Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1357 - Chương 1355: Phân Lượng Của Chúa Tể Vạn Thế (1)

Chương 1355: Phân lượng của Chúa Tể Vạn Thế (1) Chương 1355: Phân lượng của Chúa Tể Vạn Thế (1)

Phân lượng của Chúa Tể Vạn Thế (1)

“Con trai quỳ xuống, chớ lộn xộn nha.

Đến đây Tiểu Tuyết Nhi, tới bên cạnh mẹ.” Đông Phương Lê Âm vẫy vẫy tay với Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết vốn quỳ cùng với Lục Thủy chỉ có thể đứng dậy đi tới bên cạnh Đông Phương Lê Âm, chậm rãi ngồi xuống.

Nhìn Lục Thủy, có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Nàng không chút lo lắng việc Lục Thủy bị phạt, ở kiếp trước cũng đã bị phạt không ít.

Hoặc là Lục Thủy bị phạt, hoặc là cả hai vợ chồng cùng bị phạt.

Dù sao cũng đã gặp nhiều rồi.

“Đến, gọi mẹ nghe một chút.” Đông Phương Lê Âm vẻ mặt mong đợi nói.

“Mẹ.” Mộ Tuyết nhẹ giọng gọi.

Tiếng gọi mẹ này nghe không chút ngượng nghịu.

Dù sao cũng đã gọi rất nhiều năm.

“A.” Đông Phương Lê Âm tươi cười.

Giống như có thêm một đứa con gái nữa vậy, vừa xinh đẹp vừa nhu thuận.

“Về sau ta sẽ để Hoa Lộ Thủy gọi con là Tuyết Nhi tỷ tỷ.” Đông Phương Lê Âm nhìn bụng mình nói.

“Mẹ, hay cứ đặt tên là Lục Lai Sự đi.” Lục Thủy cảm thấy tốt hơn không nên gọi đứa nhóc này là Lục Thần Hoa Lộ Thủy.

“Cho ngươi nói chuyện rồi sao?” Giọng nói uy nghiêm của Lục Cổ vang lên.

Lục Thủy: “...”

Máu mủ tình thâm, thế mà so ra còn kém hơn huyết mạch Đông Phương.

Mộ Tuyết cũng vui vẻ, gọi như vậy nghe trẻ hơn nhiều.

Suy nghĩ kỹ một chút, lúc Lục Lai Sự sinh ra, nàng cũng mới 20 tuổi.

Hình như cũng vẫn rất trẻ.

Nhưng hai chữ tỷ tỷ vẫn khiến nàng vui vẻ.

“Đúng rồi.” Đông Phương Lê Âm đột nhiên nhớ tới, nói:

“Hai con không định đi hưởng tuần trăng mật sao?

Còn nữa, cha của Tiểu Tuyết Nhi và những người khác cũng đang ở Lục gia, hai con chào hỏi bên này xong thì tranh thủ thời gian chạy sang bên đó.

Chúng ta bên này không có gì, ở đây lâu sẽ muộn mất.

Tiểu Tuyết Nhi là từ Mộ gia gả tới, nhỡ đâu khiến người ta cảm thấy Tiểu Tuyết Nhi gả đi rồi liền không nhận nhà mẹ đẻ nữa, như vậy sẽ không tốt.”

Mộ Tuyết và Lục Thủy hơi ngạc nhiên, không lâu sau liền cáo biệt Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ.

Nhìn Lục Thủy mang theo vợ mình ra ngoài, Đông Phương Lê Âm nói:

“Ta nói rồi, hai đứa nó nhìn một chút cũng không giống vợ chồng mới cưới.

Duyên phận đời trước sao?”

“Ai biết được, nhưng mà… cả hai đứa đều có vẻ như không nhớ rõ người Mộ gia vẫn còn ở đây.

Nàng đã nói với Lục Thủy chưa?” Lục Cổ tò mò hỏi.

“Ta chắc chắn đã nói rồi.” Đông Phương Lê Âm vô cùng đáng thương nhìn Lục Cổ:

“Có phải Lục Đại Tộc trưởng cảm thấy ta vừa mang thai, đầu óc liền trở nên ngu muội hay không?”

Lục Cổ: “...”

“Lục Thiếu gia, mẹ chắc chắn đã nói với chàng chuyện này, thế mà chàng lại quên.” Trên đường đi, tay Mộ Tuyết bị Lục Thủy nắm lấy.

Cả hai đang đi về phía sân nhỏ chỗ Mộ Trạch.

