Phân lượng của Chúa Tể Vạn Thế (2)
Lúc này, Mộ Tuyết cũng đang nói chuyện phiếm với dì Đường.
“Cha con ngày nào cũng lôi lôi kéo kéo Lục Thiếu gia, không biết là nói cái gì.” Dì Đường thở dài nói.
Cảm giác hoàn toàn không có để Mộ Tuyết vào trong mắt.
Tử Y Thần Nữ, người bên ngoài đều ước có thể quen biết nàng.
Mộ Trạch ngược lại tốt rồi, chỉ biết bày cái mặt thối ra.
Có ngày biết, hù chết hắn.
“Hẳn là nói chính sự, cha cũng bề bộn nhiều việc.” Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
“Con không trách cha mình sao?” Dì Đường có chút tò mò.
Mộ Trạch không chút quan tâm với Mộ Tuyết, thậm chí là chưa từng quan tâm tới bao giờ.
Lúc nàng gả tới đã như vậy, có một số việc đều là nàng thuận tay làm.
Nhưng nàng đối với Mộ Tuyết thật ra cũng không tốt.
Hoặc là nói chưa bao giờ tốt hơn, phần lớn chỉ là vì nghĩa vụ.
“Trước kia có lẽ sẽ trách, về sau thì không lạ nữa.” Mộ Tuyết dừng một chút, lại nói:
“Suy nghĩ kĩ một chút, tuổi thơ của con cũng không có chỗ nào không tốt.”
Chỉ là không vui vẻ bằng người khác, không có cha mẹ yêu thương.
Nàng chính là lớn lên như vậy.
Người cuối cùng đã thay đổi nàng, chính là Lục Thiếu gia.
Người kia xông vào trong thế giới của nàng, trở thành người chồng mang đến màu sắc cho thế giới đen trắng của nàng.
“Cha cũng không phải là cái gì cũng không tốt, chi ít có một chuyện con rất cảm kích.” Mộ Tuyết nhìn dì Đường nói:
“Chi ít cha đã để cho con gả cho Lục Thủy.”
Dì Đường giật mình, cuối cùng có chút thoải mái cười cười, nói:
“Xem ra Lục Thiếu gia đối với con thật sự rất quan trọng, hơn nữa lại có ảnh hưởng rất lớn.”
Mộ Tuyết mỉm cười, nhẹ gật đầu.
Lục Thủy là một kẻ cuồng tín.
Hô hào thờ phụng Nha Thần, trên thực tế chỉ muốn tìm cách rũ bỏ quần sáo của Nha Thần.
Để Nha Thần sinh con cho hắn.
…
Gần giữa trưa.
Lục Thủy mới từ chỗ ở của Mộ Trạch rời đi.
Bọn hắn hẳn là sẽ còn ở lại vài ngày, thân là đại nhân, còn một số việc cần bàn luận.
Lục Thủy không để ý.
Với hắn mà nói, cùng lắm thì Mộ Tuyết sẽ cùng Nhã Nguyệt Nhã Lâm chơi mấy ngày mà thôi.
Hắn đi theo là được.
Hắn bây giờ tu vi 7.5, cách Bát giai còn có 12 ngày.
Trong thời gian này, hắn đều có thể ở cùng Mộ Tuyết.
Được rồi.
Trong thời gian này hắn có muốn ra ngoài cũng không được.
Trừ khi mang theo Mộ Tuyết đi cùng, dù sao cũng vừa mới thành thân, hắn một mình đi ra ngoài, chưa nói là Mộ Tuyết không đồng ý.
Cha mẹ hắn chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.
Như vậy cũng chỉ có thể mang Mộ Tuyết đi hưởng tuần trăng mặt.
Đến nơi cuối cùng của biển.
“Lục Thiếu gia muốn ăn cái gì cho bữa trưa?” Mộ Tuyết hỏi.
Lục Thủy nhìn trời một chút, sau đó nhận ra bây giờ nấu cơm chắc chắn là không kịp nữa rồi.
Hơn nữa, rất có khả năng sẽ bị mẹ kéo sang đó.
“Mộ Tiểu thư, chúng ta đến tiểu trấn tìm quán ăn đi.” Lục Thủy nói.
“Ăn món điểm tâm ngọt.” Mộ Tuyết lập tức nói.
Mộ Tuyết ngoại trừ ăn điểm tâm ngọt thì chính là điểm tâm ngọt.
“Ngày đầu tiên thành hôn với Lục Thiếu gia, đương nhiên nên ăn chút đồ ngọt.” Mộ Tuyết mở miệng nói.
“Mộ Tiểu thư không sợ béo sao?” Lục Thủy tò mò hỏi.
Thân là người bình thường sẽ muốn tuân thủ định luật bảo toàn năng lượng.
Ăn vào sẽ phải lưu trữ dưới hình thức khác.
Ví dụ như mỡ.
“Lục Thiếu gia tối hôm qua không thấy sao?” Mộ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Thủy, nói:
“Trên người ta không có thịt thừa.”
“Loại chuyện này không thể nhìn ra được.
Gặp chuyện không rõ, có thể hỏi quần.
Con mắt sẽ lừa gạt ngươi, nhưng quần sẽ không.
Mộ Tiểu thư mặc thử vào, nhìn xem liệu có bó sát người hay không?” Lục Thủy giúp đỡ Mộ Tuyết xác định xem mình có béo lên hay không.
