Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1352 - Chương 1351: Đánh Ngã Toàn Trường (3)

Chương 1351: Đánh ngã toàn trường (3) Chương 1351: Đánh ngã toàn trường (3)

Đánh ngã toàn trường (3)

“Thủ lĩnh, tìm được ngươi rồi.” Thạch Đầu Nhân đột nhiên đi tới.

“Ngồi đi.” Lục Thủy nhìn lên, sau đó để Thạch Đầu Nhân ngồi ở một bên.

Hắn là tới đưa báo cáo công tác, gần đây làm việc không sai, hy vọng thủ lĩnh sẽ tiếp tục thuê mướn hắn.

Nhất là một người thời kỳ Viễn Cổ, hắn hiểu rõ chỗ tốt của việc có việc làm ổn định.

Hơn nữa, thân phận của ông chủ cao, càng có nhiều chỗ tốt.

Không người nào dám khất nợ tiền lương của hắn.

Chỗ nào cũng dễ nói chuyện.

Thủ lĩnh chính là có loại địa vị thân phận như vậy.

Sau đó, Thạch Đầu Nhân ký hợp đồng làm việc ba năm.

Hắn cảm thấy rất hài lòng, chờ thời cơ chín muồi rồi, hắn có thể đi ăn máng khác, tìm chỗ làm việc khác.

Khi đó, thu nhập hẳn sẽ tăng lên rất nhiều.

Chỉ là không bao lâu sau.

Răng rắc.

Ầm!

Ba người cùng ngã xuống đất.

Lục Thủy rất tò mò nhìn Thạch Đầu Nhân.

Sao lần này Thạch Đầu Nhân cũng ngã theo rồi?

Trên lý thuyết chỉ có mỗi Thạch Minh thôi mới đúng.

Sau đó, hắn đặt ánh mắt lên người ma tu Thì Hạ, xem ra vấn đề là ở đây.

Thiên phú của ma tu Thì Hạ không phục, đang gây hấn với Thạch Minh, sau đó, vận rủi của Thạch Minh liền ảnh hưởng đến ma tu Thì Hạ, ma tu Thì Hạ tiên phú phát động, bắt đầu đem vận rủi khuếch tán đến những chỗ khác.

Khuếch tán đến cả Lục Thủy bên này.

Nhưng lại bắn ngược trở về.

Bắn ngược trở về, lại lần nữa khuếch tán.

Sau đó lại bắn ngược trở về.

Thạch Đầu Nhân liền bị thương.

Thật thú vị.

Cứ bắn ngược lại như vậy, không biết có thể bắn đến chỗ xa hơn không.

Nếu như có thể…

Nhất thời, Lục Thủy cảm thấy khắp quảng trường đều có thể bị ảnh hưởng.

Sau đó, hắn tiếp tục xem sách.

Để xem kết quả sẽ thế nào.

Chủ yếu vẫn là muốn xem vận rủi của Thạch Minh có thể mạnh tới mức nào.

Cẩu Tử đứng trên người Cẩu Ngạo Thiên, ăn đồ ăn.

Cẩu Ngạo Thiên lần này rất hào hứng.

Bởi vì nếu như không có Cẩu đại gia, nó sẽ không thể đi vào.

Hơn nữa còn có thể ăn rất nhiều thứ.

Chỉ là lúc Cẩu Tử đang ăn, Cẩu Ngạo Thiên bỗng trượt chân một cái.

Ném Cẩu Tử ngã xuống đất.

Cẩu Ngạo Thiên ngây người.

“Cẩu đại gia, ta không cố ý.” Cẩu Ngạo Thiên lập tức giải thích.

Cẩu Tử không nhìn Cẩu Ngạo Thiên, mà nhìn chằm chằm về phương xa.

Cảm thấy bên kia có truyền tới một đạo khí tức quỷ dị.

“Đi qua nhìn một chút, ta ngược lại muốn xem xem là tên nào không cần mạng, dám nháo sự trong hôn lễ của Cẩu gia ta.”

Sau đó, Cẩu Tử trực tiếp mang theo con chó tùy tùng giết tới.

Mấy người A Mãn ngồi một bàn, Đau Răng Tiên Nhân cũng ở bàn này.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” A Mãn tò mò hỏi.

