Thì ra ta cũng có công trong việc thiết lập Đạo Tông (2)
“Long Nhi, là ngươi phải không?
Đại ca đây.”
Kiếm Nhất nói với Lục Thủy.
Trong mắt tràn đầy sự chờ mong.
Lục Thủy rất muốn phản bác lại đối phương, nhưng hắn phát hiện ra một điều, Mê Đô này vậy mà lại không cho hắn phản bác tên kia.
Chuyện này không bình thường một chút nào cả.
“Đại ca?”
Lục Thủy có hơi nghi hoặc.
Không phải là chủ nhân à?
“Long Nhi, đúng là ngươi rồi.”
Kiếm Nhất cực kỳ vui vẻ.
Cửu cũng chạy tới trước mặt Lục Thủy, nói:
“Long Nhi, ngươi còn nhớ ta không?
Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, cái người cực kỳ lợi hại ấy.”
Lục Thủy khẽ gật đầu.
Hắn không dám lắc đầu.
Hắn cứ có cảm giác phải củng cố thân phận của mình.
“Gâu gâu!”
Cẩu Tử cũng rất hưng phấn.
Nó đương nhiên cũng nhớ rõ người đã viết tự truyện.
“Ngươi đã ăn cơm chưa? Muốn ăn một chút gì không?”
Lục là người thực tế nhất.
“Long Nhi, ngươi tới đây, ta vẫn còn giữ sừng rồng cho ngươi nè, mang nó theo đi.”
Kiếm Nhất vừa nói vừa lấy sừng rồng ra.
Nhưng mà, hắn thấy có một người phụ nữ đứng ở bên cạnh Long Nhi, hắn ngạc nhiên nói:
“Long Nhi, đây là đạo lữ của ngươi hả?”
“Đạo lữ?”
Cửu đi tới bên cạnh Mộ Tuyết, nàng nhìn Mộ Tuyết từ trên xuống dưới rồi nói:
“Là đạo lữ thật à?”
Cẩu Tử cũng đi tới.
Mộ Tuyết vô thức bước tới bên cạnh Lục Thủy.
Nàng không nói gì cả, nàng phát hiện ra rằng mình không thể nói lung tung, nếu không sẽ rất dễ bị đá ra ngoài.
“Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.”
Lục Thủy nói.
Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên hắn mới lập gia đình sớm như thế.
Nếu không thì không đến mức hiện tại đã có đạo lữ rồi.
Mới vào thì không thể nói linh tinh, nhưng mà sau một khoảng thời gian nữa thì sẽ đỡ hơn.
Vẻ mặt của Kiếm Nhất đột nhiên trầm xuống:
“Long Nhi, việc ngươi thành thân cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà, ngươi vậy mà lại không mời đại ca, ngươi không đúng.”
“Còn có ta nữa, ngươi cũng không thèm mới Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa luôn.”
Cửu cũng bất mãn nói.
“Gâu gâu gâu.”
Cẩu Tử cũng lên tiếng khiển trách.
Lục Thủy:
“...”
Nói ra có lẽ các ngươi không tin, thực ra ta đã mời cả ba người luôn rồi.
“Ăn cơm đi.”
Lúc này, Lục bưng cơm trưa ra.
Lục Thủy hoàn toàn không biết Lục đi vào chuẩn bị thức ăn lúc nào cả.
Quả nhiên, cảm giác tồn tại của Lục quá thấp.
Ở kiếp trước, hắn cũng không có bất kỳ tung tích nào cả.
Lúc Lục Thủy thành hôn, tất cả mọi người đều được mời, trong những người mà hắn quen biết, chỉ có duy nhất một mình Lục là không được mời.
Bởi vì, không biết đi đâu mời hắn cả.
Ăn cơm trưa thôi.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống vị trí của mình, đồ ăn vẫn bình thường như mọi khi.
Đã trôi qua rất nhiều năm như vậy rồi, tại sao trình độ nấu cơm của Lục vẫn không thể tiến hóa lên được thế?
Lần trước lúc hắn tới, Kiếm Nhất chỉ mới là cửu giai, hiện tại Kiếm Nhất đã bước lên con đường Đại Đạo luôn rồi.
Chứng minh một điều, thời gian đã trôi qua rất nhiều năm rồi.
Trong lúc bọn họ đang ăn cơm, thì trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm sét.
Ầm ầm!
