Thực hiện nguyện vọng của phàm nhân ngươi (2)
Lục Thủy trầm mặc không nói.
Tiếp tục đọc.
Lúc này, hắn phát hiện có chữ viết mới.
“Ta sẽ tiếp nhận gánh nặng từ trong tay Tổ gia gia, trở thành đời thứ hai.
Ngày Tổ gia gia gặp đại nạn ấy, Thất khóc, dường như đó là lần đầu tiên nàng trải qua loại chuyện này.
Sinh ly tử biệt.
Thân là Chân Thần Duy Nhất, có lẽ nàng cho rằng tất cả mọi người đều sẽ giống như nàng, có thể sống vĩnh cửu.
Trường sinh có lẽ là dễ, nhưng không chết thì rất khó khăn.
Đây chính là người.
Tổ gia gia nhìn Thất thút thít, mở miệng nói ra một nguyện vọng: Ta thân là một phàm nhân, ta có một nguyện vọng, Chân Thần có thể giúp ta thực hiện được không?
Chân Thần vừa khóc vừa gật đầu: Khi phàm nhân có nguyện vọng, ta sẽ thỏa mãn ngươi.
Đừng khóc, đừng rơi lệ, đây là nguyện vọng của Tổ gia gia.
Thất lau nước mắt, lộ ra bộ dáng tươi cười, giọng nói của nàng nghẹn ngào: Phàm nhân, nguyện vọng của ngươi đã được thực hiện.
Tổ gia gia đi, ta sẽ bảo vệ Lục gia.
Bảo vệ Chân Thần Duy Nhất.
Đây là chức trách của ta.
Nhưng ta…
Không lựa chọn thân cận với Chân Thần Duy Nhất.”
Đọc tới đây, Lục Thủy liền không tiếp tục xem nữa, đây hẳn là phần mở đầu đặc sắc nhất hắn từng xem.
Có điều chỉ cần thân cận với Chân Thần Duy Nhất, cuối cùng, thứ phải đối mặt, chắc chắn sẽ là cái mặt thút thít đó.
Có điều…
Không thân cận chẳng lẽ là ổn sao?
Chân Thần Duy Nhất dù sao cũng là thần, dù nàng chỉ là một đứa bé, cũng có thể hiểu rất nhiều chuyện.
Người vẫn luôn chăm sóc nàng đột nhiên thay đổi.
Dù thế nào tinh thần cũng sẽ xuống dốc.
Có điều Đại Trưởng lão dường như không giống với những người khác, trực tiếp phong ấn trấn áp Chân Thần Duy Nhất ở Phong Sương Hà.
Vụng trộm đi ra ngoài cũng rất dễ bị bắt trở về.
Hơn nữa, thủ đoạn tuyệt đối không quá ôn nhu.
Lần đầu tiên chính diện nhìn thấy Chân Thần Duy Nhất hắn cũng cảm giác được.
Chân Thần Duy Nhất muốn Đại Trưởng lão cho nàng chút mặt mũi, không muốn bị ném, mà tay trong tay trở về.
Xem ra Đại Trưởng lão không hề nuông chiều chút nào.
Như vậy, có lẽ là tốt nhất đối với Chân Thần Duy Nhất đi.
Có điều Đại Trưởng lão hẳn là người mạnh nhất trong số những người này, cũng là người có thể sống lâu nhất.
Kiếp trước, Đại Trưởng lão tấn thăng Chí Cao, nếu không phải là muốn nhúng tay vào chuyện ở tu chân giới, dùng sức một mình ngăn cơn sóng dữ thì cũng không trở thành không còn khả năng nhúng tay vào chuyện ở tu chân giới.
Sau sự kiện kia, Đại Trưởng lão giống như đã chết ở tu chân giới.
Sau đó ở Lục gia chỉ có thể quan sát mọi chuyện ở tu chân giới, không thể lại nhúng tay vào.
Lục Thủy ngồi tại chỗ, lật cuốn sổ tới trang của Đại Trưởng lão kia, sau đó liền định rời đi.
Mặc dù cũng rất muốn viết một dòng người mới Lục Thủy đã tới.
Nhưng mà…
Còn chưa đến phiên hắn.
Một câu nói kia, trọng lượng có chút nặng.
Hắn cũng không chịu đựng nổi, hơn nữa, hắn về sau có lẽ cũng không có cơ hội báo danh này.
