Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1354 - Chương 1353: Chuyện Này Có Thể Khiến Cho Kiều Thiến Khiếp Sợ Cả Một Năm (2)

Chương 1353: Chuyện này có thể khiến cho Kiều Thiến khiếp sợ cả một năm (2) Chương 1353: Chuyện này có thể khiến cho Kiều Thiến khiếp sợ cả một năm (2)

Chuyện này có thể khiến cho Kiều Thiến khiếp sợ cả một năm (2)

Mộ Tuyết nói:

“Lục thiếu gia, tại sao ngươi lại từ giả thành thật luôn rồi?”

“Mộ tiểu thư cũng không kém.

Dựa theo suy đoán của ta, Thần Nữ đời trước của Thiên Nữ Tông rất có thể là Nhị trưởng lão.

Ngươi còn chưa thành hôn mà đã kế thừa được chức vị của Nhị trưởng lão rồi.”

Lục Thủy lập tức nói.

“Ngươi không có chứng cứ.”

Mộ Tuyết lạnh lùng nói.

Nàng cũng đoán là như thế, nhưng mà bọn họ không có chứng cứ.

Có điều, việc Lục Thủy là Thiếu tông chủ vậy mà lại là sự thật.

Việc Đại trưởng lão là Tông chủ của Ẩn Thiên Tông cũng là sự thật.

“Thần Nữ, ta phải đi rồi.”

Lúc này, Hải Yêu Nữ Vương cũng đi tới trước mặt Mộ Tuyết để nói lời tạm biệt.

Nàng vừa mới tỉnh ngủ, nhờ vậy mới biết được buổi lễ đã kết thúc rồi.

Cho nên nàng mới tới đây để chào tạm biệt.

Sau khi trở về nàng sẽ ngủ tiếp.

“Nữ Vương đi có một mình thôi sao?”

Lúc này, ở bên cạnh Hải Yêu Nữ Vương không có Hải Yêu nào khác cả.

“Đúng thế, các Hải Yêu khác vẫn đang chơi với Thiên Nữ Chưởng Môn.”

Hải Yêu Nữ Vương trả lời, sau đó nàng mở cổng không gian ra, trực tiếp rời đi.

Hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ đi bộ dù chỉ một đoạn.

Cổng không gian trực tiếp mở tới tẩm cung của nàng.

Lúc cổng đóng lại có lẽ cũng là lúc nàng nằm xuống.

Hải Yêu này rất khác với những Hải Yêu khác.

“Vương, Vương hậu.

Chúng ta cũng phải trở về rồi.

Chân thành cảm tạ sự chiêu đãi của của Vương.”

Nhóm người Cô Ảnh lão nhân cũng tới tạm biệt.

“Nghe Chân Võ nói rằng, các ngươi muốn mang theo một ít món ăn trở về để cho bọn họ nếm thử à?

Chuẩn bị xong hết cả chưa?”

Lục Thủy hỏi.

Chuyện mang đồ ăn về là một chuyện rất bình thường.

“Chân Võ đã chuẩn bị xong cho chúng ta rồi, Vương không cần phải lo lắng về việc này.”

Cô Ảnh lão nhân cảm kích nói.

“Đi đi, tranh thủ lúc đồ ăn vẫn còn nóng.”

Lục Thủy nói.

Đồ ăn phải ăn lúc còn nóng mới ngon.

Lúc này, Mộ Tuyết giơ tay lên, nàng lắc lắc cái vòng tay bằng sợi dây màu đỏ rồi cười nói:

“Chúng ta rất thích món quà của các ngươi.”

Cô Ảnh lão nhân và những người khác cũng cung kính hành lễ:

“Chúng ta phải cảm tạ Vương và Vương hậu mới đúng.”

Chắc chắn món quà của những người khác đều tốt hơn của bọn họ, nhưng mà Vương và Vương hậu lại chỉ mang món quà mà bọn họ tặng, đây thật sự là vinh hạnh của bọn họ.

Là vinh hạnh của Lam Dạ Quốc.

Sau đó, bọn họ mở cổng không gian ra rồi rời đi.

“Lục thiếu gia, còn người nào nữa không?”

Mộ Tuyết tò mò hỏi Lục Thủy đang đứng ở bên cạnh mình.

Lục Thủy suy nghĩ một chút rồi nói:

“Khó mà nói trước được, mấy người Thạch Minh thì đi vào bệnh viện rồi.

Diệp Tân thì vẫn còn đang bán giả dược.

Cẩu Tử và Nha Đông tiên nhân thì chẳng biết là đã chạy đi đâu.

A Mãn rời đi chung với đồng sự của hắn.

Thiên Cơ Lâu Vũ có lẽ đã sớm chạy.

Danh Dữ Trọng và Tịnh Thổ công chúa có lẽ đã uống say.

