Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1370 - Chương 1368: Thì Ra Ta Cũng Có Công Trong Việc Thiết Lập Đạo Tông (3)

Chương 1368: Thì ra ta cũng có công trong việc thiết lập Đạo Tông (3) Chương 1368: Thì ra ta cũng có công trong việc thiết lập Đạo Tông (3)

Thì ra ta cũng có công trong việc thiết lập Đạo Tông (3)

Lục Thủy thấy bọn họ gật đầu thì mới nói tiếp:

“Tên đầu tiên, Hội Kiếm Đạo Đệ Nhất Thiên Hạ.”

“...”

“Không thích hợp? Vậy thì tới tiếp với cái tên thứ hai, Vạn Kỳ Quy Nhất Tông.”

“...”

“Hay là Kiếm Kỳ Thánh Hội?”

Lục Thủy nói thêm một câu nữa.

“...”

Lục Thủy cảm thấy những cái tên này đều khá hay, nhưng mà Kiếm Nhất vẫn luôn không hài lòng, sau đó hắn nói ra cái tên cuối cùng:

“Cái tên cuối cùng, Đạo Tông, Đại Đạo quy nhất, cội nguồn của vạn vật.”

Bịch!

Kiếm Nhất vỗ tay xuống bàn.

“Đúng là anh em tốt của ta, suýt nữa thì ta đã tuyệt giao với các ngươi rồi.

Tình hữu nghị giữa ba người chúng ta đã vượt qua khảo nghiệm.”

Lục Thủy:

“...”

“Kiếm Thánh mà đi khai sáng tông môn đạo pháp à?”

Cửu khinh thường nói.

“Không có người sáng lập ra đạo pháp.”

Cơ Tầm nói.

Mộ Tuyết quan sát một chút, không biết mình có nên nói một câu hay không:

“Thức ăn rất ngon.”

Kiếm Nhất:

“...”

Cửu và Cơ Tầm đồng thời nhìn sang Mộ Tuyết, gương mặt hiện rõ sự khiếp sợ.

Mộ Tuyết:

“...”

Nói sai rồi.

“Ta biết một người rất giỏi đạo pháp, có thể bảo hắn gia nhập vào trong Đạo Tông.”

Lục ngồi ở bên cạnh, nói.

“Ta cũng muốn đi tìm vài người đệ tử, dạy bọn họ kiếm đạo.

Sau đó, bảo bọn họ đi lan truyền kiếm đạo.

Có điều, khá khó tìm được đệ tử.”

Kiếm Nhất thở dài nói.

Sau đó Kiếm Nhất, Lục Thủy và Lục đều nhìn sang phía Cửu.

Sao mà Cửu có thể rơi vào cái bẫy này cơ chứ?

Nàng lập tức muốn mở miệng từ chối.

Nhưng mà, Lục đã mở miệng trước:

“Cửu chỉ là Chân Thần, không biết cách tìm người cho lắm.”

“Đúng vậy, Chân Thần chỉ là Chân Thần mà thôi, muốn tìm người thì phải tự đi tìm.”

Lục Thủy cũng gật đầu nói theo.

Kiếm Nhất thở dài nói:

“Ta cứ nghĩ rằng Chân Thần có thể làm được chuyện này.”

“Ai nói ta không thể?”

Trong lúc nóng giận, Cửu trực tiếp ném ra năm vị trí, nói:

“Có sẵn vị trí rồi đó, nhưng mà ai mới là người có thiên phú kiếm đạo, thì ngươi phải tự mình quan sát.”

Lục:

“Chân Thần uy vũ.”

Kiếm Nhất:

“Chân Thần quá khí phách.”

Lục Thủy:

“Chân Thần thật là trâu bò.”

Mộ Tuyết ngồi ở bên cạnh quan sát, nàng luôn cảm thấy rằng ba người này đang ức hiếp con nít.

“Đã có phương hướng, có thể hành động được rồi.

Nếu vậy thì bây giờ chúng ta đi tìm đệ tử trước, hay là đi tìm người biết đạo pháp kia trước?”

Kiếm Nhất hỏi.

“Đi tìm người biết đạo pháp kia trước đí.”

Lục nói.

