Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1353 - Chương 1352: Chuyện Này Có Thể Khiến Cho Kiều Thiến Khiếp Sợ Cả Một Năm (1)

Chương 1352: Chuyện này có thể khiến cho Kiều Thiến khiếp sợ cả một năm (1) Chương 1352: Chuyện này có thể khiến cho Kiều Thiến khiếp sợ cả một năm (1)

Chuyện này có thể khiến cho Kiều Thiến khiếp sợ cả một năm (1)

“Chị dâu, chúng ta đi ngủ đây.”

Đông Phương Trà Trà dẫn theo Nhã Nguyệt và Nhã Lâm, bọn họ cùng nhau vẫy tay chào tạm biệt Mộ Tuyết và Lục Thủy.

Mặc dù Đông Phương Trà Trà không đáng tin cho lắm, nhưng dù sao thì nàng cũng lớn hơn Nhã Nguyệt và Nhã Lâm.

Năm nay Nhã Nguyệt mới 16 tuổi, Đông Phương Trà Trà đã 18 tuổi rồi.

Nàng cũng có thể được coi là tỷ tỷ, cho nên nàng nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Nhã Nguyệt và Nhã Lâm.

Đương nhiên là nàng sẽ không cậy mạnh, lúc không biết làm gì, nàng sẽ hỏi Hương Dụ.

Cậy mạnh sẽ gây ra thêm phiền phức cho người khác, đồng thời cũng không thể chăm sóc tốt được cho em trai và em gái.

Hương Dụ đã nói như thế, mẹ cũng đã từng nói như thế.

Hương Dụ nói chắc chắn đúng, mà mẹ nói cũng chắc chắn là đúng.

Đợi tới khi nàng trở thành vô địch thiên hạ, thì Hương Dụ mới sai, mẹ cũng sai luôn.

“Ta không thể ngủ chung với tỷ tỷ sao?”

Nhã Lâm hỏi.

“Đêm nay ngươi ngủ chung với ta, ta dạy chữ cho ngươi.”

Nhã Nguyệt đứng ở bên cạnh tức giận nói.

“Không muốn, ta muốn ngủ chung với Trà Trà tỷ tỷ.”

Nhã Lâm lập tức chạy tới sau lưng của Đông Phương Trà Trà, ôm lấy đùi của nàng.

“Được rồi, được rồi.”

Đông Phương Trà Trà xấu hổ cười.

Có được một người em gái nhu thuận như thế, người làm chị như nàng cực kỳ có cảm giác thành tựu.

Hiểu Hiểu muội muội không biết điều được như thế.

Đông Phương Trà Trà có viện tử của riêng mình tại Lục gia, cho nên nàng hoàn toàn có thể dẫn theo người khác đi tới viện tử của mình.

Không biết đêm nay Hiểu Hiểu muội muội ngủ ở đâu nữa.

Nàng vốn định dẫn em ấy đi xem viện tử, nhưng mà em ấy chạy mất rồi.

Mộ Tuyết nhìn Đông Phương Trà Trà rồi nói:

“Buổi tối không được dẫn Nhã Nguyệt đi thám hiểm đó nhớ chưa.”

Trà Trà nhìn qua thì khá là không đáng tin cậy cho lắm, thực tế đúng là như vậy, cực kỳ không đáng tin cậy.

Lỡ đâu nàng rủ Nhã Nguyệt xem phim kinh dị, xem xong rồi không ngủ được thì sao, lúc đó bọn họ rất có thể sẽ làm chuyện gì đó khác.

Buổi tối mà ngủ không được, thì đương nhiên là sẽ ngủ vào ban ngày, Trà Trà chắc chắn sẽ nghĩ tới biện pháp tuyệt diệu này.

Nhã Nguyệt sẽ gật đầu, nàng chắc chắn sẽ không đi thám hiểm với Trà Trà tỷ.

Quá khủng khiếp.

“Nhớ rồi.”

Đông Phương Trà Trà cảm thấy có chút đáng tiếc.

Tiễn Đông Phương Trà Trà đi rồi, Lục Thủy và Mộ Tuyết lại cùng nhau tiễn một vài vị khách khác.

Kiếm Khởi, Kiếm Lạc, Sơ Vũ và Kiều Dã.

“Khi chúng ta làm hôn lễ, các ngươi nhớ phải đem theo tiền cưới đó.”

Trước khi rời đi, Lâm Hoan Hoan đã nói với những người kia như thế.

“Nói cứ như chúng ta không có tiền vậy, chúng ta có rất nhiều linh thạch đó.”

Sơ Vũ nói.

Lâm Hoan Hoan đứng ở bên cạnh Kiều Càn, nàng không nói thêm gì nữa.

Có linh thạch thì hay lắm à?

Chẳng phải vẫn độc thân đó sao.

“Các ngươi dự định khi nào mới quay về?”

Kiếm Khởi hỏi nhóm người Sơ Vũ.

“Chơi thêm mấy ngày nữa đã, lão tổ của các ngươi tự mình quay về à?”

