấu cho tỷ tỷ đi.” Nhã Lâm len lén thu lại điểm tâm.

“Bị mẹ thấy được sẽ bị mắng.” Nhã Nguyệt ở một bên nhắc nhở:

“Trong hôn lễ không thể tùy ý giấu đồ đi.

Cái này khác với đồ ăn vặt của ngươi.”

“A.” Nhã Lâm cảm thấy có chút đáng tiếc.

“Ha ha, chúng ta có thể trực tiếp bưng đi, nếu không chúng ta đến phòng bếp trực tiếp bưng.” Đông Phương Trà Trà lại chạy tới.

“Thật sự có thể sao?” Nhã Lâm vẻ mặt hưng phấn.

“Đi, ta đưa các ngươi đi phòng bếp thám hiểm.” Đông Phương Trà Trà lôi kéo Nhã Nguyệt và Nhã Lâm, lại kéo theo mấy người Lâm Hoan Hoan, quyết định tới phòng bếp thám hiểm.

Bình Luận (0)
Comment