Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1367 - Chương 1365: Thực Hiện Nguyện Vọng Của Phàm Nhân Ngươi (3)

Chương 1365: Thực hiện nguyện vọng của phàm nhân ngươi (3) Chương 1365: Thực hiện nguyện vọng của phàm nhân ngươi (3)

Thực hiện nguyện vọng của phàm nhân ngươi (3)

“Cái kia…” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nói khẽ:

“Thử một chút?”

Nàng có chút hứng thú, nhưng Lục Thủy không đồng ý thì nàng đương nhiên sẽ nghe theo Lục Thủy.

Dù sao thì cũng là gả chồng theo phu.

Nàng chính là thích theo Lục Thủy.

Sau đó, Lục Thủy nói với Chân Võ Chân Linh một tiếng, để bọn hắn nói với người phía trên một chút.

Hai người muốn ở chỗ này thêm mấy ngày.

Thần Vực rất lớn, đủ cho mấy người Đông Phương Tra Tra chơi mấy ngày.

Sau khi sắp xếp thỏa đáng xong, Lục Thủy liền cùng Mộ Tuyết bắt đầu khiêu chiến người trông coi Mê Đô.

Hai người bọn hắn liên thủ, còn có cái gì không đánh lại?

Đánh không lại thì cũng có thể vào được.

“Mộ Tiểu thư, đi thôi.” Lục Thủy đưa tay ra trước mặt Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết nhẹ nhàng đặt tay vào trong tay Lục Thủy, nói:

“Vậy liền giao cho Lục Thiếu gia.”

Giờ phút này, Hỗn Nguyên chi khí phun trào, sức mạnh thiên địa dẫn động tất cả.

Lục Thủy tay đè trên cửa.

“Cấm đi vào.”

Tin tức lại lần nữa truyền ra.

Song lần này, sức mạnh của Lục Thủy trực tiếp tràn vào, làm gián đoạn tin tức của đối phương.

“Trừ khi đánh bại ngươi đúng không?

Thật đáng tiếc, ngươi thua rồi.”

Ầm!

Kẽo kẹt!

Cánh cửa bị Lục Thủy một tay đẩy ra.

Sức mạnh có ý đồ lao về phía Lục Thủy, giờ phút này, Lục Thủy nắm tay Mộ Tuyết, một bước đi vào bên trong.

Đối phương muốn công kích, lại chi lao vào không trung.

Mà sau khi tiến vào, Lục Thủy liền cảm giác được Mê Đô, không chút do dự, hắn mở ra Mê Đô.

Giờ phút này, hắn và Mộ Tuyết, hai người biến mất trên Mê Đô.

Mà thứ trước kia muốn ngăn chặn sức mạnh của bọn hắn, đột nhiên dừng lại.

Dường như có chút khó tin nổi.

“Vào, vào rồi?”

Là giọng nữ.

“Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người có thể vào rồi?

Hơn nữa còn tận hai người.”

Điều này khiến người trông coi chấn kinh.

“Không biết cuối cùng sẽ là kết quả gì.”

Trong giọng nói có chút xuống dốc.

Chuyện đáng lẽ phải làm rất nhiều năm, cuối cùng lại không cần làm nữa.

“Bọn hắn không mạnh, nhưng rất đặc biệt.”

Giọng nói dần biến mất.

Mà Chân Võ Chân Linh ở bên ngoài thì hai mặt nhìn nhau.

Thiếu gia và Thiếu Phu nhân dự định ở chỗ này vài ngày.

Bảo bọn hắn đi nói.

Luôn có cảm giác có chuyện gì không tốt đang xảy ra, hơn nữa bên trong vừa mới truyền ra khí tức sức mạnh.

Không cần nghĩ cũng biết là có liên quan tới Thiếu gia và Thiếu Phu nhân.

Hy vọng Tam Trưởng lão sẽ không vì vậy mà trừng phạt bọn hắn.