“Vậy thì lên đường thôi.”

Kiếm Nhất lập tức nói.

Lục Thủy cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đã khai sáng ra Đạo Tông rồi, còn đi tìm ai nữa?

Lục đưa tay ra, sau đó mọi người liền cảm nhận được lực lượng của không gian.

Sau đó, bọn họ liền xuất hiện trong một tòa đạo quan.

Nơi này có chút hương hỏa, nhưng mà cũng không có quá nhiều người.

“Mê Nhi, bọn họ đi vào trong đó cả rồi, chúng ta lén nói nhỏ với nhau đi.”

Trước khi đi vào trong, Mộ Tuyết bị Cửu kéo sang một bên.

Mặc dù Mộ Tuyết có hơi ngoài ý muốn, nhưng mà nàng cũng không nói gì cả.

Lục Thủy rất quen thuộc với những người này, cho nên nàng không cần phải lo lắng.

Nói tới đây mới nhớ, bọn họ vậy mà lại có thể xưng huynh gọi đệ với Lục Thủy, thật là hiếm thấy.

Nhưng mà, những người này chẳng có ai là yếu cả, cường giả của thời đại này thật là xuất sắc.

Nàng suy nghĩ một chút thì cảm thấy chuyện này cũng là điều hiển nhiên, Chân Thần như Cửu còn ở cạnh những người này nữa mà, làm sao họ có thể yếu được cơ chứ.

Sau khi đi qua một bên, thì Cửu liền hiếu kỳ hỏi:

“Mê Nhi, khi thành hôn ngươi có cảm giác gì?”

Cơ Tầm cũng rất tò mò nói:

“Ta nghe nói rằng, thành hôn là chuyện cực kỳ đáng sợ.”

Mộ Tuyết:

“...”

Tại sao lại hỏi một câu hỏi kỳ lạ như thế?

Lục Thủy đi theo Lục và Kiếm Nhất vào bên trong đạo quan.

Bên trong đây có một cỗ sức mạnh vô cùng cường đại, dường như nó đang cộng minh với Đại Đạo.

Luồng sức mạnh này không khỏi khiến cho Lục Thủy cảm thấy ngạc nhiên.

Bởi vì, dường như hắn đã từng gặp nó ở đâu đó rồi.

Không bao lâu sau, ba người Lục Thủy đã đi tới tận cùng bên trong của đạo quán.

Dưới một thân cây, có một người nam tử trung niên đang ngồi.

Lúc này, đối phương đang nhắm mắt dưỡng thần, ở xung quanh hắn có vết tích của Đại Đạo.

Đây là một vị cường giả chứng đạo.

Sau khi Kiếm Nhất mở ra thời đại mới, nhân tộc mới bắt đầu quật khởi.

Cho nên, đến tận bây giờ, số người có thể lên được tới chứng đạo không có bao nhiêu cả.

Mà người có thể vượt qua được ccar chứng đạo, cũng chỉ có vài người mà thôi.

Hiện tại, những người nằm trong danh sách Thí Thần vẫn chưa hoàn toàn tiến vào trong hàng ngũ của Đại Đạo Thiên Thành.

Cho nên, người hiện tại có thể đạt tới chứng đạo, chắc chắn là người mạnh nhất trong những người mạnh nhất.

Lục và Kiếm Nhất đi tới trước mặt người kia, nhưng mà bọn họ không nói gì cả.

Bọn họ đều đang đợi đối phương.

Đối với bọn họ mà nói, thì người này không mạnh, nhưng mà việc mạnh hay không cũng chẳng liên quan gì tới việc hữu dụng hay không.

Dù sao thì hiện tại ở Tu Chân Giới gần như không có ai có thể mạnh hơn bọn họ cả.

Người đứng đầu thời đại, Lục.

Người đứng thứ hai thời đại, Kiếm Nhất.

Trước mặt bọn họ, ai dám tự xưng mình là vô địch?

Hiện tại, tuy rằng Lục Thủy không mạnh cho lắm, nhưng mà hắn cũng không hề yếu một chút nào cả.

Khi nhìn thấy được đối phương, hắn lập tức nhớ ra.

Đúng là hắn đã từng gặp qua người này rồi.