Ma Tu Cát An có thể đang cứu giúp sư phụ của mình.

Thạch Đầu Nhân thì đi theo mấy người An Ngữ.

Trước mắt thì có lẽ không còn người nào nữa.

Ừm, Cơ Tầm có lẽ đang ở chỗ của Nhị trưởng lão.

Đúng thật là không còn người nào nữa.”

“Vậy chúng ta có thể quay về nghỉ ngơi được rồi chứ?”

Mộ Tuyết hỏi.

Nàng không mời nhiều người cho lắm.

Chỉ có mấy người bên Thiên Nữ Chưởng Môn mà thôi, nhưng mà lúc nãy cũng đã đi qua chào bọn họ rồi.

Chân Thần Duy Nhất thì không cần phải bận tâm.

Nàng vốn dĩ ở tại Lục gia mà.

Tổng thể mà nói, bọn họ đúng thật là có thể quay về nghỉ ngơi rồi.

“Chúng ta ở lại đây hưởng thụ không khí của buổi lễ đi.

Bây giờ có quay về cũng chẳng biết phải làm gì.”

Lục Thủy nói.

“Không muốn có em bé nữa à?”

Mộ Tuyết hỏi Lục Thủy.

“Gần đây ta có một loại trực giác, nói ra có thể Mộ tiểu thư sẽ không tin.”

Lục Thủy nói với Mộ Tuyết.

“Trực giác mới?”

Mộ Tuyết nghiêng đầu nhìn Lục Thủy, nàng hoàn toàn không cảm nhận được chuyện gì cả.

Có lẽ cảm giác của Lục Thủy vẫn chưa quá mãnh liệt.

Nếu như mà mãnh liệt, thì nàng sẽ có thể cảm nhận được.

Giống như loại trực giác nếu Lục Thủy không tấn thăng lên thất giai, thì bọn họ sẽ không thể nào có con được vậy.

“Đúng thế, trực giác mới cho ta biết rằng, chỉ cần ta tiếp tục tấn thăng, thì chúng ta sẽ có thể có con.”

Lục Thủy nói một cách vô cùng nghiêm túc.

Mộ Tuyết híp mắt lại nhìn Lục Thủy, nói:

“Cái này có khác gì với lần trước đâu?

Lần nào ngươi cũng nói như vậy.”

“Đó cũng đâu phải là lỗi của ta.”

Lục Thủy nói.

“Vậy ý của Lục thiếu gia chính là, đây là lỗi của ta?”

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy rồi nói.

“Không phải lúc đó ta cũng đi khám bác sĩ rồi đó sao?”

“Còn là Chí Cao.

Lục thiếu gia khám bác sĩ nào vậy?”

“Chí Cao cũng là người mà.”

“Đó là do Lục thiếu gia nghĩ như thế mà thôi.”

“Mộ tiểu thư cứ phải nói rằng mình không phải là người sao?”

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy rồi nói:

“Lục thiếu gia, ngươi nói thử xem ở gần đây có người hay không?”

“Không có…A”

Mộ Tuyết trực tiếp nhào vào trong ngực Lục Thủy, sau đó nàng bị Răng Thần nhập vào người.

Lục Thủy:

“...”

Một ngày nào đó hắn sẽ rút răng của Răng Thần.

Một lúc sau, Mộ Tuyết mới chậm rãi đứng lên, nàng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Lục Thủy, nói:

“Lục thiếu gia rất thích Răng Thần nhỉ, đêm nay ngươi triệu hoán Răng Thần đi.”

Lục Thủy dựa người lại gần Mộ Tuyết, hắn dùng đầu của mình chạm vào đầu của nàng, nói:

“Mộ tiểu thư, ngươi nói thử xem Răng Thần có thích ta hay không?”

Mộ Tuyết liếc nhìn Lục Thủy rồi nói:

“Không thích, Lục thiếu gia là một tên tín đồ giả.”

“Đi thôi.”

Lục Thủy nói xong liền kéo Mộ Tuyết đi về phía Lục gia.

“Đi đâu?”

Mộ Tuyết hỏi.

“Quay về triệu hoán Răng Thần, hỏi Răng Thần có phải thật sự không thích ta hay không.”

Lục Thủy lôi kéo Mộ Tuyết đi về phía trước, đầu cũng chẳng quay lại, cứ thế mà nói.

“Không chờ bọn họ à? Lỡ đâu bọn họ tới đây thì sao.”

“Không đợi, để cha mẹ tiễn bọn họ đi.”

“Vậy thì, Lục thiếu gia thích Răng Thần mặc cái gì?”

“Ừm…

Miễn sao không phải là bộ đồ mà ta không cởi ra được là được.”

“Vậy thì, Răng Thần chắc chắn sẽ mặc bộ quần áo mà Lục thiếu gia không cởi được.”