Sơ Vũ tò mò hỏi.

“Có lẽ sẽ ở lại đây thêm một khoảng thời gian nữa, không đi chung với chúng ta.”

Kiếm Khởi nói.

“Ta phải đi học, các ngươi đừng làm phiền ta là được.”

Kiếm Lạc cầm sách nói.

“Chúng ta được nghỉ hai ngày, trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể đi dạo với các ngươi, sau đó sẽ phải quay về đi làm.”

Kiều Càn nói.

Có thể dạo chơi một chút trong khoảng thời gian này.

“Chúng ta đi chung?”

Kinh Hải hỏi.

Có lẽ Kinh Hiện và Đạo Tông Vũ Niết sẽ không muốn.

Đặc biệt là Vũ Niết.

Trong lòng nàng chỉ có Đại Đạo, chuyện thế tục không thể ảnh hưởng tới nàng được.

Lúc này, trên bầu trời truyền tới một tiếng cười.

“Chúng ta đi chuẩn bị một chút đồ ăn đi, đêm nay ăn nhiều một chút, thì dù cho ngày mai có ngủ lâu hơn một chút, lúc tỉnh dậy cũng sẽ không thấy đói.”

Là giọng nói của Đông Phương Trà Trà.

Đạo Tông Vũ Niết liếc mắt nhìn nàng.

Trong thế hệ thanh niên hiện nay của Tu Chân Giới, nàng và Kiếm Lạc có thể nói là tiên tử có thiên tư cao nhất.

Nhưng mà…

Đây chỉ là mặt nổi là thôi.

Thiên tài thật sự…

Hơi khiến cho người ta khó tin một chút, bởi vì nàng không hề có bộ dạng của thiên tài một chút nào cả.

18 tuổi, tu vi đã đạt tới 3.2.

Còn các nàng, lớn hơn một chút, nhưng tu vi vẫn chỉ nằm ở khoảng 2.5 mà thôi.

Muốn tấn thăng lên được tam giai phải cần thêm một vài năm nữa, dù cho các nàng có nhận được vô số cơ duyên, thì cũng không thể thay đổi được chuyện này.

Nàng không hề cảm thấy mất mác, chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên mà thôi.

Từ đầu tới cuối, nàng đều đi đúng trên con đường của mình, từng bước tiến về phía bước.

Đi rất xa.

Theo đuổi Đại Đạo vô thượng.

Lục Thủy đi ra tiễn rất nhiều người.

Nhóm người Nhạc Phong rời đi sớm nhất, bọn họ không muốn gặp phải cao tầng.

Thâm Hải Thủy Long vô cùng điệu thấp, cho nên cũng đi khá là nhanh.

Một nhà Hứa Phương thì tạm biệt một lát rồi mới rời đi.

“Lục thiếu gia, ta xuống núi đây.”

Hứa Phương ôm Hứa Tiểu Hồng đã ngủ say, nói.

Con gái của bọn họ chơi suốt cả một ngày hôm nay, nàng mệt lắm rồi.

Ở đây có không ít trẻ em, cho nên Hứa Tiểu Hồng chơi rất vui.

Còn về việc tu vi mạnh hay yếu.

Không ai dám biểu lộ ra tu vi ở đây.

Bởi vì, không ai có thể mạnh hơn người của Lục gia cả.

Ngay cả các vị lão tổ cũng vô cùng điệu thấp, đừng nói chi tới những người khác.

Sau khi nhìn thấy được buổi hôn lễ của Lục Thủy, bọn họ hoàn toàn không dám biểu lộ ra sự bất phàm của mình.

Chỉ có Đông Phương Tra Tra là ồn ào nhất mà thôi.

Nhưng mà, nàng được cho phép để làm như thế.

Nếu không thì nàng chắc chắn đã yên tĩnh ngồi đợi, không gây thêm phiền phức cho chị dâu rồi.

Hứa Phương cùng Lục Thủy nói khách khí vài câu, sau đó hắn ôm con gái và dẫn theo vợ đi xuống núi.

Bọn họ có chỗ ở ở phía dưới.

Đương nhiên cũng có thể ở lại Lục gia.

Sau đó là tới lượt Lệ Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp tới tạm biệt.

“Thiếu tông chủ…”

“Ngươi biết ta là giả mà.

Không cần phải gọi như vậy.

Được rồi, ngươi đi đi.”

Lục Thủy trực tiếp tiễn khách.

Sao mà hắn có thể thật sự đeo thân phận Thiếu tông chủ của Ẩn Thiên Tông lên lưng cơ chứ?

Đó chẳng phải là đang tự mình rước lấy phiền phức cho mình à?

Không lâu sau đó, hắn sẽ phải trở thành Tông chủ.

Sao có thể nhẫn nhịn được cơ chứ?

“Vâng, Thiếu tông chủ.”

Lệ Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp lập tức nói:

“Thiếu tông chủ, Thiếu phu nhân, chúng ta đi đây.”

Lục Thủy:

“...”

Mộ Tuyết phì cười.

Bình Luận (0)
Comment