Nghe thấy lời nói của Lục Thủy, Mộ Tuyết liền tức giận nhìn hắn, nàng nhớ tới một hồi ức không tốt:
“Lục Thiếu gia có phải cảm thấy kỹ thuật may vá của mình rất mạnh hay không?”
“Mộ Tiểu thư cứ nói đùa.” Lục Thủy nắm tay Mộ Tuyết đi về phía tiểu trấn Thu Vân
“Dựa theo tuyến thời gian bình thường, ta bây giờ còn chưa học được cái này.
Cho nên ta sẽ không.”
“Dựa theo tuyến thời gian bình thường, Lục Thiếu gia còn chưa có cưới ta, bây giờ đã dự định để ta sinh con rồi.” Mộ Tuyết trừng mắt liếc Lục Thủy.
Sau đó để mặc Lục Thủy lôi kéo.
“Hôm nay ta muốn ba món điểm tâm ngọt.” Mộ Tuyết lại nói.
“Hay là một phần đi.” Lục Thủy ý đồ muốn thay đổi suy nghĩ của Mộ Tuyết.
Trước đó hai phần hắn cũng không cần ăn hộ.
Nhưng bây giờ…
Mộ Tuyết rất có khả năng một phần cũng không ăn hết.
Nàng lại không muốn để cho Thiếu Phu nhân là mình mất mặt, để thừa chắc chắn không tốt.
Cho nên…
Lục Thủy sẽ phải ăn hộ.
“Không cần, cứ gọi ba phần.” Mộ Tuyết hừ lạnh nói.
“Ta muốn xem xem Lục Thiếu gia sẽ béo trước, hay là ta béo trước.”
“Mộ Tiểu thư quên rồi sao? Ta là một tu chân giả, ta sẽ không béo.”
“..., Lục Thiếu gia, ngươi đêm nay tự triệu hoán Nha Thần của mình mà ôm ngủ đi, ta không ở cùng ngươi.”
“...”
— —
Hòn đảo trên không.
Năm người lại lần nữa tụ tập ở chỗ này.
Bọn hắn duy trì trầm mặc, không ai mở miệng.
Bầu không khí nghiêm trọng chưa từng có.
Một hồi lâu sau, Thính Vân Tích mới mở miệng hỏi:
“Tin tức là thật sao?”
Chủ yếu là tin tức này quá không thể tưởng tượng nổi, khiến bọn hắn nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Rõ ràng đã thăm dò rất nhiều lần, thế nhưng vì sao lại thành ra thế này?
Lúc đối phương còn nhỏ, bọn hắn đã gặp qua rất nhiều lần, nếu có vấn đề gì, không có lý do gì lại không phát hiện ra được.
“Tin tức của Chiến Thực, cường giả của thế lực ba bên đã xác định.
Hơn nữa lúc hắn thành hôn, thiên địa biến hóa so với lúc đứa con thứ hai xuất hiện còn khoa trương hơn.
Cho nên…
Có lẽ người Dự Ngôn Thạch Bản chỉ cũng không phải là đứa thứ hai, mà là đứa thứ nhất.” Tiền bối chủ trì công việc thấp giọng nói.
Hắn là người chủ trì công việc.
Nói cách khác, đây là trách nhiệm của hắn.
Đương nhiên, không có ai trách hắn, bởi vì tất cả mọi người đều bị che mắt.
Có thể nói, hắn chung quy đã bỏ lỡ cơ hội.
“Dự Ngôn Thạch Bản cũng chưa từng nói, dị tượng xuất hiện lúc đứa con xuất hiện, cũng có khả năng nhất định là người này đã thức tỉnh.” Giọng nói của Ma Kiếm Trảm Đồ có chút trầm thấp:
“Lưu Hỏa xuất hiện, hắn bắt đầu bộc lộ tài năng, cho nên dị tượng theo đó xuất hiện, nói như vậy cũng không sai.”
“Đúng vậy, Lưu Hỏa xuất hiện vào khoảng tháng sáu, khi đó hắn cũng không mạnh.
Ta từng gặp qua hắn, cho nên…” Cao Viễn nói đến đây thì dừng lại, không nói thêm gì nữa.
“Cho nên, Lưu Hỏa dùng thời gian hơn năm tháng, từ Nhị giai một đường tấn thăng tới Thất giai Nhập Đạo?
Chúng ta là nhìn hắn trưởng thành sao?
Nhìn hắn trước hết giết Hoang Vu, rồi lại chém Hoa Tiên.
Nhìn hắn nghiền ép Thái Dương Chi Tử, nhìn hắn cho tất cả mọi người cùng hưởng đạo tàng, nhìn hắn danh chấn thiên hạ.
Hắn vẫn luôn trốn tránh, mà chỉ có mấy tháng, chúng ta muốn phản ứng kịp cơ bản cũng không có khả năng.
Bởi vì trong nhận biết của chúng ta, chỉ thời gian mấy tháng này thì có thể trưởng thành đến mức nào được?
Nhưng mà, Lưu Hỏa đã phá vỡ nhận biết của tất cả mọi người.
Sáu tháng tiến tới bậc cửa Đại Đạo, khiêu chiến Đế Tôn.
Lúc thành hôn được thiên địa chúc mừng, thiên kiếp còn nghỉ không làm việc.” Có người mở miệng nói.
Giờ phút này, bọn hắn có lẽ mới sâu sắc cảm nhận được, thiên địa cộng chủ, phân lượng của Chúa Tể Vạn Thế.