“...”

“Ngày thành hôn ở đây, nhân vật chính không cần phải làm gì cả ư?”

Cơ Tầm vô cùng tò mò hỏi.

Nàng đã quan sát cả ngày hôm nay rồi, nhân vật chính gần như không cần phải làm gì cả.

Với lại, rõ ràng là một buổi hôn lễ tốt đẹp như thế, vậy mà hiện trường lại vô cùng lộn xộn.

Thời đại thay đổi rồi ư?

Lúc trước, khi bọn họ thành hôn, không khí vô cùng nghiêm trang.

“Không biết do ai dạy ra nữa.”

Cửu gật đầu đồng tình.

“Không phải ta.”

Nhị trưởng lão trực tiếp nói.

“Là do Tiểu Tiểu Tranh, chúng ta cùng nhau đi đánh hắn đi.”

Cửu nói xong liền lấy cây gậy của mình ra.

Cơ Tầm nhìn Cửu, nàng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Tại sao Cửu lại âm mưu muốn đánh một tiểu bối của Lục gia cơ chứ?

Nàng biết Tiểu Tiểu Tranh là ai, người đó là Tam trưởng lão của Lục gia.

Ở Lục gia thì hắn là trưởng bối, nhưng mà ở trong mắt của các nàng, thì hắn chỉ là một cậu nhóc mà thôi.

“Tiểu Tiểu Tranh là người muốn ăn đòn nhất ở Lục gia, không đánh hắn thì không biết phải đánh ai cả.”

Cửu bất đắc dĩ nói.

“Lục Thủy thì sao?”

Nhị trưởng lão hỏi.

“Lục Thủy thì chỉ có chút mất mặt lúc còn nhỏ mà thôi, không có lý do gì để đánh cả.

Nhưng mà, nếu như Tiểu Tiểu Cổ và Tiểu Tiểu Tranh biết được chân tướng thì có lý do để đánh rồi.”

Cửu nói.

Lục Thủy quá có tiền đồ, còn dám đánh dám cướp đồ của cha mẹ.

Mặc dù cuối cùng cũng bị phản thương, nhưng mà đồ vật hắn muốn cướp thì vẫn cướp được.

Còn chạy nữa.

Ngày kế tiếp.

Lam Dạ Quốc.

Tiểu Điệp vừa mới đứng lên định đi ra bên ngoài, thì xảy ra một chuyện khiến nàng ngây ngẩn cả người.

Nàng thấy ở bên ngoài bày biện rất nhiều món ăn ngon, chúng nó còn đang tỏa khói ngây ngút nữa.

“Nam Mụ Mụ, Tiểu Hồ, các ngươi mau ra đây mà xem nè.”

Lúc này, cũng có rất nhiều người bị một màn này dọa sợ, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

“Đây là…”

“Chắc chắn là do Quốc Sư mang chúng về từ hôn lễ của Vương.”

“Woa!”

Tất cả đều vô cùng vui vẻ.

“Đừng có lộn xộn, không được lộn xộn, ai cũng có phần.”

Lập tức có người lớn đứng ra nói chuyện.

“Ta muốn để dành để sau này ăn tiếp, có được không?”

“Ta có thể ăn mỗi ngày một miếng, ăn tới một năm luôn được không?”

“Không thể, những món này nếu như để lâu thì sẽ bị hỏng.”

“Hu hu, nhìn chúng nó đẹp quá, ta không nỡ ăn.”

“Ta cũng không nỡ ăn, ta muốn để dành lại một chút cho A Ngưu ca.”

“Ta muốn để dành lại cho cha, lúc cha về sẽ được ăn đồ ăn ngon.”

“Không được, được chia thì phải ăn liền, không ai được để dành lại cả.”

Trên thực tế thì đây là những món ăn có kiểu dáng rất bình thường, những món này đều được Chân Võ đặc biệt lựa chọn.

Bọn họ biết tình hình của Lam Dạ Quốc, cho nên không dám dùng đồ quá tốt, cũng không dám chọn những món ăn có kiểu dáng quá đẹp mắt.

Chỉ chọn lựa những món trông khá bình thường mà thôi.

Có điều…

Bọn họ đã gặm khoai lang nát vụn rất nhiều năm rồi, chưa từng thấy những món này, cho nên nhất thời có rất nhiều người đều không nỡ ăn.

Hoặc là ăn trong nước mắt.

Đây là món quà mà Vương tặng cho bọn họ.

Sáng sớm.

Bắt đầu có cường giả rời khỏi Thu Vân Trấn.

Nhưng mà, cũng có người định dừng chân lại đây một thời gian.

Đương nhiên, cũng có vài người định sẽ ở lại đây trong một thời gian dài.

Ví dụ như là Diệp Tân và Thanh Điểu của hắn.

Hay là Kiều Càn và Lâm Hoan Hoan.

