Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1351 - Chương 1350: Đánh Ngã Toàn Trường (2)

Chương 1350: Đánh ngã toàn trường (2) Chương 1350: Đánh ngã toàn trường (2)

Đánh ngã toàn trường (2)

“Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.” Cơ Tầm đứng trước bàn điểm tâm, vừa ăn vừa nói:

“Chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời lại có thứ như này tồn tại.”

“Không thể tưởng tượng nổi, điểm tâm này ăn lại ngon như vậy.” Cửu cũng vừa ăn điểm tâm vừa nói.

Nhị Trưởng lão nhìn hai người, nếu như không đoán sai, đây đều là người đã chết, thật sự có thể ăn ra cảm giác gì sao?

Vừa nghĩ, nàng cũng vừa cho điểm tâm vào trong miệng.

“Thiên kiếp và tường vân tại sao lại làm đến tình trạng này?” Nhị Trưởng lão hơi nghi hoặc một chút.

“Chúa Tể thành hôn, cũng chỉ có một lần này, không cố gắng một chút, không phải là không nể mặt mũi sao?” Cửu vừa cười vừa nói:

“Chờ về sau ngươi liền có thể hiểu, cụ thể là có chuyện gì xảy ra.

Rất nhanh thôi, không đến mấy tháng nữa.”

“Ngươi cũng sẽ biến mất theo sao?” Nhị Trưởng lão nhìn Cửu, hỏi.

“Tiểu Tiểu Đình, ngươi có phải bắt đầu không nỡ để ta đi rồi hay không?” Cửu chọc chọc gương mặt Nhị Trưởng lão, vừa cười vừa nói.

Nhị Trưởng lão không nói gì.

Nhưng sau đó sẽ xảy ra cái gì, nàng cũng không biết.

“Sau đó sẽ là chuyện của mấy người Đế Tôn kia.

Lục Thủy sẽ đi tìm bọn hắn, sau đó đi một chuyến tới chỗ Minh, tất cả đại khái sẽ viên mãn.

Khi đó, ta cũng sẽ nói cho ngươi tất cả.” Cửu vỗ vỗ đầu Nhị Trưởng lão, nói.

“Ta thì sao?” Cơ Tầm hỏi.

“Cái này phải xem Lục Thủy, đường đi của hắn tương đối táo bạo.” Cửu cười nói.

“Tại sao ta lại có cảm giác con trai so với con gái còn đặc biệt hơn nhỉ?” Đông Phương Lê Âm nhìn lên bầu trời, mở miệng nói.

Mặc dù lúc này đã không còn cái gì nữa, nhưng nàng có một loại cảm giác.

Thiên kiếp hay tường vân đều có thể đi ra bất cứ lúc nào.

“Thoạt nhìn là như vậy, nhưng đầu óc nghịch tử kia cũng không biết là chứa cái gì.” Lục Cổ cau mày nói.

Dù nói thế nào, mấy thứ trước đó đều không bình thường.

Con gái của bọn hắn giống như không có mặt mũi lớn như vậy.

Con trai của hắn, mặt mũi hẳn là lớn hơn.

“Vì sao con gái của ta lại bình thường như thế chứ?” Đông Phương Dạ Minh thở dài một tiếng.

Lục Thủy thành hôn, trời đất biến đổi lớn.

Lục Miểu Miểu mang thai, tường vân hiện ra, thiên kiếp hộ tống.

Con gái của hắn, Trà Trà là cái gì?

Chỉ là Tam giai trẻ tuổi nhất tu chân giới, là thành viên có thiên phú lớn nhất trong tộc.

Quá bình thường.

Lục Cổ nhìn Đông Phương Dạ Minh, cảm thấy người này giống như đang khoe khoang con gái của mình vậy.

Bình thường mà nói, Trà Trà mới là thiên tài thật sự.

Thiên địa dị biến, cũng không mang tới biến hóa thực chất nào.

Chỉ là dễ bị để mắt tới hơn.

“Mộ huynh cảm thấy Lục Thủy như thế nào?” Lục Cổ thử hỏi Mộ Trạch.

Bọn hắn tuổi cũng tương đối lớn, ngược lại cùng đợi ở một chỗ.

“Dáng vẻ khó lường.” Mộ Trạch mở miệng nói.

Những cái khác thì khó nói.

Tóm lại, Lục Thủy thật sự không được.

Dì Đường ở một bên không nói gì.

Mộ Tuyết mới khó lường.

Lão tổ Đạo Tông nhìn đủ loại biến hóa, hắn không cần rõ những cái khác, chỉ cần rõ một chuyện là được rồi.

Đạo Tông và Lục gia đời đời giao hảo.

Đáng tiếc không có người thông gia.

Lúc này còn quản cái gì mà thù cũ, còn để ý cái gì mà tam đại thế lực Viễn Cổ.

Lục gia căn bản không thể chọc.

“Không cùng mấy vị nữa, ta muốn đi tìm đệ tử của ta một chút.” Nhược Thủy Tam Thiên là người đầu tiên rời đi.

“Ta cũng muốn đi tìm tiểu nha đầu.” Ngưng Hạ kéo theo Hồng Tố rời đi.

“Các ngươi quá yếu.” Ma tu Huyết Trần cũng rời đi.

Cả đám đều rời đi, đi vào quảng trường.

