Đại Trưởng lão uy vũ (2)
Đông Phương Trà Trà nghe thấy Mộ Tuyết nói thế liền trở nên can đảm hơn.
Chị dâu nói có thể tiến vào, thì có nghĩa là có thể đi vào trong đó được, lời của chị dâu chắc chắn sẽ không sai.
Sau đó, Đông Phương Trà Trà là người đầu tiên bước xuống bậc thang.
Nhã Nguyệt đi theo sau, Nhã Lâm đương nhiên là vẫn nắm lấy tay của Mộ Tuyết.
Sau đó là Đinh Lương và Hương Dụ.
Lục Thủy đi theo sau bọn họ.
Chân Võ và Chân Linh thì đi theo sau Lục Thủy.
Đinh Lương và Hương Dụ có hơi lo lắng, nhưng mà các nàng cũng không thể làm gì cả.
Với lại, đây là Lục gia, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Rất nhanh sau đó các nàng đã thấy điểm cuối của bậc thang này.
Ở sâu dưới đáy nước có một cung điện rất lớn.
Ngay khi nhìn thấy tòa cung điện kia, các nàng đều có một cảm giác vô cùng thần thánh, dương như đây không phải chỉ là một cung điện dưới nước bình thường, mà nó là lĩnh vực của Thần.
Cái này…
Các nàng ngay lập tức nhớ tới Chân Thần mà Trà Trà tiểu thư thường hay nhắc tới.
Đây chẳng lẽ là chỗ ở của vị Chân Thần kia?
Hương Dụ cẩn thận suy nghĩ một lúc, nàng phát hiện ra rằng lần đầu tiên Trà Trà tiểu thư gặp được Chân Thần, chính là ở Phong Sương Hà.
Xem ra suy đoán này đúng rồi.
Chân Võ và Chân Linh cũng rất khiếp sợ, bọn họ cũng từng cảm thấy Phong Sương Hà khá đặc biệt, nhưng mà không nghĩ tới ở bên dưới nó còn cất giấu một cung điện như thế này.
Bọn họ chưa từng nghe nói tới.
Đây là địa điểm bí mật của Lục gia sao?
Bọn họ đã biết nó rồi, không biết có bị phạt hay không nữa.
Nhưng mà, tất cả mọi người đều đã tới đây rồi, bọn họ không còn lựa chọn nào khác cả.
“Woa.”
Đông Phương Trà Trà nhìn xung quanh, nàng ngạc nhiên nói:
“Chân Thần Duy Nhất nói không hề sai một chút nào cả, nơi này thật là xinh đẹp, còn có rất nhiều tôm cá nữa.”
“Đúng là rất xinh đẹp, đây là đâu vậy?”
Nhã Nguyệt tò mò hỏi.
“Là Thần Vực, là Thần Vực của Chân Thần Duy Nhất Thiên Địa.”
Đông Phương Trà Trà nói.
“Giống với vị Chân Thần Độc Nhất trên thế giới kia ư?”
Nhã Lâm đứng ở bên cạnh tò mò hỏi.
Các nàng đều đã từng gặp được Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.
Ngoại trừ Đinh Lương.
“Chắc chắn có liên quan với nhau, nhưng mà có tới tận hai Chân Thần lận, có phải không còn lợi hại nữa hay không?”
Đông Phương Trà Trà tò mò hỏi.
“Hình như là vậy.”
Nhã Lâm gật gật đầu nói.
Mọi người:
“...”
“Chị dâu, ta có thể chạm vào nước ở đây không?”
Đông Phương Trà Trà hỏi Mộ Tuyết đang đứng ở phía sau mình.
Nước ở nơi này không tầm thường, bình thường có lẽ không thể chạm vào được.
Nhưng mà, Đông Phương Trà Trà muốn chạm thử một chút, cho nên phải hỏi chị dâu trước, chỉ cần chị dâu nói có thể, thì chắc chắn là có thể.
“Chạm đi.”
Giọng nói của Mộ Tuyết vang lên, trong thanh âm của nàng còn thấp thoáng ý cười.
Ào!
Đông Phương Trà Trà trực tiếp đưa bàn tay vào trong nước, khiến cho Hương Dụ ở phía sau phải giật mình la lên.
Trà Trà tiểu thư, tốt xấu gì thì ngươi cũng phải có quá trình chứ, từ từ đưa tay vào trong đó không được sao.
Nhã Nguyệt cũng đưa tay ra để chạm vào, nàng phát hiện nó có hơi lạnh.
Nhã Lâm cầm Hỏa Vân Thú đưa vào trong nước.
Ùng ục ùng ục!
Hỏa Vân Thú điên cuồng giãy dụa.