Còn mấy người Chiến Thần, bọn họ đã rời đi từ chiều hôm qua rồi.

Bọn họ không dám ở lại nơi này.

Ở lại càng lâu thì càng nguy hiểm, có thể sẽ không còn cơ hội để rời đi nữa.

Vì thế, ba người bọn họ đều rời đi cả.

Lục gia không hề ra tay với bọn họ.

Tam đại thế lực thầm thở phào nhẹ nhõm, sự tồn tại của Lục Vô Vi khiến cho bọn họ thở không nổi.

Lục Vô Vi thật sự quá mạnh.

Lưu Hỏa cũng rất mạnh, uy thế che trời.

Nhưng mà, hắn không cho bọn họ cảm giác trực quan như Lục Vô Vi.

Cảm giác một kiếm trảm Đại Đạo.

Hoàn toàn không cần phải ra xuất ra kiếm thứ hai.

Hôm nay, Kiều gia định rời khỏi Thu Vân Trấn.

Bọn họ đã tới trước đó rất nhiều ngày rồi, hiện tại không cần phải ở lại thêm nữa.

Kiều Càn và Lâm Hoan Hoan đi theo mấy người Kiều Ngọc tới nhà ga.

“Không cần phải tiễn nữa, các ngươi quay về đi.”

Kiều Ngọc nói với Kiều Càn và Lâm Hoan Hoan.

Kiều Thiến không nói gì thêm nữa.

Nàng vẫn không thể nào hiểu được cuộc sống như thế này, cô gái mập mạp rốt cuộc có chỗ nào tốt cơ chứ?

Kiều Thiến biết Cửu chắc chắn sẽ không gạt mình.

Nhưng mà, nàng không cảm thấy nàng ấy tốt tới mức như Cửu nói, mặc dù tính tình rất tốt, nhưng mà nàng cứ luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Nàng do dự một hồi lâu mới hỏi.

“Chị dâu, ở gần đây có chỗ nào để rửa tay không?”

Kiều Thiến hỏi.

“Ta dẫn ngươi đi.”

Lâm Hoan Hoan nói.

Rất nhanh sau đó các nàng đã đi tới được vị trí của nhà vệ sinh.

Kiều Thiến trực tiếp kéo Lâm Hoan Hoan vào bên trong, sau đó nàng mở trận pháp ra, để tránh việc bị phát hiện ra.

Lâm Hoan Hoan có hơi kinh ngạc hỏi:

“Ngươi muốn làm gì?”

Tự nhiên kéo nàng vào trong nhà vệ sinh, nhìn thế nào cũng không thấy đây là chuyện tốt cả.

“Chị dâu, ngươi cảm thấy mình rất xinh đẹp phải không?”

Kiều Thiến cảm thấy mình có thể tìm thấy điểm đột phá ở chữ xinh đẹp này.

Tất cả mọi người đều biết rõ bộ dạng của Lâm Hoan Hoan.

Chính bản thân nàng ấy cũng như thế.

Cho nên, nàng sẽ biết mình hoàn hảo ở phương diện nào nhất.

Có điều, đáp án lại khiến cho Kiều Thiến không khỏi kinh ngạc:

“Đương nhiên là xinh đẹp rồi, anh của ngươi nói vậy đó.”

Kiều Thiến:

“...”

Anh của nàng thích người mập à?

Lâm Hoan Hoan thấy bộ dạng không thể tin nổi của Kiều Thiến, thì lập tức nói:

“Ta chỉ là chưa biến thành người xinh đẹp mà thôi.”

“Vậy ngươi biết thử cho ta xem một chút đi.”

Kiều Thiến lập tức nói.

Lâm Hoan Hoan:

“...”

“Vậy ngươi không được nói với người khác đó.”

Lâm Hoan Hoan lại nói.

“Ta có thể thề.”

Kiều Thiến nói.

Nàng không nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy một cô gái mập mạp biến thành một người xinh đẹp được.

“Không cần phải nghiêm trọng tới như thế.”

Lâm Hoan Hoan nói xong thì bắt đầu thi pháp.

Sau đó, Kiều Thiến vô cùng kinh ngạc khi thấy Lâm Hoan Hoan dần gầy đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, nhưng mà việc này cũng chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi.

Chỉ một lát sau, nàng đã thấy Lâm Hoan Hoan biến thành một nữ tử vô cùng xinh đẹp.

Quần áo to lớn cũng có nét đẹp riêng của nó.

Vừa yêu diễm lại vừa thanh thuần.

Cái này.

Đúng là rất đáng mặt Băng Thủy Cơ.

Người này là chị dâu của nàng, cô gái mập mạp Băng Thủy Cơ?

Kiều Thiến hoàn toàn không dám tin tưởng.

Bình Luận (0)
Comment