Có điều Trà Trà Tiểu thư các nàng vẫn còn đang chơi, muốn ở lại chơi thêm bốn năm ngày cũng không khoa trương chút nào.

Dù sao Thần Vực cũng là ngươi có thể chơi, bên ngoài biển cũng có thể chơi.

“A.”

Cửu nhìn về phía chân trời, có chút kinh ngạc.

“Có chuyện gì?” Nhị Trưởng lão đang xử lý linh dược mở miệng hỏi.

Cơ Tầm nhìn linh dược, không động đậy.

Nàng tạm thời không có ý định trở về.

Qua thời gian ngắn nữa đi.

Ở chỗ này không quá an tĩnh như ở kia.

Hơn nữa…

Nàng nhìn Nhị Trưởng lão, cảm thấy đối phương quả thật là đáng yêu dị thường.

“Bản bút ký trong phòng tối ở Thần Vực kia, Lục Thủy đã thêm hai câu vào đó.” Cửu quay đầu nhìn Nhị Trưởng lão, nói:

“Ngươi có biết hắn viết cái gì không?”

“Viết cái gì?” Nhị Trưởng lão hỏi.

“Đại Trưởng lão trâu bò, đây là câu đầu tiên.

Câu thứ hai là, Đại Trưởng lão uy vũ.” Cửu nhìn Nhị Trưởng lão mặt không thay đổi, tiếp tục nói:

“Có phải là không có cảm giác gì hay không?

Vậy thì nói thêm, Đại Trưởng lão trâu bò, kí tên, Lục Vô Vi.

Đại Trưởng lão uy vũ, kí tên, Lục Hữu Đình.

Như vậy đã có cái gì chưa?”

Nhị Trưởng lão ngừng xử lý linh dược trong tay.

“Hắn bây giờ vẫn còn đang ở dưới đó sao?” Nhị Trưởng lão hỏi.

“Không có, vợ chồng bọn hắn đã đi vào Mê Đô.

Bây giờ đại khái đang tiến về chỗ Mê Đô ở quá khứ.

Đại khái là đi hưởng tuần trăng mật đi.” Cửu mở miệng nói.

Nhị Trưởng lão khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Cơ Tầm có chút kinh ngạc.

Nơi này cũng có Mê Đô sao?

Là cái nào?

Nàng gặp rất nhiều Mê Đô, biết mình đại khái là trông coi cái nào, nhưng những chỗ khác, nàng hoàn toàn không biết.

“Hai người a, tự mình nghĩ đi.” Cửu nhắc nhở Cơ Tầm một câu.

Sau đó lập tức đi theo Nhị Trưởng lão, biến mất tại chỗ.

Tiểu TIểu Cổ nhớ lại nỗi sợ hại bị Nhị Trưởng lão chi phối.

Lúc Nhị Trưởng lão xuất hiện lần nữa đã là ở Thần Vực, nàng mở phòng tối ra.

Thứ nhìn thấy tự nhiên là một cái bàn, cùng cuốn sổ ở bên trên.

Nàng cẩn thận từng li từng tí lật vài trang, cuối cùng nhìn thấy hai câu Lục Thủy để lại kia.

Nhìn hai câu này, ánh mắt của nàng không chút dao động.

Sau đó nàng biến mất tại Thần Vực, xuất hiện ở Tàng Kinh Các.

Một đường đi tới tầng năm.

Sau khi mở cái rương ra, nàng lấy ra quyển sách tổ huấn kia.

Tiếp đó đi lấy một cây bút.

Làm xong những cái này, lại một bước đi tới chỗ sân nhỏ của Lục Cổ.

Lúc này, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm còn đang nghiên cứu thảo luận nuôi con gái thế nào thì tốt.

Phương tiện so sánh tốt nhất là Đông Phương Trà Trà.

Nuôi như Trà Trà thật ra cũng rất tốt.