Lục gia cũng không tới phiên hắn chèo chống.
Đại Trưởng lão, Nhị Trưởng lão, Tam Trưởng lão, lão cha, mẹ, tất cả đều khỏe mạnh.
Chỗ nào tới phiên hắn?
Có điều hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Đó chính là có thể thông qua Thần Vực, nói với lão cha và mẹ rằng mình rất mạnh.
Hoặc là nói thần ở Thần Vực nói hắn sẽ rất mạnh, chỉ cần tu luyện thất tốt, nhất định là rất có tiền đồ.
Như vậy liền có thể khiến cho cha mẹ yên tâm, khiến cho cha mẹ tự hào.
Từ đó sẽ không hoài nghi lên đến người Lưu Hỏa.
Khi đó, hắn liền có thể danh chính ngôn thuận đứng lên.
Lưu Hỏa là ai?
Không có bất cứ quan hệ nào với Lục Thủy ta.
Rất tốt.
Sau đó liền đi nói cho mẹ biết bí mật này.
Rằng hắn chính là người được thần chọn.
Tương lai nhất định là cường giả, để mẹ chứng kiến hắn trưởng thành.
Như vậy cũng sẽ làm cho mẹ vui vẻ một chút.
Kẽo kẹt!
Lúc Lục Thủy đang suy nghĩ, cửa đột nhiên bị đẩy ra, là Mộ Tuyết.
“Lục Thiếu gia đang làm gì vậy?”
Mộ Tuyết thấy Lục Thủy ngồi trước bàn, khóe miệng đang cong lên.
Lục Thủy đứng dậy muốn rời đi, thuận tiện nói:
“Ta quyết định chờ đến khi trở về sẽ nói cho mẹ một bí mật.
Nói rằng ta phát hiện được một tiên đoán kinh thiên ở Thần Vực.
Ta chính là người được thần chọn.”
Mộ Tuyết híp mắt nhìn Lục Thủy, nói:
“Lục Thiếu gia, Lưu Hỏa của Ẩn Thiên Tông không phải đã làm cái gì với cha và mẹ rồi đấy chứ?”
“Làm gì có việc đó.” Lục Thủy lập tức lắc đầu.
Nhanh chóng phủ nhận.
“Lại nói, dù Lưu Hỏa đã làm cái gì, thì cũng có liên quan gì tới Lục Thủy ta?” Lục Thủy đi tới cửa, muốn rời khỏi gian phòng này.
Mộ Tuyết nhìn thấy cuốn sổ, tò mò hỏi:
“Bút ký của ai đây?”
“Của các Đại Trưởng lão, xem sẽ rất dễ khiến Mộ Tiểu thư khó chịu, đừng xem.” Lục Thủy mang theo Mộ Tuyết đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lớn lại.
Chờ Lục Thủy đi ra rồi, hắn phát hiện mấy người Đông Phương Tra Tra có vẻ như vẫn còn đang đi dạo xung quanh.
Thần Vực rất lớn, đại khái là hai ba ngày cũng không đi dạo hết.
“Trà Trà các nàng còn đang chơi, thiếu nữ bất lương cũng đặc biệt vui vẻ, xem ra là rất lâu rồi không có ai đến nơi này.” Mộ Tuyết liếc mắt nhìn Lục Thủy, nói:
“Trừ một vài người lén lút tới.”
Lục Thủy: “...”
Khi đó hắn rõ ràng là quang minh chính đại đến, ai lén lút chứ?
“Lục Thiếu gia định khi nào thì đi đến phần cuối của biển?” Mộ Tuyết tò mò hỏi.
Đến phần cuối của biển sẽ phải dẫn theo Chân Thần Duy Nhất đi.
“Chờ đến khi các nàng chơi chán thì đi.” Lục Thủy nói.
Lúc này còn đang chơi vui vẻ như vậy, hắn cũng không thể trực tiếp kéo Chân Thần Duy Nhất đi tới phần cuối của biển được.
“Đúng rồi.” Lục Thủy nhớ tới Mê Đô, sau đó lôi kéo Mộ Tuyết đi về phía gian phòng thứ ba:
“Mộ Tiểu thư đi theo ta.”
“Lục Thiếu gia muốn làm gì? Mang theo thê tử tân hôn đi tới nơi không người.