Lúc này, Nhã Lâm mới phản ứng lại, nàng vội vàng thu tay về.
Hỏa Vân Thú nhìn Nhã Lâm, trong mắt ngấn lệ.
Nó lạnh hết cả người.
“Khi tiến về phía trước, các ngươi không được chạm vào nước nữa.”
Mộ Tuyết nhắc nhở một câu.
Ba người kia đồng ý, sau đó bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Một lúc sau.
Đông Phương Trà Trà là người đầu tiên chạm chân xuống mặt đất của cung điện.
Các nàng vừa mới bước xuống liền nghe thấy một giọng nói uy nghiêm vang lên:
“Hừ, nhóm người ngu xuẩn, sao các ngươi dám tự tiện xông vào Thần Vực của ta.”
Giọng nói đột nhiên vang lên này khiến cho Nhã Nguyệt, Nhã Lâm, Đinh Lương, Hương Dụ, Chân Võ và Chân Linh có hơi hoảng sợ.
Ở đây vậy mà lại có người ư?
Không, là có Thần ư?
Sau đó, bọn họ thấy một thất thải tiểu nữ hãi đang đứng ở trên không, gương mặt tỏa ra sự thánh khiết.
Đây là…
“Woa, ngươi nói không sai chút nào cả, Thần Vực đúng thật là rất xinh đẹp.”
Đông Phương Trà Trà không hề chịu ảnh hưởng một chút nào cả, nàng trực tiếp ca ngợi Thần Vực.
“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi cho rằng nói câu đó xong thì ngươi có thể tùy tiện tiến vào trong Thần Vực sao?”
Chân Thần Duy Nhất nhìn Đông Phương Trà Trà nói, trong mắt nàng tràn đầy sự đắc ý.
Lục Thủy không thèm quan tâm tới Chân Thần Duy Nhất.
Hắn nhìn một vòng xung quanh, phát hiện có một số thứ có hơi khác.
Dường như những món đồ chơi đều bị dời ra hết cả rồi.
Cảm giác…
Dường như nàng rất vui vì có người tới đây.
“Vậy chúng ta có một ước nguyện, chúng ta muốn bái phỏng Chân Thần Duy Nhất, không biết có được hay không?”
Mộ Tuyết vừa cười vừa nói.
“Nhân loại phải có nguyện vọng, thân là Chân Thần, ta đương nhiên là sẽ thỏa mãn cho các ngươi rồi.”
Chân Thần Duy Nhất nói xong liền tránh đường.
Nhã Lâm cũng được Mộ Tuyết thả tay ra.
“Woa, ta có thể gõ cái trống này không?”
Nhã Lâm lập tức hỏi.
“Được.”
Chân Thần Duy Nhất đắc ý nói.
“Tóc của ngươi thật là đẹp.”
Nhã Lâm có hơi hâm mộ nói.
“Những con tôm cá ở ngoài kia cũng rất hâm mộ ta.”
Chân Thần Duy Nhất hất tóc, tiếp tục nói:
“Nhân loại, ngươi thông minh hơn nhân loại ngu xuẩn nhiều.”
Mộ Tuyết chỉ nhìn mà không nói gì cả, nàng không có ý định sẽ tham dự vào trong đó.
Đông Phương Trà Trà và Nhã Nguyệt đều nhìn một vòng xung quanh, các nàng phát hiện ở đây hoàn toàn không giống với trong suy nghĩ của các nàng.
Ngẩng đầu nhìn lên mái vòm, nó cho bọn họ một cảm giác vô cùng rộng lớn.
Là vô tận thâm hải.
Rõ ràng đứng ở phía trên nhìn xuống, thì nó chỉ là một dòng sông bình thường mà thôi.
Nhóm người Hương Dụ cũng có chút ngoài ý muốn, người này là Chân Thần?
Người thường nói chuyện với Trà Trà tiểu thư?
Đúng là có hơi giống Chân Thần Độc Nhất, nhưng mà trông nàng nhỏ hơn Chân Thần Độc Nhất rất nhiều.
Lục Thủy đi tới bên cạnh Mộ Tuyết, hắn hiếu kỳ nói:
“Cảm giác nàng rất vui vẻ.”
“Lục thiếu gia, ngươi không hiểu con nít một chút nào cả.”
Mộ Tuyết lườm Lục Thủy một cái rồi nói.
“Sau này có lẽ sẽ hiểu.”
Lục Thủy nói với Mộ Tuyết.
“Sau này có không hiểu cũng chẳng sao cả, ta hiểu là được rồi, con của ngươi để ta trông giúp cho.
Ta chỉ vất vả có một chút thôi.”