Ăn chút gì đó đi.

Không giải phóng sức mạnh thì sẽ không bị nhận ra.

Về phần Nữ Vương Hải Yêu, nàng đã tìm một chỗ ngủ.

Chờ kết thúc thì thức dậy, sau đó trở về.

Không ai có thể làm ảnh hưởng tới nàng.

Vừa rồi bị kinh hãi, cần ngủ một giấc lấy lại tinh thần.

Chạng vạng tối.

Lục Thủy đang giúp Mộ Tuyết buộc tóc.

“Lục Thiếu gia, chàng nói xem bọn họ đã rời đi chưa?” Mộ Tuyết ngồi trước mặt Lục Thủy, tò mò hỏi.

“Hẳn là chưa đi, lần trước hình như phải rất muộn mới kết thúc.

Không biết bọn họ đang làm gì.” Lục Thủy nhẹ nhàng nói.

“Lục Thiếu gia, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.” Mộ Tuyết chỉ chỉ ga giường bên cạnh, nói:

“Không có vết đỏ, nhỡ đâu bị mẹ biết, liệu có cảm thấy ta không phải tiểu thư khuê các hay không?”

“Lần đầu gả tới, cũng không tính là.” Lục Thủy đáp lại.

Mộ Tuyết trực tiếp quay người nhìn Lục Thủy, tức giận nói:

“Còn không phải tại Lục Thiếu gia sao?

Lại nói, lần đầu tiên ta gả tới, rõ ràng chính là tiểu thư khuê các.

Cái gì cũng không hiểu, suýt chút nữa còn khóc lên.”

Lục Thủy quay người Mộ Tuyết lại, tiếp tục buộc tóc cho nàng:

“Thật sự không được thì Mộ tiểu thư đi ra, ta cho nàng thả một chút.”

“Sao lại là ta? Chàng không được à?” Mộ Tuyết hừ một tiếng nói.

“Mỗi người một chút, công bằng một tẹo.” Lục Thủy nói.

“Hừ!” Mộ Tuyết quay đầu.

Một hồi lâu sau, hai người mặc đồ bình thường đi ra sân nhỏ.

Lúc này, Mộ Tuyết mặc một tiên váy màu đỏ.

Lục Thủy thì bình thường hơn một chút.

Đi tới chỗ quảng trường, hai người phát hiện quả thật vẫn còn rất nhiều người.

Tách!

Vừa mới đi ra, hai người đã cảm thấy có người đang chụp trộm.

Sau đó…

“Chị dâu, nhìn bên này.” Đông Phương Trà Trà lập tức kêu lên.

Lục Thủy: “...”

Sao khắp nơi đều có Đông Phương Tra Tra vậy?

Mộ Tuyết kéo tay Lục Thủy, quay sang phía Trà Trà hơi mỉm cười.

Nàng lúc này tóc được buộc lên xinh đẹp, nhìn như thiếu nữ 19 tuổi.

Được rồi, nàng chính là thiếu nữ 19 tuổi.

Lấy chồng hơi sớm.

Sau đó, Mộ Tuyết liền bị mấy người Đông Phương Tra Tra kéo đi.

Lục Thủy đi tới hiện trường hôn lễ, định ăn chút gì đó, sau đó đọc sách.

Kết thúc rồi thì sẽ không có vấn đề gì.

Về phần muốn làm gì.

Lần đầu tiên, hắn cũng không hiểu.

Ở kiếp trước căn bản không có đi ra ngoài, đi ra cũng là mất mặt xấu hổ.

Cho nên, từng người trong tộc đều ước hắn cứ ở trong phòng cùng Mộ Tuyết là được rồi.

Nếu như có thể có chút thành quả thì càng tốt.

Sau đó, Lục Thủy nhìn thấy Thạch Minh và ma tu Thì Hạ.

Hai người này khiến cho hắn có chút hiếu kỳ, sau đó, hắn đi đến bàn của hai người này, ngồi xuống:

“Các ngươi đang làm gì thế?”

Nhìn thấy Lục Thủy tới, Thạch Minh luống cuống.

Bởi vì Lục Thủy tới, cũng tức là hắn sắp gặp xui xẻo.

Ma tu Thì Hạ cũng có chút bối rối, hắn cảm thấy mình hình như càng xui xẻo.

Răng rắc!

Ầm!

Ghế của hai người cùng lúc gãy, cả hai ngã xuống đất.

Lục Thủy: “...”

Ăn ý như thế sao?

“Đổi cho bọn hắn cái ghế.” Lục Thủy nói với một trong ba người sinh ba, Hoa Quý.

Các nàng hôm nay ở hôn lễ hỗ trợ.

Cho nên có thể tham gia bình thường.

Rất nhiều người hâm mộ các nàng.

Dù sao thì Lục gia cũng có rất nhiều cường giả phụ thuộc, không phải ai cũng có thể trực tiếp đi vào hiện trường.

“Vâng, Thiếu gia.” Hoa Quý lập tức đáp ứng.

Các nàng đã đổi rất nhiều ghế.

Cho nên, xe nhẹ đường quen.

Chỉ là lần này khác với những lần trước, cả hai đều gãy ghế.

Lục Thủy lấy sách ra nhìn.

Đành ngồi cùng hai người đàn ông cô độc này đi.

Thạch Minh: “...”

Bình Luận (0)
Comment