Thực hiện nguyện vọng của phàm nhân ngươi (1)
Phụ họa lời của trưởng bối là sự tôn kính tối thiểu.
Đại Trưởng lão quá nghiêm túc, cũng không biết tán dương trưởng bối một chút.
Không có cách nào, chỉ có thể để vãn bối là hắn này ghi chép lại cho Đại Trưởng lão.
Nhị Trưởng lão coi như là mua một tặng một.
Một người phụ họa, thể hiện không đủ lợi hại, còn dễ khiến người nói xấu hổ mất mặt.
Hai người thì khác, mọi người đều như vậy, đó chính là chính nghĩa.
Đại Trưởng lão và Nhị Trưởng lão thấy được cũng sẽ không xấu hổ, dù sao thì người nhắn lại cũng không phải một trong hai người bọn họ.
Lục Thủy cảm thấy mình suy tính quá chu toàn.
Nếu không phải hắn thân phân địa vị không đủ, hắn cũng muốn lưu lại một bút cho chính mình.
Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn quá nhỏ.
Không có tư cách được ghi lại.
Sau đó, Lục Thủy đóng cuốn sổ lại, dự định xem phần mở đầu.
Thời đại của Đại Trưởng lão là thời đại xa nhất mà hắn vẫn có người quen biết, lại xa thêm chút nữa thì một người cũng không nhận ra.
Có suy diễn cũng suy diễn không đến.
Cho nên vẫn là không nhìn thì hơn.
Xem lại từ đầu tương đối thích hợp.
Có điều một Đại Trưởng lão, hình như cũng chỉ để lại có vài trang chữ viết.
Cho đến trước mắt, Đại Trưởng lão cũng chỉ ghi lại một câu nói, người mới báo đến.
Không biết về sau Đại Trưởng lão có ghi lại chút gì khác hay không, ví dụ như Lục gia xuất hiện một hy vọng hoàn toàn mới… Lục Lai Sự?
Vừa có thai Lục Lai Sự, thiên địa biến sắc, tường vân tụ tập.
Quả thực là đứa con của trời.
Mà hắn, Lục Thủy, từ nhỏ tới lớn biểu hiện bình thường, đến lúc sắp có em gái, thực lực đột nhiên lớn mạnh, đây đại khái là trời cao chiếu cố đứa con của mình là Lục Lai Sự, hạ xuống thủ hộ chi lực, giúp anh trai nó quật khởi trưởng thành.
Giúp Lục Lai Sự trưởng thành.
‘Cuối cùng ta cũng chỉ là công cụ hình người.’
Lục Thủy lắc đầu thở dài, cảm giác tất cả tiện nghi đều bị Lục Lai Sự chiếm mất.
Lúc này, Lục Thủy khép cuốn sổ lại, đây là một bản ghi chép không có bất kỳ ghi chú giới thiệu vắn tắt gì.
Mở ra trang đầu tiên, đập vào mắt chính là một câu đơn giản: Mỗ tới đây, người đầu tiên.
Lục Thủy: “...”
Đây là Tiên tổ?
Cuốn sổ này đại khái cũng là do hắn để lại, cũng không biết là nghĩ cái gì.
Sau đó, Lục Thủy tiếp tục đọc:
“Phụ thân cao tuổi, mang ta tới nơi này.
Trên giường gấm là một cô bé với mái tóc sặc sỡ, mút tay ngủ say.
Ta kinh hô.
Phụ thân vậy mà là người cầm thú như vậy.
Sau đó phụ thân bị mẫu thân giáo dục một hồi lâu, hai người họ vừa rồi đã nói chân tướng cho ta.
Cung điện huy hoàng nơi đây chính là Thần Vực Nhân Gian.
Đứa bé tóc bảy màu này, chính là Chân Thần Duy Nhất Thiên Địa.
Như thế nào là thần?
Quyền năng chấp chưởng, cao hơn Đại Đạo, ngang bằng với thiên địa, là duy nhất thế gian.
Ta hỏi phụ thân, đã là thần, vì sao lại rơi xuống phàm trần, thân ở Lục gia?
Phụ thân cười không nói.
Nói với ta rằng, truyền thừa quan trọng nhất của Lục gia, trong quá trình học hỏi, cần xem trọng Chân Thần Duy Nhất.
Chân Thần Duy Nhất khác với người bình thường, tâm trí trưởng thành cực chậm, còn bé vô tri, con cháu đời sau cần phải để tâm chăm sóc.
Ta không thể hiểu được lời phụ thân nói.
Nhưng ta có thể nhìn ra từ trong ánh mắt của phụ thân, Chân Thần Duy Nhất cực kỳ quan trọng.”
Đọc đến đây, Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, người đầu tiên viết bút ký thế mà không phải là Tiên tổ khai sáng Lục gia.
Mà là sau một đời.
Hơn nữa lại là con của hắn.
Chỉ là không có chứng cứ rõ ràng, cũng có thể là sau hai đời.
Cha của người viết bút ký này, không nhất định chính là vị đã khai sáng Lục gia kia.
Không suy nghĩ nhiều, hắn tiếp tục đọc.
Lật sang trang tiếp theo, Lục Thủy phát hiện có tiến triển mới:
“Đại nạn của phụ thân mẫu thân sắp tới, hai người đi vào Thần Vực, ngồi cạnh Chân Thần Duy Nhất.