Mộ Tuyết nói.
“Nói cứ như là nó chẳng phải do Mộ tiểu thư sinh ra vậy.”
Hai người bọn họ đi vào bên trong, trên đường đi Mộ Tuyết còn nói nhỏ rằng:
“Đó là do Lục thiếu gia bỏ nó vào trong bụng của ta, không chỉ để ta trông nó giúp cho ngươi, còn phải nuôi dưỡng nó giúp ngươi nữa.
Sau đó, còn phải sinh nó ra giúp ngươi.
Suy nghĩ một chút thì thấy người lời vẫn là Lục thiếu gia.”
“Lời cái gì?”
Lục Thủy thuận theo nàng hỏi một câu.
“Ta nguyện ý làm vợ cả của Lục thiếu gia.”
Mộ Tuyết đắc ý nói.
“Vậy thì Mộ tiểu thư phải chịu thiệt à?”
“Không, ta lời được một người nguyện ý làm phu quân của ta, chỉ có điều hắn không giúp ta sinh con được.”
“...”
Sinh con giúp Mộ Tuyết?
Suy nghĩ này thật là kinh khủng, nhất là khi hắn vẫn luôn nghiên cứu kiến thức về phương diện này.
Đầu óc sẽ không tránh khỏi việc nghĩ tới quá trình và xác suất thành công của nó.
Cạch!
Mộ Tuyết gõ một cái vào trán của Lục Thủy, nàng tức giận nói:
“Lục thiếu gia, ngươi đang nghĩ cái gì đó hả?”
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết đang trợn mắt nói:
“Chẳng phải do Mộ tiểu thư sao?”
“Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi mà dám cướp chuyện này, thì dù cho có triệu hoán Răng Thần cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Mộ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Thủy rồi nói.
Lục Thủy:
“...”
Tại sao Mộ Tuyết lại có suy nghĩ đó vậy?
Hắn chỉ muốn giúp Mộ Tuyết sinh ra một đứa con mà thôi, từ trước tới giờ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ tự mình sinh nó ra cả, phải là Mộ Tuyết sinh mới đúng.
“Được rồi, nếu như các ngươi đã thành tâm như thế, thì ta sẽ cho các ngươi xem.”
Chân Thần Duy Nhất bay tới phòng ngủ của mình rồi nói:
“Qua đây.”
“Được!”
Mấy người Nhã Lâm vô cùng hưng phấn đi qua bên kia.
“Bọn họ thấy cái gì mà lại cao hứng tới như vậy?”
Mộ Tuyết nhìn mấy người Nhã Lâm vượt qua mình thì không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi.
“Là phòng của Chân Thần Duy Nhất.”
Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía Lục Thủy, trong mắt nàng còn chứa đựng một hàm nghĩa gì đó.
“Ta đã mở những gian phòng ở đây ra xem rồi, không ngờ rằng Chân Thần cũng giống như người thường chúng ta vậy.”
Lục Thủy giải thích.
“Hừ.”
Mộ Tuyết cất bước đi về phía gian phòng của Chân Thần Duy Nhất, sau đó nàng quay đầu lại nói với Lục Thủy:
“Vậy thì Lục thiếu gia đi mở tiếp những phòng còn lại đi.”
Lục Thủy:
“...”
Đi mở tiếp thì đi mở tiếp, cũng không phải là không có cửa để mở.
Lục Thủy thấy Mộ Tuyết đi vào trong gian phòng của Chân Thần Duy Nhất rồi, thì hắn mới nhìn sang những căn phòng khác.
Sẽ có cái gì nhỉ?
Thực ra, Lục Thủy cũng chẳng mong rằng nó sẽ có cái gì cả.
Hắn tùy tiện chọn một cánh cửa, tính mở cửa đi vào trong.
Ngoại trừ cánh cửa thứ ba thần bí kia, thì những thứ khác có lẽ chẳng có gì đặc biệt cả.
Có thứ gì có thể đặc biệt hơn Mê Đô được chứ?
Rầm!
Cánh tay mở cửa của Lục Thủy hơi run lên, hắn phát hiện bản thân vậy mà lại không thể mở được cánh cửa này, trên cửa có cấm chế.
Nhưng mà cũng không phải là chuyện gì khó cả.
Hắn vận chuyển Thiên Địa Chi Lực.
Phá vỡ cấm chế.
Kẽo kẹt!
Lục Thủy đẩy cửa ra, sau đó hắn tiến vào bên trong.
Chân Võ và Chân Linh không đi cùng hắn, bởi vì lúc Lục Thủy vừa đi vào, thì cánh cửa đã trực tiếp đóng lại.
