Đại Trưởng lão uy vũ (3)
Lục Thủy đọc tới đây liền nhíu mày lại, người viết cái này chắc chắn là Đại trưởng lão của Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão.
Trong tình huống bình thường thì Đại Đạo Thiên Thành có thể sống mãi, nhưng mà hắn lại chết.
Có nghĩa là lúc đó Lục gia đã xảy ra đại sự.
Vị tiên tổ kia đang chờ Đại trưởng lão tiếp quản vị trí, hắn đang chờ Đại trưởng lão trưởng thành.
Cho nên, khi đó hắn chắc chắn là đã bị trọng thương, đang trong quá trình hấp hối.
“Khi đó có kẻ địch ở bên ngoài, hơn nữa còn rất cố kỵ vị tiên tổ kia
Cho tới khi Đại trưởng lão tới, thì vị tiên tổ kia mới trút hơi thở cuối cùng?”
Lục Thủy đột nhiên cảm giác câu “Người mới - Lục Vô Vi đã tới” kia có chút nặng nề.
Ghi chú ở trên đó có nghĩa là hắn là trụ cột mới của Lục gia.
Lục Thủy lật sang trang tiếp theo.
Lúc này, hắn thấy ghi chú ở trên đó có một vết máu, nhìn như đã rất lâu rồi.
Ngoài ra còn có một vài vệt nước.
“Trông có vẻ như là mới xuất hiện gần đây.”
Lục Thủy không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà hắn vẫn tiếp tục đọc nội dung ở trong đó:
Hữu Đình tấn thăng thất giai thành công rồi, tảng đá lớn ở trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống.
Đã là một lão cốt đầu rồi vậy mà vẫn có thể che gió che mưa cho Hữu Đình, việc này cũng coi như là đáng giá.
Đáng tiếc, cuối cùng thì ta cũng chỉ là một lão cốt đầu mà thôi, việc ta có thể làm không nhiều.
Chuyện lần này, Vô Vi quá xúc động rồi.
Quả nhiên, là do hắn vẫn còn quá trẻ, vẫn còn rất nhiều nơi cần phải chu toàn.
Nhưng mà…
Làm rất tốt.
Nếu như lão phu có thể trẻ lại vài tuổi, thì ta sẽ tự mình ra tay, dạy bọn họ cách làm người.
Đáng tiếc…
Ta già rồi.
Việc có thể làm cũng chẳng nhiều, chỉ có thể làm những thứ này.
May mà, vẫn đủ.
…
Lục Thủy có hơi kinh ngạc.
Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Khi Nhị trưởng lão tấn thăng thất giai chắc chắn đã xảy ra đại sự, chuyện này còn là do Đại trưởng lão gợi lên.
Do quá xúc động.
“Không phải là Đại trưởng lão đã giết nhà người khác đó chứ?
Có liên quan tới Nhị trưởng lão sao?”
“Đại trưởng lão của Đại trưởng lão cũng vì thế cho nên mới bị trọng thương ư?”
“Với thực lực của Đại trưởng lão, nếu như hắn đã tới cửu giai, thì nhất định có thể thay đổi được tất cả mọi thứ.
Đại trưởng lão của Đại trưởng lão vẫn cố gắng duy trì một hơi thở đó của mình để thủ vững mấy chục năm, tất cả là vì muốn tranh thủ thêm thời gian cho Đại trưởng lão.
Cho nên, lúc đó Đại trưởng lão chỉ mới tới bát giai?”
Một khi Đại trưởng lão lên tới cửu giai, thì hắn chắc chắn có thể khiên chiến được với cả Đại Đạo.
Nếu như thế, thì toàn bộ Tu Chân Giới chắc chắn sẽ không dám đối mặt với Đại trưởng lão.
Nếu tình huống là như vậy, thì Đại trưởng lão của Đại trưởng lão hoàn toàn không cần phải kéo dài hơi tàn như thế.
“Xem ra, lúc bọn họ còn trẻ đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Cẩn thận suy nghĩ một chút thì đúng là đã xảy ra nhiều chuyện thật.
Nếu không thì tại sao Đại trưởng lão có thể khai sáng ra Ẩn Thiên Tông được cơ chứ?
Sao Nhị trưởng lão có thể khai sáng ra Thiên Nữ Tông?
Không biết Tam trưởng lão đã làm chuyện gì.