“Dì Đường chẳng lẽ không nói với Mộ Tiểu thư chuyện này sao?” Lục Thủy hỏi lại.

Bọn hắn trên thực tế đều đi theo hôn sự như kiếp trước.

Khi đó nào có nhiều chuyện như thế này?

Hôn lễ của hai người khi đó rất đơn giản, hơn nữa ngoại trừ những nghi thức tất yếu, cơ bản không cần bọn hắn có mặt.

Dù sao khi đó Lục Thủy vẫn luôn làm chuyện mất mặt, có rất nhiều việc phiền phức.

Cho nên đã giản lượng tất cả.

Một kiếp này tưởng rằng cứ thuận theo thế là được.

Sau đó…

Suýt chút nữa đã thất lễ.

“Mộ Tiểu thư, nàng bình thường nhìn đoan trang thanh tao lịch sự, nhìn thế nào cũng thấy là tiểu thư khuê các, thế mà lại quên chuyện quan trọng như vậy.” Lục Thủy cảm thấy không hợp lý.

“Ta thích một người, có thể cùng người đó thành hôn là chuyện vui vẻ nhất trong đời ta.

Trong đầu ta chỉ có hắn.

Bây giờ hắn lại chỉ trích ta, Lục Thiếu gia, mau triệu hoán Nha Thần đánh hắn.” Mộ Tuyết phụ họa theo.

“Nha Thần là người hiểu chuyện.” Lục Thủy nói.

“Lục Thiếu gia nói ta là người cố tình gây sự sao?”

“Ta nói Nha Thần có lí lẽ rõ ràng, rất dễ đả thương người ta thích là Mộ Tiểu thư.”

“Hừ!”

Lát sau.

Lục Thủy đi tới sân nhỏ nơi Mộ gia nghỉ ngơi.

Chào hỏi cha vợ.

“Nhìn bộ dáng vội vã sốt ruột của các con kìa, ngủ không ngon sao?” Dì Đường đột nhiên hỏi.

Mộ Tuyết lập tức cúi đầu:

“Dì Đường nói đùa rồi.”

Thật ra cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung, cho nên không có khoa trương như vậy.

Chính là tối hôm qua hôn lễ tan tương đối trễ.

Nếu không hai người mỗi ngày đều có thể dậy rất sớm.

Hàn huyên vài câu.

Lục Thủy liền bị cha vợ gọi sang một bên.

“Lục Thiếu gia thành hôn rồi, sau này còn muốn tiếp tục làm việc lúc trước không?” Mộ Trạch nhẹ giọng hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Lục Thủy gật đầu.

Việc liên quan tới mẹ và Lục Lai Sự, hắn đương nhiên không thể ngồi không nhìn.

Đương nhiên, Lục Lai Sự quả thật cũng có chút kỳ quái, chờ sau khi hắn đủ mạnh rồi lại đi nhìn lại.

Hoặc là đi hỏi Cửu một chút.

Chờ đến lúc bọn hắn tới phần cuối cùng của biển, lúc đó có thể hỏi Cửu rất nhiều chuyện.

Đương nhiên, nàng không nhất định sẽ nói.

Vậy liền hỏi nàng một chút, ở đâu có thể đạt được đáp án.

Cái tên Lục Thất này cũng cần hỏi một chút, còn cả Mê Đô ở Lục gia.

Có cơ hội có thể thử hỏi một chút.

“Lục Thiếu gia muốn giải thích với Mộ Tuyết thế nào? Hay là đã nói rồi?” Mộ Trạch tò mò hỏi.

“Cha vợ không phải là muốn nói cho cha ta đấy chứ?” Lục Thủy hỏi.

Cái này, chính là thuốc nổ.

Trên thực tế, trước mắt hắn không sợ bị biết, nhưng mà…

Vấn đề ở chỗ, hắn từng động thủ với cha mẹ một lần, đoạt đồ của bọn họ.

Mặc dù hắn là người bị đả thương, nhưng cha đánh con trai là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Lúc đó mẹ sẽ nói khi đó nếu như tu vi hắn cao, có phải sẽ trở thành con trai đả thương cha mình hay không?

Cho nên, hắn sẽ chết.

Dưới tình huống không che mặt, hắn không có khả năng động thủ với cha mẹ, khi đó…

Là Chân Võ bức bách hắn, đúng, đều là lỗi của Chân Võ.

Người đoạt trang sách đó cuối cùng cũng là Chân Võ.