Bọn họ có muốn đi vào cũng không thể đi vào được.
Nhưng mà, chỗ này không giống với những chỗ khác, bọn họ không dám tùy tiện thăm dò.
Chỉ có thể chờ mà thôi.
Chờ tới khi Thiếu nãi nãi và Thiếu gia đi ra.
Đây là Thần Vực, dù có như thế nào đi chăng nữa, thì nó vẫn khiến cho người ta cảm thấy đau đớn, không thì cũng cảm thấy rét lạnh.
Nhưng mà, bản thân Chân Võ và Chân Linh đề cảm nhận được rằng, khi bọn họ tiến vào trong nơi này, tất cả đau đớn đều biến mất.
Bộ dạng của vị Chân Thần kia cũng rất thân thiện.
Có lẽ ở đây không có tồn tại nào nguy hiểm cả.
Dù cho có, thì cũng không tới lượt bọn họ đi xử lý, thiếu gia đúng là càng ngày càng trở nên đặc biệt.
Không biết sau này bọn họ còn có thể đi theo Thiếu gia và Thiếu nãi nãi nữa hay không, dù sao thì Thiếu gia cũng đã có thể mở được cổng không gian rồi, không cần bọn họ phải đặt trước vé xe nữa.
Nhất thời bọn họ không khỏi cảm thấy có hơi phiền muộn.
Thiếu gia trưởng thành quá nhanh.
Cảm giác bản thân sắp phải thất nghiệp rồi.
…
Sau khi Lục Thủy đi vào trong phòng thì cánh cửa liền đóng lại.
Hắn không thèm quan tâm tới việc đó, bắt đầu quan sát xung quanh.
Căn phòng tối đen như mực, chỉ có xung quanh hắn là có ánh sáng mà thôi.
Đây là một cái phòng tối đặc biệt hả?
Tách!
Tiếng búng tay vang lên.
Ánh sáng chiếu rọi xung quanh.
Sau đó, Lục Thủy thấy được một cái bàn.
Trên mặt bàn có một quyển sách, bên cạnh quyển sách đó còn có một cây bút.
Điều này khiến cho Lục Thủy cảm thấy có chút kỳ quái.
Nơi này giống y như một căn phòng tối vậy.
Nơi này đang giam ai lại để viết sách vậy?
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, thì Lục Thủy đã đi tới bên cạnh cái bàn, hắn phát hiện nó giống như là một quyển sổ tay hơn.
Hoặc có lẽ là một quyển ghi chú.
Hắn ngồi xuống, định xem thử trong quyển ghi chú này viết cái gì.
Lục Thủy nhìn giao diện của nó, phát hiện trên đó ghi một dòng chữ: Người mới - Lục Vô Vi đã tới.
Lục Thủy:
“...”
Cái này là thứ gì vậy?
Người mới - Lục Vô Vi?
Tại sao Đại trưởng lão lại trở thành người mới rồi?
Nhưng khi hắn nhìn xuống quyển ghi chú thì không còn ngạc nhiên như thế nữa, nó hình như đã được đặt ở đây rất nhiều năm rồi.
Chỉ có Đại trưởng lão, không có Nhị trưởng lão, có nghĩa là chỉ có Đại trưởng lão ở đây viết cái này thôi?
Lục Thủy nghĩ như thế xong thì lật qua một tờ.
Sau đó, hắn thấy được rất nhiều chữ:
Cuối cùng thì ta cũng đã hiểu ra rồi, lý do tại sao rất nhiều tiên tổ các đời trước không quá gần gũi với Thất, cũng không đối xử với Thất quá tốt.
Ta có hơi hối hận, nhưng dù cho có được làm lại một lần nữa, thì ta vẫn muốn thân cận với Thất.
Để nàng có thể có được một khoảng thời gian vui vẻ.
Đúng thế.
Đại nạn của ta sắp tới rồi.
Lục gia sắp xuất hiện một hy vọng hoàn toàn mới.
Trong nhận thức của ta, hắn là người có thiên phú nhất ở Lục gia.
Hắn chỉ còn thiếu mấy chục năm nữa thôi.
Ta nhất định sẽ chờ tới lúc đó.
Có lẽ Thất đã phát hiện ra rồi, nàng thường xuyên đứng ở phía xa xa để nhìn ta.
Nhưng đã là con người, thì chắc chắn sẽ phải chết một lần.
Thần lại có thể vẫn luôn sống sót.
Ta vốn dĩ cho rằng, ta đã vào hàng ngũ của Đại Đạo rồi, thì sẽ có thể sống được rất lâu để trông coi Lục gia.
Thế nhưng, ta sai rồi.
Người chung quy thì vẫn là người mà thôi.