Hắn chỉ là một người trồng trọt bình thường.

“Hình như có một khí tức tương đối lợi hại đang khuếch tán.

Sẽ ảnh hưởng tới vận khí của một số người.

Hoặc là nói, sẽ khiến một số người gặp xui xẻo.” Đau Răng Tiên Nhân giải thích một câu.

Nhàn Cẩm tiên tử rất là tò mò nói:

“Quấy rối ở chỗ này, không phải là không muốn sống sao?”

Tình huống trước đó, ai cũng nhìn thấy.

Thiếu gia Lục gia thành hôn, thiên địa chúc mừng, bất kể có phải là vì Lục gia đặc biệt hay không, hôn lễ này không phải nơi người bình thường có thể náo loạn.

Chỉ là rất nhanh sau đó.

Cẩu Tử liền trở lại.

“Hôn lễ nhàm chán, nên thêm chút vui thú, ta cảm thấy cái này rất tốt.” Cẩu Tử cực kỳ đồng tình với lý do mình té ngã này.

“Thay đổi nhanh như vậy?” Nhàn Cẩm tiên tử có chút ngoài ý muốn.

“Hẳn là có liên quan tới tiểu huynh đệ Lục Thủy.” Đau Răng Tiên Nhân nói.

Không lâu sau đó.

Ở bàn nhóm mấy người Kiếm Khởi và Kiều Càn, đũa đột nhiên gãy mất.

Choang!

Chén của Kiếm Khởi vỡ nát.

Bình rượu trong tay Kinh Hải cũng vỡ nát.

Mấy người vẻ mặt hoang mang.

Kiều Càn có chút kinh nghiệm, hắn nhìn về phía xa, nói:

“Không phải là Thạch Minh đấy chứ?”

“Hắn có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao?” Kiếm Khởi hơi nghi ngờ nói.

Trên lý thuyết là không có.

Răng rắc.

Bất chợt, xung quanh bắt đầu có ghế gãy xuống.

Mấy người Kiều Càn lập tức đứng lên, không dám tiếp tục ngồi.

Tóm lại, bất kể như thế nào, đều sẽ có vấn đề.

“Oa, ghế gãy rồi, ăn đồ ăn cũng khó, Nhã Nguyệt, ngươi ném lên trời như vậy, sẽ rất khó ăn được.”

Giọng nói của Đông Phương Trà Trà vang lên.

Mặt nàng đỏ bừng.

Đại khái là đã uống rượu.

Khỉ nhỏ ngồi trên bả vai nàng mặt cũng đỏ bừng, đại khái là cũng đã uống rượu.

Mộ Tuyết đứng tại chỗ nhìn Trà Trà hồ nháo, cũng không có ngăn cản.

Chỉ là có chút tò mò, vận rủi của sư đệ Thiên Ngâm sao lại kéo xa như vậy?

Sau đó nàng nhìn sang, phát hiện Lục Thủy đang ngồi ở bên kia.

“...”

Lục Thiếu gia ác như vậy sao?

Hôn lễ của chính mình cũng không buông tha.

Sau đó nàng cũng mặc kể, để mất người Trà Trà tiếp tục náo.

Giờ phút này, vận rủi bao trùm toàn bộ quảng trường.

Tất cả mọi người đều nhận ra điều dị thường.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Không biết, hay là có người bày trò đùa quái đản?”

“Lục gia mặc kệ sao?”

“Trước rời xa một chút xem nào.”

“Đừng, hình như cả đám đều không ra được”

“Có phải là đồ ăn quá nhiều hay không? Ăn không hết liền không cho ra ngoài? Các ngươi nhìn đi, người thì xui xẻo nhưng đồ ăn đều không có việc gì.”

“...”

“Nhưng không ăn được, lúc ăn sẽ gặp chuyện không may.”

“Cố lên nha.”

Giờ phút này, khắp quảng trường đều xuất hiện biến hóa, từng người đều đang vận dụng thuật pháp để ăn gì đó.

Chỉ là có chút gian nan.

Đông Phương Lê Âm trước tiên lui ra, nàng tò mò nhìn Mộc Cận:

“Chị dâu, chị đặt lời nguyền rủa gì à?”