Là muốn làm cái gì sao?” Mộ Tuyết nhỏ tiếng hỏi.
“Mộ Tiểu thư, xin đừng vũ nhục giáo dục ta được nhận từ nhỏ.” Lục Thủy ngôn từ chính nghĩa nói.
“A, nói như vậy là ta vô giáo dục sao?” Mộ Tuyết nói.
Lục Thủy: “...”
Sau đó hắn kéo Mộ Tuyết đi vào trong gian phòng thứ ba, đối mặt với hai người là cửa lớn của Mê Đô.
“Chính là cái này.” Lục Thủy chỉ vào cửa lớn, nói:
“Bên trong có Mê Đô, có điều bây giờ ta không vào được.”
Mộ Tuyết có chút hiếu kỳ, sau đó, nàng đưa tay đụng đụng vào cánh cửa, tiếp đó, nàng nhận được một tin tức:
“Cấm đi vào.”
Cái này khiến Mộ Tuyết cảm thấy hơi kỳ lạ, rất nhanh sau đó, nàng lại nhận được một tin tức khác:
“Trừ khi đánh bại ta.”
“Mộ Tiểu thư cảm thấy chúng ta liên thủ thì có thể đánh bại hắn được không?” Lục Thủy hỏi Mộ Tuyết bên cạnh.
“Cũng chưa chắc đi, có điều chạy vào có lẽ là có thể.” Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, tò mò hỏi:
“Mê Đô là cái gì?”
Mộ Tuyết không hiểu rõ về mấy cái này.
Nơi này ở gần Mê Đô, Lục Thủy cảm thấy giải thích là vô cùng thuận tiện.
“Mê Đô, Mộ Tiểu thư có thể coi nó như là một lỗ thủng dẫn tới thông đạo.
Nói cách khác, thế giới bởi vì một vài biến hóa, dẫn tới xuất hiện đồ vật nằm ngoài mệnh lý thiên địa.
Những vật này không có nguồn gốc, giống như vết nứt rạch ngang trong thế giới.
Mà chỉ cần chúng ta đi vào Mê Đô thì có thể thay thế Mê Đô trở thành Mê Đô.
Để dễ nghe hơn một chút.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nói:
“Mộ Tiểu thư có muốn thử liên thủ một chút hay không.
Xem xem chúng ta có thể cùng đi ngắm phong cảnh thời kỳ Viễn Cổ hay không.
Đi hưởng tuần trăng mật.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, cảm thấy đi tới thời kỳ Viễn Cổ hưởng tuần trăng mật cũng không phải không được.
Có điều nàng có một nghi vấn:
“Chúng ta đi vào thì đại khái sẽ gặp được cái gì?”
“Ừm, khả năng cao là sẽ gặp được mấy người Kiếm Nhất.” Lục Thủy đại khái nói ra trải nghiệm trước đó của mình.
Mộ Tuyết nghe xong thì sợ ngây người:
“Cho nên dựa vào Mê Đô, quyển Hối Kỳ Truyện trước đó Lục Thiếu gia xem kia, thế nhưng thật ra là do Lục Thiếu gia tự mình viết?”
Lục Thủy khẽ gật đầu:
“Có thể hiểu như vậy, nhưng trên thực tế vẫn là Mê Đô viết.
Không có liên quan gì tới ta, ta chỉ làm lại.
Hơn nữa, còn không được chép sai.
Hành vi của ta với hành vi của Mê Đô cũng không thể khác nhau quá nhiều, nếu không rất dễ bị đá trở về.”
“Đi vào thì mất bao lâu mới ra được.” Mộ Tuyết tò mò hỏi.
“Ừm, lần trước của ta hình như là khoảng sáu ngày.” Lục Thủy đáp.
“Có hơi dài.” Mộ Tuyết nói.
“Nói với Chân Võ Chân Linh một chút là sẽ ở Thần Vực chơi mấy ngày.
Để bọn hắn truyền tin tức ra ngoài.
Vài ngày sau ta liền có thể nói cho mẹ biết, ta là Đứa Con Thần Chọn.” Lục Thủy vẻ mặt hưng phấn.
Hoàn mỹ.
Từ đây cũng không cần lo lắng sợ hãi nữa.
Chuyện Lưu Hỏa giật đồ không có chút quan hệ nào với hắn.