Một dáng người xinh đẹp từ trên cao rơi xuống.
“Kiếm Nhất có ở đây hay không?”
Là Cơ Tầm.
“Không có.”
Kiếm Nhất trực tiếp trả lời.
“Đưa hôn thư cho ta.”
Cơ Tầm vừa nhìn thấy Kiếm Nhất liền kích động la lên.
Mặt của nàng đỏ bừng.
Lúc này Cơ Tầm mới thấy trên bàn ăn xuất hiện hai người lạ.
“Đó là Long Nhi và đạo lữ của hắn - Mê Nhi.”
Cửu nói.
“Long Nhi thành hôn rồi à?”
Cơ Tầm có hơi kinh ngạc:
“Vậy mà ngươi lại không mời chúng ta.”
Mời rồi, ngươi cũng đã đi tới đó rồi.
Lục Thủy nói thầm trong lòng.
Lục Thùy lén nhìn Lục Thủy một cái, dường như đang hỏi: Lục thiếu gia, Mê Nhi là ai vậy?
Lục Thủy đáp lại nàng bằng một ánh mắt: Đương nhiên là ngươi rồi, nói ngươi là Mê Nhi thì ngươi chính là Mê Nhi, chẳng lẽ còn phải gọi ngươi là Tuyết Nhi à? Trong thời kỳ Viễn Cổ, không có Mộ tiểu thư đâu.
Mộ Tuyết trừng mắt với Lục Thủy, sau đó nàng nhìn mấy vị cường giả ở trước mặt, nàng hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác gì cả, bởi vì căn bản là nàng chẳng biết họ là ai.
Nhưng mà, đây đúng thật là một trải nghiệm thú vị.
Khiến cho người ta cảm thấy có chút kỳ diệu, nơi này chính là thời kỳ Viễn Cổ.
Lúc này, Cơ Tầm cũng bị kêu ngồi vào bàn.
Sáu người bọn họ cùng nhau ăn cơm.
“Hôm nay ta phải lấy lại hôn thư.”
Cơ Tầm vừa ăn vừa nói.
Lục Thủy có hơi nghi hoặc một chút, nó chẳng lẽ là cái tấm hôn thư mà Kiếm Nhất để lại cuối cùng?
Tại sao Kiếm Nhất lại lấy được nó?
“Tại sao hôn thư của ngươi lại chạy vào tay của Kiếm Nhất?”
Cửu vừa ăn vừa hỏi.
Lục Thủy và Mộ Tuyết vẫn yên lặng ăn cơm.
Mặc dù hình dạng của món ăn không được bắt mắt cho lắm, nhưng mà đồ ăn Lục làm khá là ngon.
Cơ Tầm nghe thấy Cửu hỏi như thế, thì nói khẽ:
“Chơi cờ thua.”
“Hắn đánh lại một nước cờ?”
Cửu lại hỏi tiếp.
“Không có.”
Cơ Tầm cúi đầu thấp xuống dưới ngực.
Dường như có hơi khó xử.
Lục Thủy:
“...”
Lục, Cửu:
“...”
Kiếm Nhất không đi lại, vậy mà vẫn không thể thắng được.
Lục Thủy cảm thấy chắc chắn là do Cơ Tầm cố ý muốn lấy hôn thư ra, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại một chút, thì thực lực của bọn họ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Lục Thủy cảm thấy khi đối mặt với Kiếm Nhất, chỉ cần không được phép đi lại, thì phần thắng của hắn khá là lớn.
“Ánh mắt của các ngươi là sao hả?
Thân là nhân vật chính của thời đại này, còn là Kỳ Thánh, việc ta thắng được cuộc tranh tài cờ vây chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?”
Kiếm Nhất cảm thấy bọn họ đang vũ nhục hắn.
Ba người kia quay sang nhìn hắn.
“Đồ ăn ngon quá đi.”
Lục Thủy ăn một miếng thịt rồi nói.
“Canh cũng không tệ, ngươi nếm thử xem.”
Lục nói.
“Để ta thử xem sao.”
Cửu đưa tay ra nếm thử canh.
Mộ Tuyết:
“...”
Tại sao những người này lại ăn ý như thế hả?
Lục Thủy đã theo chân mấy người này bao lâu rồi?
Sau đó, nàng chỉ có thể gật đầu, mùi vị đúng là không tồi.
Kiếm Nhất:
“...”