Mộc Cận: “...”

Nàng không có thực lực này.

Nhưng quả thật là có chút quỷ dị.

Ầm!

Đông Phương Trà Trà vừa mới nhảy lên liền ngã thẳng xuống đất.

“Nhân loại ngu xuẩn, không có ta ngươi đã ngã chết rồi.” Chân Thần Duy Nhất đứng trước mặt Đông Phương Trà Trà, vẻ mặt khinh thường.

Sau đó quyết định đi tìm tiểu hắc cẩu kia chơi.

Nhân loại ngu xuẩn, để nàng tự sinh tự diệt đi.

Trừ khi nhân loại cầu xin nàng.

Lục Thủy vốn đang đọc sách bỗng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Thạch Minh và ma tu Thì Hạ lúc này không chỉ mặt mũi bầm dập, máu mũi cũng đã chảy ra.

Lục Thủy cầm đôi đũa mới, ăn đồ ăn, phát hiện đồ ăn thật ngon.

Sau đó hắn bắt đầu ngồi ăn.

“Các ngươi không ăn sao?” Lục Thủy hỏi.

Ma tu Thì Hạ cười cười, gặp miếng thịt cá, cho vào miệng ăn.

Ngay sau đó, hắn ôm cổ, ngã xuống đất lăn lộn.

Là xương cá.

Thạch Minh thì thông minh hơn, hắn ăn trái cây.

Sau đó.

Cũng ngã xuống đất, lăn lộn.

Thạch Đầu Nhân đã biến thành hòn đá.

Lục Thủy lắc đầu.

Xem ra bọn hắn không muốn ăn.

“Đây là mợ làm sao? Cảm giác không quá giống, không ngon bằng mợ làm.”

Lục Thủy vừa ăn vừa đánh giá vài câu.

Nửa đêm.

Một đám người đã ăn xong bữa, gian nan đi ra khỏi quảng trường.

Thật sự là hôn lễ khó quên, cảm giác suýt chút nữa đã không ra ngoài được.

Đông Phương Trà Trà bị một con khỉ lôi ra khỏi quảng trường.

Nhược Thủy Tam Thiên ở một bên nhìn.

Đông Phương Trà Trà uống say rồi.

Lục Thủy nhìn Thạch Minh và ma tu Thì Hạ nằm nhoài trên mặt bàn, lắc đầu, sau đó đi tìm Mộ Tuyết.

Lúc tìm được Mộ Tuyết, hắn phát hiện Mộ Tuyết đang ôm Nhã Lâm.

Nhã Lâm cũng say.

Không biết là ai cho nàng uống rượu.

“Lục Thiếu gia nhìn đi, hôn lễ bị chàng làm hư rồi.” Mộ Tuyết trừng Lục Thủy một chút

“Rất bình thường, cho bọn họ thêm chút chuyện để làm.” Lục Thủy đi tới bên cạnh Mộ Tuyết, nói:

“Lần trước đã giữ quy củ, lần này không cần nữa.”

“Đúng vậy.” Mộ Tuyết gật gật đầu.

Bùm!

Bất chợt, trên bầu trời, pháo hoa nở rộ.

Đinh Lương đi tới ôm Nhã Lâm, để hai người có thể ở cùng nhau.

Lục Thủy nắm tay Mộ Tuyết, đi tới chỗ cao.

Bùm!

Pháo hoa nở rộ.

Cuối cùng biến thành từng đốm sáng rơi xuống.

Pháo hoa mừng hôn lễ.

Lần trước cũng có.

“Mộ Tiểu thư.” Lục Thủy nhìn pháo hoa, nói khẽ:

“Từ hôm nay, chúng ta lại là vợ chồng.”

“Vậy trước đó thì không phải sao?” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, hỏi.

“Trước đó là tâm liền tâm, bây giờ…” Lục Thủy xoay người nhìn Mộ Tuyết, nói khẽ:

“Bây giờ là tay trong tay, mặt đối mặt.”

Nói rồi, Lục Thủy liền tiến tới gần.

Bùm!

Pháo hoa nở rộ, bọn hắn dường như chỉ là hai con người bình thường đứng dưới pháo hoa.

Bình Luận (0)
Comment