Tựa như không bỏ.
Hai người họ biết sao?
Ta hỏi phụ thân một chút, nhưng phụ thân chỉ cười không nói.
Cho đến trước mắt, Chân Thần Duy Nhất đều chưa từng thức tỉnh.
Nàng vẫn luôn ngủ say.
Không giống như bị phong ấn.
Ta hiếu kỳ hỏi phụ thân, nàng vì sao vẫn chưa tỉnh lại.
Lần này phụ thân trả lời ta, nói, sắp rồi.
Phụ thân và mẫu thân rời đi, hai người chỉ dặn dò ta phải chiếu cố Chân Thần Duy Nhất thật tốt.
Ta từ đầu tới cuối đều không có được bất cứ tin tức gì liên quan tới Chân Thần Duy Nhất từ bên kia.
Tận đến một ngày, khi ta đang kiểm tra trạng thái của Chân Thần Duy Nhất thì phát hiện nàng có đeo một mặt dây chuyền.
Phía trên viết hai chữ, Lục Thất.
Phụ thân cũng có mặt dây chuyền này.
Hơn nữa phía trên cũng có hai chữ như vậy.
Giờ phút này, ta cảm thấy Chân Thần Duy Nhất và Lục gia hẳn là có mối quan hệ mà ta không cách nào biết được.
Thế nhưng không có ai có thể nói cho ta biết.
Bởi vì tất cả những người biết chân tướng đều đã không còn.”
Đọc tới đây, Lục Thủy có thể xác định được.
Vị Tiên tổ này có phụ thân tên là Lục Bát.
Quả nhiên, Lục Bát mới là Tiên tổ sáng lập ra Lục gia.
Đáng tiếc, quyển sách kia không biết đã bị ai cầm đi, nếu như có thể nhìn thấy quyển sách kia, hắn có lẽ có thể biết được càng nhiều hơn.
Bất kể là Đại Trưởng lão hay Nhị Trưởng lão đều không biết nhiều bằng hắn.
Đương nhiên…
Điều kiện tiên quyết là Cửu không tiết lộ kịch bản.
Đương nhiên, Cửu hẳn là sẽ không tiết lộ, rất nhiều chuyện có vẻ như đều không thích hợp nói ra.
Suy tư một lát, Lục Thủy lại tiếp tục đọc:
“Ta thỉnh thoảng sẽ đến Thần Vực, kiểm tra tình huống của Chân Thần Duy Nhất.
Ta cho là nàng sẽ cứ mãi ngủ say như vậy, thế nhưng…
Tháng thứ sáu sau khi phụ thân đi về cõi tiên, Chân Thần Duy Nhất có dấu hiệu thức tỉnh.
Ban đầu ta có chút lo lắng.
Ta không cách nào biết được Chân Thần Duy Nhất có tính cách thế nào, cũng không thể biết được thực lực của đối phương thế nào.
Cho nên, ta tinh thần bất ổn.
Nhưng lời phụ thân nói lại không thể không nghe.
Vì lý do an toàn, ta canh giữ bên người nàng, chờ đợi nàng hoàn toàn thức tỉnh.
Ngày ấy, Chân Thần Duy Nhất mở mắt ra, nàng nhìn thấy ta.
Trong đôi mắt thuần túy có một tia nghi hoặc, nàng mở miệng nói với ta: Bụng, đói bụng.
Trong nháy mắt đó, ta cảm thấy lòng mình mềm nhũn.”
Lục Thủy khinh thường, Chân Thần Duy Nhất bây giờ nhìn cũng không ra sao.
Ngày nào cũng nói hắn rằng hắn khinh nhờ Chân Thần.
Động thủ lại chỉ biết chạy.
Không thể chơi đùa.
Ngược lại chơi cùng Đông Phương Tra Tra hoặc Mộ Tuyết còn vui vẻ hơn nhiều.
Lục Thủy tiếp tục lật sang trang tiếp theo:
“Ta vốn định mang tới cho Thất một tuổi thơ thật vui vẻ, thế nhưng ta phát hiện bản thân đã không để ý tới một chuyện.
Chân Thần Duy Nhất trưởng thành cực chậm, ta đi đến cuối nhân sinh cũng chưa thể đi qua tuổi thơ của Thất.
Ta cũng giống như phụ thân mình, đại nạn đến.
Ta tìm thời gian đến cáo biệt.
Sau đó ta sẽ không còn đến đó nữa, ta nói với nàng rằng mình phải đi xa nhà một chuyến.
Chẳng qua lúc ta gặp Thất, Thất lại vô cùng hưng phấn nói, nàng quyết định mang theo kẻ phàm nhân là ta đi xung quanh xem đồ vật đẹp mắt.
Ngày mai đi phía đông, ngày kia đi phía tây, ngày kìa đi ra biển, ngày kìa kìa…
Nàng còn nói cho ta biết, nàng đã chuẩn bị cho ta một món lễ vật, qua mười ngày nữa sẽ hoàn thành, khi đó sẽ đưa cho ta.
Nói ta đã già, chắc chắn sẽ cần.
Thế nhưng mà…
Chỉ còn lại hai ngày cuối cùng.
Ta muốn kiên trì tới mười ngày.
Thế nhưng mà…
Đại nạn, cuối cùng vẫn tới.”