Hắn chỉ là đồng lõa, Chân Võ mới là thủ phạm chính.

Như vậy tội sẽ nhẹ hơn.

Có điều cũng không nhất thiết sẽ bị biết, tốt hơn là không biết, trì hoãn thêm chút nào hay chút đó.

“Đúng là có chút muốn nói.” Mộ Trạch không phủ nhận.

Có điều câu kia của cha vợ khiến Lục Thủy cảm giác là lạ, gọi Lục Thiếu gia đến rất thuận miệng nha.

Lục Thủy có chút tò mò nhìn Mộ Trạch, nói khẽ:

“Hai người rốt cuộc là đã có thỏa thuận gì rồi?

Bây giờ vẫn không thể nói sao?

Mặc dù ta không chút khoe khoang, nhưng cha vợ biết rõ thực lực của ta.

Là có cấm chế gì sao?

Ta có thể giúp một tay.”

Mộ Trạch lắc đầu nói:

“Chuyện này, Lục Thiếu gia vẫn nên hỏi cha mình thì hơn.”

“Nếu như là Mộ Tuyết hỏi, liệu cha vợ có nói không?” Lục Thủy tò mò hỏi.

“Lục Thiếu gia vẫn là đừng uổng phí tâm cơ, ta sẽ không nói.

Cũng không thể nói ra miệng được.” Mộ Trạch lắc đầu.

Giọng điệu rất kiên quyết.

Lục Thủy cũng không hỏi nhiều.

Bây giờ hỏi lão cha quả thật cũng không có vấn đề gì, quan trọng là hắn đã động thủ với cha mẹ, đoạt đồ vật của bọn họ.

Chủ yếu vẫn là đuối lý.

Hết lần này tới lần khác lại không có chuyện nào cho hắn cơ hội dũng cảm cứu cha mẹ, khi đó hẳn có thể sắp xếp một chút.

Lưu Hỏa trọng thương chỉ vì cứu Tộc trưởng Lục gia và Phu nhân Lục gia.

Để hai người họ ghi khắc ân cứu mạng này.

Lúc đó lại đi nói ra chân tướng, cha mẹ chắc chắn sẽ cảm động ghê gớm.

Đáng tiếc…

Thiếu Tông chủ Ẩn Thiên Tông, Lưu Hỏa, chẳng những không cứu Tộc trưởng và Phu nhân Tộc trưởng Lục gia, lại còn trực tiếp động thủ giật đồ.

Aiz!

Nghiệp chướng.

“Chuyện của ta Mộ Tuyết đã biết, cho nên ta ra ngoài cũng không có vấn đề gì.

Có điều tạm thời không thể để cho cha mẹ ta biết.

Bọn họ cứ để ta tự nói là được.” Lục Thủy trả lời vấn đề trước đó của cha vợ.

Mộ Tuyết quả thật biết.

Có điều hắn đang nghĩ, có nên nói cho Mộ Trạch biết Mộ Tuyết là Tử Y Thần Nữ hay không?

Muốn xem một chút xem cha vợ khi biết đứa con gái mình vẫn luôn chán ghét trên thực tế lại vô cùng cường đại thì sẽ có biểu cảm gì.

Cảm động?

Vui mừng?

Hay là kinh ngạc?

Không tin nổi?

Tuyệt đối không thể nào?

Sao lại thành như vậy?

Ta sai rồi?

Ừm, không dễ đoán, tâm tư của cha vợ sâu hơn biển.

Cho nên trước mắt, kể cả có hắn ở giữa điều hòa, quan hệ giữa cha vợ và Mộ Tuyết cũng không dịu đi chút nào.

Một kiếp này cũng không có gì khác biệt.

Hy vọng kiếp này lúc cha vợ gặp đại nạn đừng lại giở tính trẻ con không gặp người.

Ở kiếp trước bọn hắn gặp mặt là đỏ mắt, kiếp này lại là sinh tử chi giao.

Cha vợ thật ra rất tốt, làm việc phối hợp, nói chuyện êm tai.

Chỉ là tính tình bướng bỉnh, cứ luôn không chịu nói mình và lão cha của hắn rốt cuộc đã có thỏa thuận gì.

Cũng chẳng nói tại sao hắn với Mộ Tuyết phải đính hôn.

Mộ gia và Lục gia trước đây thế nhưng không tiếp xúc gì với nhau, chuyện đính hôn của hắn và Mộ Tuyết thật ra rất đột ngột.

Bình Luận (0)
Comment