Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1368 - Chương 1366: Thì Ra Ta Cũng Có Công Trong Việc Thiết Lập Đạo Tông (1)

Chương 1366: Thì ra ta cũng có công trong việc thiết lập Đạo Tông (1) Chương 1366: Thì ra ta cũng có công trong việc thiết lập Đạo Tông (1)

Thì ra ta cũng có công trong việc thiết lập Đạo Tông (1)

“Nơi này là thông đạo của Mê Đô ư?”

Gương mặt Mộ Tuyết tràn đầy sự kinh ngạc, nàng đi tới biên giới của Thời Quang Trường Hà.

Ở đây có Thời Quang Trường Hà, có Đại Đạo mạch lạc, có vô tận tinh quang.

Chúng nó dường như đang hành tẩu ở biên giới của thế giới, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

“Ừ, một lát nữa có lẽ thông đạo sẽ xuất hiện khe hở, không biết khi hai người chúng ta đi qua sẽ phát sinh chuyện gì nữa.”

Lục Thủy nắm lấy tay Mộ Tuyết, hắn nhìn thông đạo rồi nói:

“Mê Đô thật ra là một vật dẫn, cho nên, chỉ cần ta có thể đi vào trong đó, thì có khả năng nhất định có thể ở trong một cái vật dẫn.

Đương nhiên, nếu như là hai người, vậy thì rất có thể sẽ ở trong hai cái vật dẫn.”

Mộ Tuyết khẽ gật đầu, nàng hỏi tiếp:

“Nếu như không thể cùng ở chung trong một vật dẫn, vậy thì khi chúng ta tiến vào trong đó sẽ phát sinh cái gì?”

“Vi phạm Mê Đô, bị đá ra bên ngoài.”

Lục Thủy nói thẳng.

“Sau đó còn có thể tiến vào trong đó được nữa không?”

Mộ Tuyết hỏi.

Lục Thủy lắc đầu.

Hắn cũng không biết.

Trước kia hắn toàn đi vào trong Mê Đô có một mình, mỗi cái Mê Đô cũng chỉ có một người.

Cho nên, hắn chưa từng gặp chuyện bị cưỡng chế đá ra ngoài.

“Nhưng mà, ta có thể chắc chắn được một điều, chỉ cần chúng ta hoàn thành được quỹ tích của Mê Đô, thì khe hở đó sẽ không còn tồn tại nữa.

Việc này đối với thế giới mà nói, là một chuyện tốt.”

Lục Thủy nói.

“Lục thiếu gia, hình như chúng ta càng đi càng xa, nhưng vẫn không hề thấy một cái khe hở nào cả.”

Mộ Tuyết tò mò nói.

“Sắp rồi, Chân Thần Duy Nhất và Chân Thần Độc Nhất khá liên quan tới nhau, có lẽ sẽ phải gặp người của thời đại kia.”

Lục Thủy nói.

“Ừm.”

Mộ Tuyết nắm chặt lấy tay của Lục Thủy, giống như là sợ sẽ bị tẩu tán ở đây vậy.

Lục Thủy cũng thuận thế nắm chặt lấy tay của Mộ Tuyết.

Sau đó hắn nhìn sang giai nhân ở bên cạnh rồi mỉm cười một cái.

“Lục thiếu gia, sau này ta sẽ hoàn toàn ảnh hưởng tới cuộc sống của ngươi.”

“Ừ, cầu còn không được.”

Ngay lúc bọn họ đang trò chuyện với nhau, thì đột nhiên có một tiếng sấm vang lên.

Ầm ầm!

“Các ngươi cách xa ta ra một chút, xem ta triệu hoán Long Nhi đây.”

“Đừng nghĩ nhiều nữa, người mà ngươi triệu hoán cũng chưa chắc là Long Nhi đâu, không cùng một đường.”

“Lỡ như Long Nhi bị lạc đường thì sao? Cùng lắm thì ta triệu hoán ra hai người, để hắn dẫn Long Nhi tới đây.”