“Nếu như Tam trưởng lão không có tông môn nào cả, vậy thì sau này Lục Lai Sự tiếp nhận nơi nào bây giờ?”
Lục Thủy suy tư một chút, sau đó đưa ra kết luận:
“Hay là ta khai sáng ra một cái đi, để cho Lục Lai Sự tiếp nhận.”
Hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chuyện này rất tốt, anh trai khai sáng, em gái tiếp nhận.
Hoàn mỹ.
Hắn đâu thể nào bảo lão cha và mẹ ở độ tuổi cao như thế này làm người khai sáng được đúng không?
Khai sáng cái gì nhỉ?
Ngự Linh Tông?
Để bọn họ nuôi gà nuôi vịt, sau đó bảo Lục Lai Sự thừa kế một trang trại.
Nên đặt một cái tên thật hay cho Tông chủ.
Không biết hiện tại có loại tông môn như thế này không nữa, nếu có thì hắn có thể trực tiếp thu mua luôn:
Lục gia vậy mà lại có một bé gái, ha ha, thật là một chuyện khiến cho người ta không khỏi cao hứng.
Nhưng mà, xuất hiện một chút vấn đề, nàng không chịu lớn lên.
Chuyện này không khỏi khiến cho người ta tan nát tâm can, may mà không có nguy hiểm gì cả.
Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì chúng ta vẫn sẽ yêu thương nàng.
Mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng nàng rất có chủ kiến của mình.
Nàng cảm thấy chúng ta quá già rồi.
Thiên phú của nàng cực kỳ tốt, là người kế tục Tam trưởng lão.
Nhưng mà…
Nếu như có thể, ta hy vọng có thể nhìn thấy bộ dạng nàng lớn lên, sau đó lấy chồng.
…
Lục Thủy đọc tới đây thì lại càng thấy nhiều vết nước hơn.
Lục Thủy không quan tâm tới nó cho lắm, tiếp tục lật sang trang kế tiếp.
Trang này viết về Đại trưởng lão:
Có triển vọng rồi.
Hắn bắt đầu luyện kiếm, thiên phú cao tới mức thái quá, từ xưa tới nay, chưa từng có tồn tại nào như thế cả.
Chói sáng tới mức vượt qua hết tất cả những ghi chép của Lục gia.
Đáng tiếc, hắn lại vi phạm tổ huấn.
Không phải do lão phu cho phép, mà là do cha của Vô Vi, thân là Tộc trưởng của Lục gia, hắn vậy mà lại không xem tổ huấn, ném tổ huấn vào trong cái rương.
Thân là Trưởng lão, ta không quản được chuyện của Tộc trưởng.
Ha ha!
Tiên tổ thứ tội.
…
Lục Thủy:
“...”
Thì ra là do cha của Đại trưởng lão làm.
Hắn còn tưởng rằng là do Đại trưởng lão tự mình làm, hay là Đại trưởng lão của Đại trưởng lão làm.
Bọn họ đang tìm người thế tội à?
Đúng lúc cha của Đại trưởng lão quyết định làm một chuyện vi phạm tổ huấn, trực tiếp ném tổ huấn đi.
Không biết người viết tổ huấn của tiên tổ đang nghĩ gì.
Tử tôn quá bất tài.
Đại trưởng lão, cha của Đại trưởng lão, mẹ của Đại trưởng lão, Đại trưởng lão của Đại trưởng lão.
Tất cả đều như thế.
Sau đó, Lục thủy lại đọc tiếp.
Hắn nhìn thấy Đại trưởng lão của Đại trưởng lão để lại một câu:
Hôm nay ta thăng lên Đại Đạo, xin hỏi tiên tổ, có mấy người có thể vượt qua được ta?
Lục Thủy:
“...”
Đại trưởng lão không để lại lời nào cả à?
Trong này có nhiều chỗ trống thế cơ mà.
Sau đó, Lục Thủy cầm bút lên, viết vài chữ ở dưới dòng kia.
“Đại trưởng lão quá đỉnh - Lục Vô Vi.”
Lục Thủy suy nghĩ một chút, chỉ có một người để lại lời nhắn thôi thì có phải không quá thích hợp hay không?
Sau đó hắn lại viết tiếp.
“Đại trưởng lão uy vũ - Lục Hữu Đình.”
Lục Thủy đặt bút xuống, gương mặt tràn đầy sự hài lòng.
Hoàn mỹ.