Chuyện này có thể khiến cho Kiều Thiến khiếp sợ cả một năm (3)
“Đẹp không, Trà Trà nói rằng, nếu như người khác mà nhìn thấy được bộ dạng này của ta, thì sẽ sợ ngây người luôn.”
Lâm Hoan Hoan đắc ý nói với Kiều Thiến:
“Lần đầu tiên anh của ngươi nhìn thấy cũng choáng váng cả người.
Ta vốn định dùng dáng vẻ này để tham dự hôn lễ của Mộ tiểu thư, nhưng mà anh của ngươi không thích gây sự chú ý, cho nên ta không dùng dáng vẻ này.
Nhưng mà, ngươi không được nói với ngươi khác đâu đó.”
“Đây là yêu thuật gì?”
Kiều Thiến không thể nào hiểu được chuyện này là như thế nào.
“Không phải yêu thuật, là hiến tế huyết nhục, hiến tế phần thịt dư thừa.”
Lâm Hoan Hoan nói.
Kiều Thiến triệt để ngây người, nàng cảm thấy người chị dâu này mạnh lên rất nhiều.
Nàng rốt cuộc cũng hiểu được lời mà Cửu nói rồi.
Người chị dâu như này, anh của nàng phải may mắn tới mức nào mới có thể cưới được cơ chứ?
Vậy mà nàng vẫn nghĩ rằng anh của nàng bị thua thiệt.
Người vừa xinh đẹp, vừa lợi hại, đối xử với anh nàng rất tốt, biết suy nghĩ cho anh trai của nàng, đồng thời có thể đi làm sinh sống chung với anh nàng, không chê anh nàng bị cụt tay, đối xử với bọn họ cũng cực kỳ tốt.
Người này…
Trong lúc nhất thời, nàng đột nhiên phát hiện Băng Thủy Cơ Lâm Hoan Hoan tốt tới mức không thể nói thành lời được.
Là do nàng cổ hủ.
“Rất xin lỗi.”
Kiều Thiến cúi đầu xin lỗi.
“Hả?”
Lâm Hoan Hoan vô cùng hoang mang.
Tại sao lại xin lỗi nàng?
…
Lục Thủy mở mắt ra.
Sau đó hắn quay đầu sang bên cạnh nhìn Mộ Tuyết, lay cánh tay của nàng.
Lục Thủy đợi Mộ Tuyết mở mắt ra rồi mới nói:
“Mộ tiểu thư, trời đã sáng rồi, ngươi nên trở về viện tử của mình.”
Mộ Tuyết vốn dĩ vẫn còn đang mơ hồ lập tức run lên, sau đó nàng nói với Lục Thủy:
“Lục thiếu gia, nếu như ta nhớ không lầm thì chúng ta đã lập gia đình rồi mà?”
“Ồ, thì ra Mộ tiểu thư vẫn nhớ à.”
Lục Thủy cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bịch!
Mộ Tuyết trực tiếp đánh một quyền vào bụng của Lục Thùy, sau đó ngồi dậy nói:
“Lục thiếu gia, có phải do ngày hôm qua ta không đánh ngươi, cho nên ngươi cảm thấy không được thoải mái đúng không hả?”
Lục Thủy ôm lấy bụng, quyền này đau quá.
Cảm giác thật là quen thuộc.
Hắn không quen quyền ngày hôm qua một chút nào cả.
“Hừ, ta đi làm điểm tâm đây.”
Mộ Tuyết nói xong liền cúi người chạm một vào miệng Lục Thủy, nói:
“Lục thiếu gia muốn ăn cái gì?”
“Nếu không thì.”
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết rồi nói tiếp:
“Ăn Mộ tiểu thư trước đi.”
“Được.”
Mộ Tuyết trực tiếp trốn vào trong chăn.
…
Sáng sớm.
Lục Thủy ngồi ở trong sân.
Từ hôm nay trở đi, thị nữ của mẹ sẽ không đưa điểm tâm của mẹ sang đây nữa.
Có thể xem là một chuyện tốt.
Nhưng mà phải dậy sớm như thế để đọc sách, hình như cũng không tốt hơn là mấy cả.
Dù sao thì ngày nào Mộ Tuyết cũng ở cạnh hắn.
Đây là chuyện tốt hay xấu đây?
Đương nhiên là chuyện xấu…
Lục Thủy nhìn xung quanh, sau đó hắn thấy Mộ Tuyết trở về sau khi đã làm xong điểm tâm.
Đương nhiên là chuyện tốt rồi.