Mặc dù chỉ là một tia hồn mà thôi.

Khi đó, hắn còn giao lưu với đối phương, thì ra hắn ta là người của thời kỳ này.

Ba người không ai nói gì cả, bọn họ chỉ yên lặng chờ đợi người kia.

Người này vậy mà lại có thể khiến cho bọn họ như thế này, ngay cả Chân Thần Độc Nhất cũng không thể có được mặt mũi tới như thế.

Người này chắc chắn là người cực kỳ có máu mặt ở thời kỳ Viễn Cổ.

Với lại, còn có ba người đang đứng chờ ở bên ngoài nữa.

Có thể khiến cho sáu người bọn họ chờ đợi như thế này.

Mặt mũi của người này đúng là rất ghê gớm.

Một lúc sau, người trung niên kia mới mở mắt ra nhìn những người đang đứng trước mặt mình.

Hắn đứng dậy, cung kính hành lễ:

“Vãn bối là Mặc Vân Tử, xin chào các vị tiền bối.”

Kiếm Nhất nhìn đối phương rồi nói:

“Hôm nay chúng ta tới đây là vì muốn mời ngươi gia nhập chung với chúng ta.

Chúng ta muốn khai sáng tông môn, dẫn dắt nhân tộc quật khởi.”

“Nếu Kiếm Nhất tiến bối đã mời, thì vãn bối đương nhiên là sẽ không từ chối, có điều…”

Mặc Vân Tử nhìn bọn họ rồi nói:

“Vãn bối muốn lấy đạo làm quân cờ, chơi một ván cờ với một trong các vị tiền bối ở đây.”

“Cờ vây?”

Kiếm Nhất nghe tới đây liền tỉnh táo lại.

Hắn chính là Kỳ Thánh, việc đánh cờ này chẳng phải là quá dễ dàng sao?

Người có khả năng đương nhiên là sẽ gặp phải phiền phức, nhưng mà hắn không sợ.

Dù sao thì cũng là vì tông môn của hắn cơ mà.

Thiết lập được Đạo Tông, trực tiếp đặt nên nền móng cường đại của nhân tộc.

“Mặc dù dùng cờ vây, nhưng không phải là chơi cờ vây.”

Mặc Vân Tử nói.

Lục Thủy nhìn Mặc Vân Tử, cuối cùng hắn cũng biết được đối phương sẽ thua bởi ai rồi.

Trước đây, Lục Thủy đã từng thắng được hắn, nhưng Lục Thủy chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ một lần nữa gặp lại được đối phương.

“Ta chơi với ngươi.”

Lục bước lên một bước.

Sau đó hắn lại nói tiếp:

“Có bàn cờ không?”

“Có.”

Mặc Vân Tử cung kính thỉnh:

“Tiền bối, mời ngài đi sang bên này.”

Sau đó, bọn họ đi theo hắn tới sau núi.

Lục Thủy thấy được bàn cờ, tất cả đều đã được chuẩn bị xong, dường như nó đã chờ đợi cơ hội này từ rất lâu rồi vậy.

Lục Thủy nhìn Mặc Vân Tử, trước đó hắn đã từng hỏi Mặc Vân Tử rằng, hắn đã từng thua ai, nhưng mà Mặc Vân Tử không có trả lời.

Hắn cứ nghĩ rằng cả đời này mình cũng sẽ không biết được.

Ai mà ngờ rằng, hắn vậy mà lại có thể tận mắt chứng kiến việc người này bị thua.

Mặc dù việc bị đánh bại sẽ khiến cho bản thân có chút tiếc nuối, nhưng mà vẫn phải xem người đánh bại mình là ai.

Nếu là thua bởi Lục, thì những người khác đến cơ hội được như thế còn chẳng có.

Cũng chỉ có cấp bậc nhân tài như Kiếm Nhất mới có cơ hội đó mà thôi.

Lục chọn cờ trắng, sau đó nói:

“Ngươi đi trước đi.”

“Xin tiền bối chỉ giáo.”

Một quân cờ đen lập tức được đặt xuống.

Trên bầu trời, mây đen kéo tới dày đặc.

Bình Luận (0)
Comment