“Ra đi Tiểu Long Nhi của ta.

Chủ nhân dẫn ngươi đi thấy ánh nắng mặt trời.”

Cuộc đối thoại đột nhiên vang lên này khiến cho Lục Thủy vô cùng kinh ngạc.

Kiếm Nhất?

Lại làm Long Nhi tiếp à?

Có hơi kháng cự.

Ầm ầm!

Lục Thủy và Mộ Tuyết trực tiếp bị thu nạp vào trong tia sét.

Lục Thủy:

“...”

Những Mê Đô trước kia đều như thế này sao?

Khe hở trên thiên địa có phải Kiếm Nhất tạo thành hay không?

Ở rừng cây trong núi.

Cẩu Tử ngáp một cái, nó đang đợi tới giờ cơm trưa.

Hôm nay lại là một ngày vô cùng vui vẻ.

Nó nằm rạp xuống mặt đất, ngắm bầu trời.

Bầu trời thật là trong xanh.

Gió thổi nhè nhẹ.

Có điều, ngay lúc này bỗng nhiên có một đạo kiếm quang bay về phía nó.

“Gâu?”

Cẩu Tử sợ hết hồn, lập tức bật dậy, sau đó sủa lớn:

“Gâu gâu gâu, gâu.”

Oanh!

Kiếm quang rơi xuống trước mặt Cẩu Tử.

Một thanh niên áo trắng xuất hiện trong làn gió, hai mắt hắn sáng như kiếm, dường như nó có thể đâm xuyên qua tất cả mọi thứ.

“Gâu!”

Cẩu Tử quay về phía người đó mà sủa.

Phập!

Trường kiếm trực tiếp đâm vào giữa hai chân Cẩu Tử.

“Còn kêu nữa thì tối nay ngươi sẽ được vào trong nồi.”

Kiếm Nhất thấy mình đã dọa được Cẩu Tử thì cực kỳ hài lòng.

Nếu không dọa được nó, thì tối nay ăn nó luôn.

Kiếm Nhất hắn chưa từng nói đùa với chó bao giờ cả.

“Kiếm Nhất, ngươi lại ức hiếp Cẩu Tử đấy à, bây giờ Cẩu Tử là của ta.

Ngươi không biết sao?”

Một thiếu nữ xuất hiện ở bên cạnh Cẩu Tử, nàng bắt đầu chỉ trích Kiếm Nhất.

“Là của ngươi thì ta không thể ức hiếp nó được à?”

Kiếm Nhất nói:

“Với lại, tại sao ngươi còn ở đây?

Ngươi ở cạnh Lục bao lâu rồi?

Tại sao lần nào ta tới đây cũng thấy ngươi hết vậy?”

“Ta là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, ngươi quản được ta à?”

Cửu khinh thường chấp nhặt với nhân loại.

Kiếm Nhất không thèm quan tâm tới Cửu, hắn đi tìm Lục.

Lục đang chuẩn bị ăn cơm.

“Không chơi cờ.”

Lục vừa nhìn thấy Kiếm Nhất đã nói thẳng.

“Ta không tới tìm ngươi đánh cờ, hôm nay ta nghĩ tới một sự kiện, ta dự định sẽ khai tông lập phái.”

Kiếm Nhất ngồi xuống, nói.

“Tính đặt tên gì cho nó?”

Lục tò mò hỏi.

“Vấn đề nằm ở chỗ này, ta không biết nên đặt tên gì cho nó cả.

Cho nên, ta tới đây để kêu gọi huynh đệ của chúng ta, Long Nhi vạn năng.”

Kiếm Nhất trực tiếp dọn hương án lên, cầm trường kiếm của mình ra.

Bộ dạng có thể triệu hoán bất cứ lúc nào.

“Ngươi lại muốn triệu hoán hắn à.

Ta cảm thấy rằng nếu sau này thế giới mà xảy ra cái gì, tất cả đều do ngươi làm ra.”