“Lục thiếu gia, có phải người vừa mới nghĩ chuyện gì trái với lương tâm hay không hả?”
Mộ Tuyết mặc trên người một chiếc váy trắng nhàn nhạt.
Bộ quần áo trông vô cùng bình thường.
Tóc của nàng là do Lục Thủy giúp nàng chải, còn thắt bím nữa.
“Mộ tiểu thư nhầm rồi.”
Lục Thủy nói thẳng.
“Lục thiếu gia, ta lúc 19 tuổi hay ta lúc 20 tuổi tốt hơn?”
Mộ Tuyết đưa điểm tâm cho Lục thủy, sau đó dùng hai tay nâng má lên nhìn Lục Thủy, hỏi.
“Năm nay Mộ tiểu thư mấy tuổi?”
Lục Thủy hỏi.
“19 tuổi.”
Mộ Tuyết trả lời.
“Vậy thì Mộ tiểu thư lúc 19 tuổi là tốt nhất.”
Lục Thủy đặt muỗng vào trong chén của Mộ Tuyết, sau đó nói tiếp:
“Hoặc có thể nói là, ở trước mặt ta, Mộ tiểu thư bao nhiêu tuổi, thì Mộ tiểu thư với số tuổi đó là tốt nhất.”
“Ý của ta là tính cách.”
Mộ Tuyết nói.
“Ta cũng đang nói tới tính cách mà, Mộ tiểu thư nghĩ rằng ta đang nói tới cái gì?”
Lục Thủy hỏi.
“Hừ!”
Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng, nàng ngồi xuống bên cạnh Lục Thủy, dựa người vào người hắn rồi ăn điểm tâm.
“Lục thiếu gia, gần đây ngươi định làm cái gì?”
Mộ Tuyết hỏi.
Lục Thủy chắc chắn có rất nhiều chuyện phải làm.
Hình như hắn vẫn muốn tìm kiếm cái gì đó.
Nhưng mà, nàng không có hỏi.
“Ta định đi tới Thần Vực, đi bát Chân Thần Duy Nhất, sau đó lừa nàng tới Hải Tẫn Đầu.”
Lục Thủy vừa ăn sáng vừa nói.
Mộ Tuyết có hơi tò mò hỏi:
“Để thiếu nữ bất lương đi gặp Cửu sao?”
Cái này thì nàng biết.
Lần trước nàng từng nghe lén được.
“Mộ tiểu thư có muốn đi hay không?”
Lục Thủy hỏi.
Chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì cả, có dẫn Mộ Tuyết theo cũng không thành vấn để.
Chuyện của Mê Đô thì bỏ qua đi, cảm giác nếu như dẫn Mộ Tuyết đi thì sẽ xảy ra chuyện.
Vẫn nên đi một mình thì tốt hơn.
Dù sao thì Mộ Tuyết cũng chỉ là một người bình thường.
Kiếp này, có lẽ sẽ phải sinh con xong thì nàng mới bằng lòng tu luyện.
Dù sao thì cơ thể và tuổi thọ cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.
Nàng sẽ không chịu để mình già đi đâu.
“Mấy ngày này ta sẽ đi chơi với nhóm người Nhã Lâm, sau khi Đường đi dẫn các nàng về, thì chúng ta hãy đi tới Hải Tẫn Đầu.”
Mộ Tuyết nói.
Lục Thủy đương nhiên là gật đầu đồng ý rồi.
Có Mộ Tuyết ở đó, việc bắt Chân Thần Duy Nhất sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Không cần dùng tới hạt châu Thần Lực để câu nàng.
“Đúng rồi.”
Mộ Tuyết đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nàng có hơi bối rối nói:
“Ta vừa mới gả tới vào hôm qua, hôm nay phải đi thỉnh an cha mẹ.”
Đây là lần đầu tiên nàng chính thức gặp cha mẹ chồng.
Lục Thủy suy tư một chút, sau đó hắn phát hiện ra rằng ở kiếp trước đúng thật là có chuyện này.
Do Mộ Tuyết nhắc nhở hắn.
Sau đó, hai người cùng đi tới chỗ cha mẹ.
Khi tới nơi, bọn họ thấy cha mẹ đang ngồi đó, dường như cha mẹ cũng đang chờ bọn họ tới.
Nói mới nhớ, trước khi Mộ Tuyết được gả tới đây, mẹ có nói qua về chuyện này chưa nhỉ?
Hình như, có lẽ, đại khái, có thể là đã nói qua.
Lục Thủy:
“...”
Tiêu rồi, sẽ ăn mắng.