Cơ Tầm:
“...”
Bọn họ có cảm giác mấy người này đang làm cho có lệ.
Sau khi ăn trưa xong, Kiếm Nhất nói với Lục Thủy:
“Long Nhi, hiện tại có một nan đề.”
“Muốn ta viết tự truyện à?”
Lục Thủy thử hỏi.
Hắn nhớ rằng có một quyển tên là Kiếm Nhất Sinh Bình, bên trong chỉ có một câu nói mà thôi, chuyện này không thể làm qua loa được.
Không biết người viết quyển sách kia có phải là Mê Đô hay không.
Nếu như không phải, thì hắn không thể viết được.
“Tự truyện? Đúng là cần phải viết.”
Kiếm Nhất gật đầu, hắn cảm thấy đây là một đề nghị rất hay.
Lục Thủy:
“...”
Rất nhanh sau đó, Kiếm Nhất đã không để ý tới vấn đề này nữa, hắn nói:
“Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để viết tự truyện, ta phát hiện ra rằng nhân tộc quá yếu.
Mặc dù có những người như chúng ta quật khởi, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có một vài người quật khởi mà thôi.
Cho nên, ta quyết định làm một chuyện.
Một chuyện có thể làm cho cả nhân tộc quật khởi.”
Lục Thủy nghe Kiếm Nhất nói xong thì cảm thấy có chút nghi hoặc.
Kiếm Nhất muốn làm cái gì?
Nhưng mà ngay sau đó hắn liền biết.
“Ta muốn khai sáng ra một tông môn mạnh nhất và nó thuộc về nhân tộc, bồi dưỡng ra những nhân tộc mạnh mẽ.
Lúc đó thời đại của nhân tộc sẽ bắt đầu.
Yêu Tộc, Bách Tộc gì đó, tất cả đều phải tránh sang một bên.”
Kiếm Nhất nhìn Lục Thủy rồi nói:
“Hiện tại ta đã nghĩ ra được biện pháp rồi, nhưng mà vẫn còn một nan đề.”
“Nan đề là gì?”
Lục Thủy hỏi.
Đây là lúc Kiếm Nhất khai sáng ra Đạo Tông.
Nó chính là tông môn mạnh nhất ở thời kỳ Viễn Tổ, tam đại thế lực phải liên thủ lại với nhau, thì bọn họ mới có thể có cơ hội cứng chọi cứng với tông môn này.
Gọi nó là kẻ mạnh nhất trong Tu Chân Giới cũng không hề quá một chút nào cả.
Không ngờ rằng Kiếm Nhất lại khai sáng ra Đạo Tông muộn tới như thế.
Cũng tốt, hắn có thể chứng kiến được quá trình Kiếm Nhất thành lập tông môn.
“Nên đặt tên gì cho tông môn này bây giờ?”
Kiếm Nhất hỏi.
Lục Thủy:
“...”
Chỉ vì một cái tên mà tên này lôi hắn tới đây à?
Nhưng mà, cũng may là Kiếm Nhất kéo hắn tới đây.
Nếu không thì, hắn không thể nào chứng kiến được quá trình khai sáng ra Đạo Tông của bọn họ.
“Lục không biết đặt tên, đứa bé Cửu kia thì chẳng có học thức, cũng chưa từng đi học.
Cơ Tầm hoàn toàn không phải là người của Tu Chân Giới.
Cho nên, chuyện đặt tên, chỉ có Long Nhi là thích hợp nhất.”
Kiếm Nhất nói vô cùng nghiêm túc.
“Vậy ta sẽ đặt tên cho nó à?”
Lục Thủy thử hỏi.
“Nói đi, ta đã chuẩn bị tâm lý để nghe rồi đây.”
Kiếm Nhất nói.
Lục cũng yên lặng lắng nghe.
Cửu hoàn toàn không quan tâm tới chuyện của Kiếm Nhất, nàng đang tự hỏi một chuyện khác.
Mộ Tuyết cho rằng Lục Thủy sẽ trực tiếp nói ra tên Đạo Tông.
Nàng cũng đã từng nghe về chuyện Kiếm Nhất sáng tạo ra Đạo Tông.
Cơ Tầm nhìn chằm chằm vào Mộ Tuyết, giống như đang muốn hỏi chuyện gì đó vậy.
“Vậy ta sẽ nói ra vài cái tên, các ngươi chọn một cái.”