Cửu thấy Kiếm Nhất định triệu hoán người thì vô cùng bất mãn.

“Ngươi đừng nghĩ sẽ gạt được ta, ta phải xem thử xem hắn sẽ xuất hiện bằng cách nào.”

Kiếm Nhất quơ quơ kiếm, nhắc nhở:

“Các ngươi cách xa ta ra một chút, xem ta triệu hoán Long Nhi đây.”

Cửu dẫn Cẩu Tử lùi sang bên cạnh Lục, nàng nhìn Kiếm Nhất nói:

“Đừng nghĩ nhiều nữa, người mà ngươi triệu hoán cũng chưa chắc là Long Nhi đâu, không cùng một đường.”

Đường đường là Kỳ Thánh, hắn sao có thể tin lời của một tiểu nữ hài được cơ chứ?

Hắn cảm thấy tất cả mọi thứ đều có khả năng:

“Lỡ như Long Nhi bị lạc đường thì sao? Cùng lắm thì ta triệu hoán ra hai người, để hắn dẫn Long Nhi tới đây.”

Sau đó hắn liền huy động kiếm.

Bắt đầu xoay quanh hương án.

Trong miệng cứ lẩm bẩm lầu bầu.

“Thiên địa quy nhất, ngã đạo vô cực…”

Cửu nghe xong thì cảm thấy vô cùng nghi hoặc, nàng đụng Lục rồi hỏi:

“Hai lần trước, hắn đều dùng cách này để triệu hoán ra Long Nhi à?”

Lục khẽ gật đầu, trả lời:

Dù có hơi đơn sơ, nhưng mà đúng thật là có thể triệu hoán thành công.

Còn nguyên lý của nó là gì…

Chỉ có hỏi Kiếm Nhất thì mới biết được.”

Lục không hiểu.

Cửu càng không hiểu.

Trong suy nghĩ của bọn họ, dùng cách này mà có thể triệu hoán người thành công mới là vấn đề.

Nhưng mà, những lần trước Kiếm Nhất đều thành công cả.

Lúc này, Kiếm Nhất vung kiếm chỉ lên trên trời, lớn tiếng nói:

“Ra đi Tiểu Long Nhi của ta.

Chủ nhân dẫn ngươi đi thấy ánh nắng mặt trời.”

Một người, một thần và một con chó cùng nhau quan sát màn biểu diễn này.

Sau đó…

Ầm ầm!

Thiên địa kinh lôi.

Hai tia chớp xuất hiện ở trên trời.

Ầm!

Lôi đình rơi xuống mặt đất, hai thân ảnh xuất hiện.

Cửu:

“...”

Thành công thật kìa.

Lục Thủy và Mộ Tuyết đứng lên.

Sắc mặt của Lục Thủy vô cùng khó coi, bởi vì lần này người mà hắn thấy lại là Kiếm Nhất.

Hắn đã đổi sang một cái Mê Đô khác rồi, tại sao vẫn phải làm Long Nhi cơ chứ?

Kiếm Nhất là bug đúng không hả?

Khi Mộ Tuyết nhìn thấy Cửu thì có chút kinh ngạc, bởi vì đây là một Cửu đang sống sờ sờ.

Khác với những lần gặp gỡ trước đó, nàng trưởng thành hơn rất nhiều.

Nếu như tiếp tục như thế, cảm giác nàng sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như ngọc.

Chính là kiểu người giống như nàng vậy.

Còn hai vị còn lại thì có hơi lạ, nhưng hình như Lục Thủy quen bọn họ.

Nhưng mà, nàng phát hiện hình dạng của Lục Thủy có hơi không đúng cho lắm.

Cảm giác hơi mơ hồ, trên thực tế thì đúng là khá là bình thường.

Chính nàng cũng như thế.

May mà vẫn phân biệt được rõ ràng nam và nữ.

Bình Luận (0)
Comment