Chỉ là Lục Cổ vốn cũng coi như vui vẻ đột nhiên nhìn thấy Nhị Trưởng lão tới.

Điều này khiến hắn có chút lo lắng.

Đông Phương Lê Âm cũng có chút không hiểu.

“Ngồi xuống.” Thấy Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm muốn đứng lên, Nhị Trưởng lão mở miệng nhắc nhở.

Trong giọng nói của nàng là sự bình tĩnh nhất quán.

“Nhị Trưởng lão hôm nay đến kiểm tra thân thể cho Lê Âm sao?” Trán Lục Cổ không tự chủ được rịn ra mồ hôi.

“Phải, mà cũng không phải.” Nhị Trưởng lão lắc đầu, sau đó để quyển sách có ghi tổ huấn kia lên bàn, đẩy tới trước mặt Lục Cổ nói:

“Xem một lần, đại khái sẽ hiểu rõ nội dung bên trong.”

“...” Lục Cổ giật mình tại chỗ.

“Nhị Trưởng lão, sách này ta đã xem qua rồi.” Lục Cổ đáp lại.

“Lại nhìn lại một lần đi, sau đó chọn ra một câu ngươi cảm thấy là lợi hại nhất, nói ra.” Nhị Trưởng lão nhẹ nhàng nói.

Lục Cổ: “...”

Sau đó Lục Cổ kiên trì xem lại một lần.

Nhị Trưởng lão thì tranh thủ thời gian bắt mạch cho Đông Phương Lê Âm.

“Cảm thấy câu nào có ấn tượng sâu sắc nhất?” Nhị Trưởng lão nhìn Lục Cổ, tiếp tục nói:

“Không có vấn đề gì, cứ to gan nói.”

“Câu nói kia trong tổ huấn, không cho phép tu kiếm.” Lục Cổ cảm thấy câu nói này là ấn tượng nhất.

Dù sao Đại Trưởng lão cũng đã làm trái.

“Được.” Nhị Trưởng lão lấy bút ra đưa cho Lục Cổ, tiếp tục nói:

“Viết một câu phía dưới câu nói này, Đại Trưởng lão trâu bò.”

Lục Cổ không rõ lắm, có điều vẫn viết theo.

Sau đó, Nhị Trưởng lão tiếp tục nói.

“Lại viết thêm một câu, Đại Trưởng lão uy vũ.”

Lục Cổ càng nghi hoặc hơn, nhưng vẫn tiếp tục viết.

Chờ viết xong hai câu này, Nhị Trưởng lão lại mở miệng:

“Kí tên, Lục Hữu Đình.”

Cạch!

Bút trong tay Lục Cổ trực tiếp rơi xuống đất, hắn lập tức nói.

“Nhị Trưởng lão, để ta đi bắt nghịch tử kia tới, đánh gãy chân hắn.”

“Viết.” Nhị Trưởng lão mặt không đổi nhìn Lục Cổ.

Lục Cổ tay run run, viết xuống ba chữ Lục Hữu Đình.

Lúc này, Nhị Trưởng lão cất tổ huấn và bút đi, sau đó một tay bắt lấy tay Lục Cổ:

“Lần sau nhớ nói với Lục Thủy, vật Tiên tổ để lại, không nên tùy tiện ghi bậy vào.”

Răng rắc.

Ầm!

Lục gia trải qua một trận địa chấn cỡ nhỏ.

Những người khác kinh ngạc, chỉ có Lục Cổ ở trong đất vẻ mặt tuyệt vọng.

Đông Phương Dạ Minh thân ở Lục gia đã nhận ra.

Sau đó hưng phấn nói với Mộc Cận bên cạnh:

“Đi một chút, đi tìm Lục Tộc trưởng.”

Mộc Cận: “...”

Nàng thở dài một cái, qua mấy ngày nữa, phu quân nhà nàng có khả năng lại biến mất.

Bình Luận (0)
Comment